"Anh thích cô ta có đúng hay không?" Duẫn Ngọc Hân chảy nước mắt, nghẹn ngào hỏi ra những lời này. Ánh mắt ai oán chăm chú mà theo dõi anh, sợ hãi, lại bức thiết muốn biết đáp án của anh.
Tiêu Ký Phàm sững sờ, một tia không được tự nhiên hiện lên trên đôi mắt băng lãnh kia, tức là bị cô ta hỏi cho sụp đổ. Phủ nhận nhưng nói không nên lời, thích cô ấy sao? Thích cô ấy sao?
Anh đã từng hỏi bản thân, vấn đề này là anh chưa từng nghĩ tới, luôn luôn không có hứng thú với nữ sắc, anh cho tới bây giờ sẽ không chân chính thích một người, hoàn toàn cảm thụ không được loại cảm giác này, cho nên, anh căn bản đáp lại không được.
Trong đầu cuối cùng vẫn hiện lên hình bóng của Lâm Tử Hàn và Tiểu ThưTuyết như vậy có tính không? Cuối cùng vẫn tìm các lý do ngớ ngẩn chạy đi tìm cô ấy có tính không đây...
"Cô ấy ở lúc cấp bách giúp anh quay quảng cáo, cô ấy là nữ vương đàn piano, em cái gì cũng không phải! Chỉ biết tìm phiền toái cho anh! Cho nên anh chán ghét em, có đúng hay không?"
"Nếu như em có thể đem tâm tư tranh cãi coi thường Lâm Tử Hàn vào công việc, công việc của em có hỏng hết không?" Tiêu Ký Phàm bực bội mở miệng nói, tuy rằng cô ta là một thiên kim tiểu thư tùy hứng, nhưng dù sao cũng là một thành viên của đại học tài chính trong nước, làm sao lại làm việc mất lòng nhau như thế.
"Lần trước quay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh, trong lòng của anh thực ra có ý kiến với em đúng không?"
"Phim quảng cáo kia rất thành công, hơn nữa đã qua". Tiêu Ký Phàm nặng nề ngồi trên ghế ông chủ, lạnh lùng nói với cô ta: "Đi ra ngoài làm việc thôi!"
Thấy nước mắt của Duẫn Ngọc Hân, trong lòng của anh ít nhiều có chút chột dạ, cho nên anh chỉ có thể dùng thói quen lạnh lùng che giấu sự chột dạ của mình. Không muốn liếc nhìn cô ta một cái nữa.
Duẫn Ngọc Hân nhìn anh, cuối cùng chịu không nổi sự tuyệt tình của anh, che miệng khóc chạy đi ra ngoài.
~~~~~~~~
"Mẹ kiếp em chính là cha chết hay là mẹ chết đây, sao lại khóc thành như vậy!?" Trong phòng vệ sinh, an ủi một lúc lâu không chút hiệu quả Vương Văn Khiết nhịn không được quát.
Lâm Tử Hàn dùng ánh mắt đầy lệ nhìn chằm chằm chị, tức giận nói: "Chị coi như em chết cha là được rồi". Dù sao người cha không lương tâm kia, nguyền rủa ông ta chết tuyệt không quá mức.
"Em lại rơi xuống một giọt nước mắt cho chị xem xem!" Vương Văn Khiết chỉ lên mũi cô mắng: "Tiểu nương ta sẽ cầm kéo đâm mi đến chết".
Lâm Tử Hàn phút chốc thu hồi nước mắt, kinh khủng trừng mắt nhìn Vương Văn Khiết cầm kéo đặt lên tay cô. Tại sao lại có mệnh khổ như vậy, bị người ta vây xem biến thành kẻ trộm, ngón tay cũng sắp bị cắt đứt, khóc một chút còn phải lọt vào sự đe dọa của Vương Văn Khiết.
"Người ta đã lâu không khóc, không nghĩ tới lại nghiện như vậy thôi". Cô vô tội lầm bầm mở miệng.
Vương Văn Khiết ném kéo vào thùng rác "Cạch" một tiếng, ném một chút giấy lên trên người cô, chịu hết nổi nói: "Em biết rõ cái con Duẫn Ngọc Hân kia không là cái thứ tốt đẹp gì, gặp người bên cạnh nó thì nên tránh xa một chút chứ? Mỗi một lần đều rõ ràng biết mà đâm đầu vào họng súng của nó như vậy, em lại không thể thông minh một chút sao?"
"Cô ta cố tình muốn đuổi em đi, em cẩn thận có ích lợi gì?" Hơn nữa chiếc nhẫn này, cô còn không kịp phản ứng, đã bị Lưu Tiểu Vân nhét vào tay rồi.
"Nói chung muốn ở lại chỗ này thì phải thận trọng, sau này cẩn thận một chút là được".
"Biết sai rồi". Lâm Tử Hàn rầu rĩ lên tiếng.
"Biết sai? Em mỗi lần đều nói biết sai, làm sao lại không thấy em sửa sai chứ?" Vương Văn Khiết thóa mạ nói, nhìn một bộ dạng vô tình của cô, bỗng nhiên thần bí mà cười một cái, nhỏ giọng hỏi: "Aizz, viên kim cương kia thật lớn, là thật hay giả?"
"Em làm sao biết là thật hay giả, em cũng không nhìn".
"Em chẳng phải đeo qua sao, cảm giác thế nào?" Vương Văn Khiết bà tám đánh giá cô.
"Vương Văn Khiết!" Lâm Tử Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, bà tám này...!! Thực sự là tức chết cô!
Vương Văn Khiết bị tiếng gầm như thế của cô, thân thể đứng thẳng khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, nói: "Lau sạch nước mắt đi, trở về làm việc thôi". Nói xong, quay người ra ngoài cửa phòng vệ sinh, khi đi ra quay người lại dùng ngón trỏ ấn cô một cái: "Đừng để cho chị nhìn thấy em khóc nữa, hận nhất loại không tiền đồ này, động một cái là khóc".
Lâm Tử Hàn "ưhm" một tiếng, mở vòi nước, hất nước lên mặt lau nước mắt. Vừa rồi bị Duẫn Ngọc Hân tát bên má trái một cái, bắt đầu có chút sưng đỏ lên.
Khuôn mặt này của cô cũng thật xui xẻo, luôn bị Duẫn Ngọc Hân tát, nếu tiếp tục đứng ở Tiêu thị, sớm muộn cũng bị cô ta đánh cho nở hoa.
Chương 93: Khoảnh khắc nhu tình (1)
Sưu tầm
Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn không muốn cho Đỗ Vân Phi thấy bộ dạng hiện tại của mình, gọi điện thoại cho anh nói dối muốn đi dạo phố, một mình đi ra đại sảnh của công ty.
Tức chết cô, cho tới nay đều không hy vọng Đỗ Vân Phi tới đón mình, nhưng Đỗ Vân Phi thế nào cũng không nghe, cuối cùng với lý do lo lắng sự an toàn của cô, vì lý do vững vàng này của anh mà đưa đón cô đi làm việc.
Đúng là lúc cao điểm khi tan ca, trạm xe buýt đầy ắp người, trong đó có một phần là nhân viên Tiêu thị. Xa xa thấy Lâm Tử Hàn đi tới, lại bắt đầu sôi nổi thảo luận tiếp.
Lâm Tử Hàn cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, dừng bước chân không đi tới bến xe.
Một mình một người rầu rĩ đi bên cạnh đường cái lớn, hồi tưởng chuyện phát sinh hôm nay, một bên ảo não nghĩ mình tại sao lại ngốc như vậy, vừa nghĩ mình có cần phải rời khỏi Tiêu thị không?
Cùng lắm thì để Vương Văn Khiết giúp cô tìm một công việc mới, cùng lắm thì trở lại cửa hàng ăn uống làm việc... Cửa hàng ăn uống... Gã đàn ông đầu hói... Nghĩ tới đây cô cũng sắp phát điên, tình nguyện bị Duẫn Ngọc Hân bắt nạt đến chết cũng không đi!
"A ——!" Lâm Tử Hàn quay người rất nhanh đi vào dòng xe cộ hét dài một tiếng, để trút ra sự phiền muộn trong lòng.
Vốn dĩ cô đi rất thong thả nhưng một chiếc xe Porsche có rèm che "két" một tiếng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, dường như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh rất nhiều.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, cuống quít xua tay với anh nói: "Xin lỗi! Tôi vừa nãy không phải đang gọi anh..."
"Lên xe..." Tiêu Ký Phàm dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô.
Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước, trừng mắt với anh vô thức kêu lên: "Tôi không cần!" Anh nhất định là muốn kéo cô đến cục cảnh sát rồi, khẳng định là như vậy!
"Ở đây cấm đỗ xe, nhanh lên một chút!" Trong giọng nói Tiêu Ký Phàm ẩn chứa sự không kiên nhẫn, anh phát giác muốn đối phó với người phụ nữ này cần phải cứng rắn mới được. Lúc này, Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua hai bên trái phải đường cái, quả nhiên nghe lời mà lên xe.
Xe bình ổn mà chạy ở trên đường, Lâm Tử Hàn khẩn trương nhìn anh, nói: "Anh không phải thật sự muốn bắt tôi đến cục cảnh sát chứ?"
Tiêu Ký Phàm không đáp, hỏi lại: "Lẽ nào cô định cứ như thế đi sao?"
"Cái gì?" Cô không hiểu.
"Trên con đường này một đoạn dài không có bến xe buýt và taxi đi qua, cô không biết sao?" Tiêu Ký Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.
Lâm Tử Hàn sững sờ, nói: "Tôi... không biết". Cô không phải không biết, mà là căn bản không có nghĩ đến vấn đề này, anh để cho cô lên xe, lẽ nào chỉ là vì vấn đề này sao? Anh ta vì sao phải giúp mình? Cô chính là kẻ trộm vừa mới trộm nhẫn kim cương của vị hôn thê anh ta mà.
"Cám ơn anh, bến xe phía trước có thể thả tôi xuống". Lâm Tử Hàn cảm kích nói.
Tiêu Ký Phàm suy nghĩ một chút, chuyển tay lại dừng xe ở ven đường.
"Cám ơn". Lâm Tử Hàn nói lời cám ơn lần thứ hai, chuẩn bị mở cửa xuống xe, cửa xe mở thế nào cũng không được? Quay người lễ phép mở miệng: "Tổng tài, phiền anh mở cửa xe một chút".
Tiêu Ký Phàm cũng không nghe lời cô, lẳng lặng dừng ở má trái sưng đỏ của cô, nghĩ thầm một cái tát kia của Duẫn Ngọc Hân thật tàn nhẫn.
"Đau không?" Trong lòng anh hiếm thấy sự đau lòng, thân thiết hỏi ra khỏi miệng.
Sự quan tâm của anh, thật ra dọaLâm Tử Hàn, cô liều mạng lắc đầu: "Không đau, da của tôi dày! Một chút cũng không đau!"
Anh đưa tay, bàn tay lớn chạm vào người của cô, thản nhiên nói: "Vì sao cô luôn luôn không học bảo vệ mình chứ?" Ở công ty cũng thế, khi sinh hoạt cũng thế, cô lẽ nào không biết mình đang sống ở nơi nước sôi lửa bỏng sao? Nếu như không phải anh lấy danh nghĩa của Lãnh Phong cảnh báo, nhắc nhở người theo đuổi kim cương cách xa cô một chút, nếu như không phải anh phái người âm thầm bảo vệ cô, cô còn có mạng để sống không?
"Anh nghĩ tôi không trộm nhẫn của giám đốc Duẫn ?" Lâm Tử Hàn đón nhận con ngươi thay đổi nhiều lần của anh, cúi đầu hỏi thăm.
"Tôi tin". ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ