Anh ta không phải là uống nhầm thuốc chứ? Hay là căn bản do cô suy nghĩ nhiều, hay là anh ta chỉ vời vì muốn chuộc tội cho Duẫn Ngọc Hân mới có thể đối tốt vài phút như vậy với cô?
Lâm Tử Hàn một mặt phỏng đoán, một mặt hướng đến phòng tổng tài. Hóa ra do cô suy nghĩ quá nhiều, nhìn vẻ mặt như người chết kia, làm sao có thể sẽ thích kẻ khác chứ!
"Làm sao lại có bộ dạng tức giận trừng mắt nhìn tôi chứ?" Tiêu Ký Phàm cười như không cười nhìn cô.
Cô có sao? Lâm Tử Hàn vô thức xoa mặt một chút, biểu tình trên mặt hòa hoãn hơn, lễ phép hỏi: "Xin hỏi tổng tài đại nhân tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi tìm cô lúc nào?" Tiêu Ký Phàm sửng sốt một chút, đánh giá cô, lập tức hiểu được. Là Từ Nhạc Phong tên kia muốn anh tự mình xin lỗi Lâm Tử Hàn.
Truyện cười! Anh xin lỗi cô?! Anh mua nhẫn còn phạm pháp sao? Coi như là phạm pháp, anh cũng tuyệt không xin lỗi phụ nữ!
"Không tìm tôi?" Lâm Tử Hàn cũng nghi ngờ, nói: "Tôi về trước làm việc". Nói xong rất nhanh đi đến hướng cửa.
"Chờ một chút". Tiêu Ký Phàm gọi cô lại, cười lạnh một tiếng nói: "Bảo Từ Nhạc Phong có ý kiến gì thì tự mình đến đây nói, nói không chừng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu ấy".
Lời này nghe rất kỳ quái, nhưng vẫn không quản, Lâm Tử Hàn gật đầu, rời đi.
~~~~~~~~~
Thời gian tan ca buổi tối, Đỗ Vân Phi giống thường ngày tới cửa Tiêu thị đón Lâm Tử Hàn, thẳng từ lúc Lâm Tử Hàn lên xe vẫn có bộ dạng rầu rĩ không vui.
Lâm Tử Hàn thân thiết nhìn anh, hỏi: "Anh làm sao vậy? Viên kim cương ngôi sao hải dương kia... Không đúng, cái gì mà Ngôi sao thiên thần lại làm gì anh?"
"Chuyện Ngôi sao thiên thần cảnh sát đang điều tra, anh hiện tại bây giờ muốn biết nhất thì em chừng nào thì trở thành phụ nữ của Lãnh Phong?" Đỗ Vân Phi chạy xe đến ven đường thì dừng lại, khẩn thiết tập trung nhìn cô.
"Em trở thành phụ nữ của Lãnh Phong?" Lâm Tử Hàn không giải thích được nhìn anh, chuyện gì xảy ra?
"Em lại giả bộ với anh!" Đỗ Vân Phi căm giận trừng mắt nhìn cô.
"Em thật sự không rõ anh đang nói cái gì". Vẻ mặt Lâm Tử Hàn rất vô tội: "Anh mỗi ngày đều nhìn thấy em, thấy em lúc nào thì gặp qua Lãnh Phong?" Thì trước đó vài ngày gặp qua một chút chút mà thôi.
Điểm này Đỗ Vân Phi cũng rõ ràng, hiện tại mỗi ngày là anh đón Lâm Tử Hàn tan ca, mới vừa nghe được người trung gian hắc đạo nói như vậy, anh cũng buồn bực đã lâu.
Mà Lãnh Phong cũng tuyên bố với bên ngoài như thế, hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ là vì đơn thuần muốn bảo vệ cô, hay là cho rằng kim cương xác thực ở trên tay của cô?
^^^^^^^^^^
Thời gian đã khuya, Lâm Tử Hàn đang chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy Từ Nhạc Phong gọi, vội bấm nút nghe, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói áy náy của Từ Nhạc Phong: "Tử Hàn, xấu hổ, em đã ngủ chưa?"
"Chưa, có chuyện gì không?" Lâm Tử Hàn hỏi, muộn như vậy gọi điện thoại cho cô, không phải là bị các cô gái lấy sạch, không về nhà được chứ?
"Em có thể đến đây một chuyến được không? Ngay trước phòng KTV 303, vị khách này có phần khó khăn". Từ Nhạc Phong nói.
"Đánh nhau sao? Em không đi". Lâm Tử Hàn cẩn cẩn dực dực nói.
"Không cần em đánh nhau, lập tức tới ngay thôi, tiền taxi công ty trả". Từ Nhạc Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Công ty chi trả phí taxi? Việc này cũng không khác biệt nhiều, Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết đang ngủ, suy nghĩ một chút sau đó ôm lấy thân thể nhỏ bé đi đến nhà bên cạnh.
"Tử Hàn, cháu muốn đi ra ngoài?" Bà Vương đánh giá cô nói.
Lâm Tử Hàn gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Vị khách kia có chút việc, muốn cháu qua xử lý một chút".
"Muộn như vậy, cẩn thận một chút". Bà Vương dặn bảo, ôm Tiểu Thư Tuyết trong lòng cô đi vào trong phòng.
"Cám ơn dì". Lâm Tử Hàn cảm kích nói với bà, trở về phòng thay bộ quần áo thì ra khỏi nhà. Bởi vì lần trước đến chỗ này, cho nên cô thoáng cái đã tìm được phòng 303.
Lúc này chính là thời gian khiêu vũ náo nhiệt, một đám cánh tay của mỹ nữ lướt qua thân thể cô, Lâm Tử Hàn thu hồi toàn thân da gà, gõ cánh cửa, không có ai đáp lại, như thế, cô quyết định tăng độ mạnh yếu, vẫn không có người nào.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự ý đẩy cửa tiến vào, bên trong gian phòng, không có hình bóng của vị khách nào, mà ngay cả Từ Nhạc Phong cũng không có.
Trên ghế sofa dài, chỉ có một cô gái xinh đẹp ướt át đang ghé vào bên người vị sắc nam nào đó động tay động chân. Nghe được có người đi vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô sau đó cúi đầu tiếp tục.
Cô quay đầu lại, Lâm Tử Hàn thấy rõ người đàn ông trên ghế sofa, hóa ra là Tiêu Ký Phàm?! Anh ta tại sao lại ở chỗ này? Từ Nhạc Phong đây là đang làm cái quỷ gì chứ?
Xem ra Tiêu Ký Phàm là uống say, dựa người vào vị mỹ nữ kia.
Lâm Tử Hàn có một cỗ khí làm tinh thần hăng hái thêm vọt đi tới, nắm vai mỹ nữ, mạnh mẽ đẩy cô ta ra khỏi lồng ngực của Tiêu Ký Phàm.
Chương 96: Say rượu 2
“Cô đang làm gì?” Mỹ nữ hổn hển trừng mắt nhìn cô, mắng.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đang say ngã vào trên ghế sofa, không có chút yếu thế mắng: “Tôi đang muốn hỏi cô đang làm gì? Dám quyến rũ… của chúng tôi… Chúng tôi…!” Tôi tôi một lúc lâu vẫn không nói được từ sau, Lâm Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra đỡ Tiêu Ký Phàm.
“Ai là của cô? Nói mau!” Mỹ nữ đỡ cánh tay bị hất văng đau nhói, bò lên từ trên mặt đất : “Cô là một obasan! Về nhà mà ngây ngốc là được rồi! Còn chạy tới đây ồn ào cái gì?!”
“Tôi… tôi là obasan?” Lâm Tử Hàn nổi giận, nhẹ buông tay, chỉ nghe “Bùm” một tiếng vang rung chuyển. Là tiếng động thân thể Tiêu Ký Phàm vốn dĩ đang được cô đỡ rơi xuống trên mặt đất.
Trên trán truyền lại đau nhức lớn khiến cho anh tỉnh táo lại không ít, anh đau đớn mà lắc lắc đầu, gian nan muốn bò từ trên mặt đất lên, nhưng cũng là càng chiến càng bại.
Hai người phụ nữ ầm ĩ gây náo nhiệt không có ý nhượng cho ai, Lâm Tử Hàn bày ra tư thế ấm trà trừng mắt với cô ta: “Cô nói tôi là obasan? Cô không soi gương nhìn mình là đức tính gì?”
“Người đàn ông của nhà các cô thích tôi như thế thì biết sao đây?”
“Không phải là cởi ra sao, phải đùa giỡn tình cảm quyến rũ người ta sao! Ai cũng được sao?” Lâm Tử Hàn tức giận đến muốn lồi con mắt, ném áo choàng trên vai xuống, lộ ra bờ vai tuyết trắng gợi cảm .
Ai dè lại là một mỹ nhân thâm tàng bất lộ, mỹ nữ nghĩ thầm, không chút yếu thế nào mà xé váy, mảnh váy đỏ rực bồng bềnh rơi xuống mặt đất.
“Mẹ ơi!” Lâm Tử Hàn sững sờ, vừa tức vừa sợ trừng mắt với cô ta, có lầm hay không, cởi toàn bộ? Chỉ có lại ba mảnh trên người!
“Cởi đi! Không phải so đo cởi quần áo sao?”
“Cô…” Lâm Tử Hàn khí phách trừng mắt với cô ta, nhìn liếc mắt đỉnh đầu Tiêu Ký Phàm một người như bao lớn, gian nan bò lên từ trên mặt đất, một kiểu hình dạng trông thật oan ức.
Mỹ nữ thấy bộ dạng ngốc nghếch này, cười rộ lên, cười đến mức run rẩy cả người.
Tiêu Ký Phàm ổn định thân thể, lấy áo choàng Lâm Tử Hàn cởi đến phân nửa khoác lên trên người cô, khẽ cười nói: “Đồ ngốc! Làm sao lại so đo cởi quần áo với một kỹ nữ?”
“Cô ta…” Lâm Tử Hàn chỉa về phía cô ta, vẫn đang ở trạng thái á khẩu không trả lời được.
“Anh nói ai là kỹ nữ?” Mỹ nữ bất mãn trừng mắt một người đang bất ổn, dìu Tiêu Ký Phàm bên vách tường.
“Cũng tương tự, còn không thừa nhận mình là kỹ nữ?” Lâm Tử Hàn cuối cùng trút ra một hơi, ánh mắt rơi vào một chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương trên váy đỏ, cô đã từng thấy Tiêu Ký Phàm đeo qua chiếc đồng hồ kia.
Tiêu Ký Phàm nắm tay cô, suy yếu mở miệng: “Chúng ta đi thôi”. Hiện tại đầu anh đau đến lợi hại, phân biệt không rõ là ngã, hay là do uống rượu.
Lâm Tử Hàn bỏ tay anh ra, quay người lại nhặt chiếc đồng hồ vàng trên mặt đất kia, mỹ nữ phát hiện ý đồ của cô, trước cô một bước tịch thu lại vật rơi trên mặt đất.
“Cô tại sao lại trộm kim cương của chồng tôi?!” Lâm Tử Hàn khí thế mạnh mẽ mà nhìn hằm hằm vào cô ta, hướng cô ta chìa tay ra lớn tiếng nói: “Lấy ra nhanh lên một chút!”.
Mỹ nữ liếc mắt nhìn bộ dạng say đến không ra hình thù gì của Tiêu Ký Phàm, hùng tráng đánh bạo nói lớn: “Cô có chứng cứ gì nói là của anh ta?”
“Đưa lại đây!” Lâm Tử Hàn mới lười nhác nói chuyện đến chứng cớ gì đó của cô ta, tiến lên đoạt lại, mỹ nữ hét lên một tiếng tránh né công kích của cô.
Hai người phụ nữ vừa mới ầm ĩ không thể tách nhau ra được, bây giờ lại tranh đoạt đến không thể tách ra được, đoạt lấy đoạt lấy lại đoạt lấy, có nhiều kiểu ngã khác nhau được biểu diễn.
Tiêu Ký Phàm một tay chống tường, một tay xoa vào đầu như muốn bùng nổ, đầu lông mày chau lại mà nhìn hai người hợp thành một kia.
“Lâm Tử Hàn! Mau đến đây!” Anh cấp thiết rống lên một tiếng, cô căn bản là không có khả năng đánh lộn, cũng căn bản đánh không lại người phụ nữ cao to kia, cứ tiếp tục như thế khẳng định sẽ bị thương....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ