Chắc hẳn anh đang tìm cô, dù gì cũng hơn hai tháng rồi cô chưa gọi điện hỏi thăm anh, Trương Nhất Manh bối rối đưa tay lên “suỵt” với Trương Ninh Hi và Tề Phỉ, sau đó chậm chậm đi ra ngoài nói chuyện.
“Dạ con nghe ạ.” Trương Nhất Manh cố gắng để mình bình thường nhất có thể.
Giọng nói của anh cô – Triệu Phong vang lên bên kia điện thoại: “Nhất Manh à, gần đây con thế nào? Anh bận rộn nhiều việc, quên mất chuyện gọi điện hỏi thăm con, con cũng thiệt là, sao không gọi cho anh hay là mợ hả? Bữa nào rảnh rỗi thì về ăn một bữa đi, em họ con sắp tựu trường rồi.”
Anh của Trương Nhất Manh là chủ cho thuê nhà, con gái Triệu Tiểu vẫn còn học đại học, từ nhỏ đến giờ cô rất ít gặp mặt họ, nhưng nói chuyện cũng tính là hoà hợp.
“Dạ, gần đây phải làm nhiều ca phẫu thuật, con … Cũng sợ làm phiền mọi người.” Trương Nhất Manh lúng túng nói.
“Người một nhà cả, làm phiền cái gì chứ!” Triệu Phong bất mãn nói, “Sáng mai con đến dùng cơm được không?”
Trương Nhất Manh nói: “Nhưng, nhưng mà…”
“Dù gì ngày mai cũng là chủ nhật mà, anh được nghỉ, chẳng lẽ con không được nghỉ sao?” Triệu Phong nhanh chóng chặn đường lui của Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “…”
“Được rồi, cứ vậy đi, ngày mai anh nói mợ con làm mòn gà xào cay mà con thích, trưa mai nhớ tới đó, hừm.” Triệu Phong phấn khởi nói một tràng, hoàn toàn không cho Trương Nhất Manh nói lời từ chối.
Trương Nhất Manh: “…”
“Không, con…”
Triệu Phong đã cúp điện thoại.
Trương Nhất Manh: = =
Tề Phỉ đứng bên cạnh nghe nãy giờ, thấy Trương Nhất Manh ngơ ngác tắt điện thoại, nói: “Ừm … Giờ sao đây?”
Trương Nhất Manh nói: “Không biết nữa…” Cô nhìn sang Trương Ninh Hi đang tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan gì đến mình, nói: ” này, Trương Ninh Trí có thể cho tôi đi không?”
Trương Ninh Hi nói: “Làm sao mà tôi biết! Có điều khả năng đó không lớn lắm…”
Trương Nhất Manh nói: “Làm sao bây giờ…”
Tề Phỉ an ủi vỗ vỗ vai Trương Nhất Manh, nói: “Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, cũng đâu có gì, đâu phải anh đang ngồi tù đâu…”
Nói xong chính cô cũng cảm thấy mâu thuẫn, bởi vì Trương Nhất Manh hiện giờ cũng chẳng khác ngồi tù là mấy…
Cô tức giận nhìn sang Trương Ninh Hi: “Tất cả là tại anh ta.”
Trương Nhất Manh nước mắt lưng tròng gật đầu: “Ừ!”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Ninh Hi bất đắc dĩ, Trương Nhất Manh bi thương, Tề Phỉ cảm thấy bi kịch thay cho Trương Nhất Manh…
Nhưng thời gian không còn sớm, Tề Phỉ phải về sớm nên rời khỏi trước, Trương Nhất Manh lo lắng suốt trên đường về nhà họ Trương, sau đó lại lo lắng không thôi bước vào cửa.
Vừa mở cửa ra, Trương Nhất Manh còn tưởng mình nhìn nhầm – – Trương Ninh Giản mặc bộ tây trang vừa ngừa, trước nay tư thế ngồi luôn cong cong vẹo vẹo nay lại thẳng đuột, cao ngất, chẳng khác gì một ngọn núi sừng sững. Phần tóc mái vốn loã xoã trước mặt kia được chải lại vô cùng chỉnh tề, đệ lộ phần trán bóng như sứ, sóng mũi dọc dừa, ánh mắt luôn tỏ ra nai tơ ngây thơ vô tội nay lại mang một chút sắc sảo pha lẫn sự lạnh lùng, thấy Trương Nhất Manh đang ngơ ngác nhìn mình, anh hoàn toàn không tỏ ra kinh ngạc, cũng không như bình thường chạy ào tới kêu “mẹ ơi mẹ à”.
“Nhất Manh.”
Được rồi… Ngay cả giọng nói nũng nịu nhõng nhẹo cũng trở nên từ tính, thanh nhã hơn …
Chương 14
Trương Nhất Manh cứ như đang chơi boxing, bị người ta đánh một cú đau thật đau, hồi lâu sau cũng không nói nên lời… Trương Ninh Giản đã khỏi rồi sao? Cô chỉ mới ra ngoài mua quần áo thôi mà, sao Trương Ninh Giản đã nhớ ra rồi? Còn… còn trở nên đẹp trai lạnh lùng nữa chớ >.
Trương Ninh Trí cũng ở đây, anh ta ngồi trên sofa, nhàn nhã thưởng thức trà.
Trương Ninh Hi đứng phía sau Trương Ninh Giản cũng ngơ ngẩn, hỏi: “Ninh Giản? Em nhớ lại rồi sao?”
Trương Ninh Giản không để ý đến anh ta.
Trương Ninh Hi: “???”
Trương Nhất Manh bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Ninh Giản, gọi mẹ thử xem.”
Hai mắt Trương Ninh Giản trở nên rạng rỡ: “Mẹ ơi!”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Ninh Trí: “Khụ, khụ, khụ…”
Trương Nhất Manh: = =
Trương Ninh Trí chắc là bị sặc rồi…
Trương Ninh Giản gọi mẹ xong, kích động chạy đến bên cạnh Trương Nhất Manh, vui vẻ khoác tay cô, phấn khởi nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ cũng về rồi, cả buổi chiều nay con mệt mỏi quá chừng, anh ấy thật là xấu xa.”
Vừa “con mệt”, vừa “anh hai xấu xa”, làm cô khó mà không tưởng tượng xa xăm, cô hắng giọng, nói: “Vừa rồi là thành phẩm cả chiều luyện tập của con sao?”
Trương Ninh Giản biết điều gật đầu: “Vâng ạ, anh hai kêu con mặc bộ quần áo này, sau đó học cách ngồi, đi đứng, còn kêu con phải cười thế nào, xưng hô với mẹ thế nào nữa.”
Có lẽ là vì muốn khoe khoang thành tích của mình nên Trương Ninh Giản đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn Trương Nhất Manh: “Nhất Manh”.
Trương Nhất Manh: “…”
“Con như vậy chẳng khác gì người bị tâm thần phân liệt cả…” Trương Nhất Manh dở khóc dở cười, “Có điều cũng không tệ đâu, tốt lắm.”
“Ừm, nhưng mà anh hai nói vẫn chưa đủ…” Trương Ninh Giản lên án nhìn Trương Ninh Trí.
Có lẽ cậu muốn “mách” mẹ, nhưng cậu nào biết được, Trương Nhất Manh cũng sợ Trương Ninh Trí kém gì cậu…
Con người nhát gan Trương Nhất Manh khó xử nói: “Ừm, vậy thì cứ nghe lời anh hai đi…”
Trương Ninh Giản thất vọng gật gật đầu: “Dạ…”
Trương Nhất Manh nhớ đến chuyện ăn cơm với cậu, nét mặt lo lắng đi đến chỗ Trương Ninh Trí: “Ừm… Trương Ninh Trí…”
Trương Ninh Trí nhìn cô.
“Ừm… Cậu tôi gọi điện thoại cho tôi… kêu tôi trưa mai đến nhà ông ấy ăn trưa, tôi còn chưa từ chối đã tắt máy rồi… Cho nên… Với lại tôi sợ ông ấy nghi ngờ nên…”
Cô lắp ba lắp bắp nói mãi vế sau mà không nói nổi thành câu, Trương Ninh Trí hiểu được nên gật đầu: “Được rồi.”
Trương Ninh Trí đồng ý nhanh như vậy không khỏi làm Trương Nhất Manh bất ngờ: “Thật sao?”
Trương Ninh Trí nói: “Ừ, nhưng mà phải đưa Ninh Giản đi cùng.”
Trương Nhất Manh: “?!”
Trương Ninh Giản: “Đi đâu vậy? Được ạ!”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Trí giải thích: “Tuy là hôm nay Ninh Giản học rất nhanh nhưng mà vẫn chưa chắc chắn lắm, cô đưa Ninh Giản về nhà, nói nó là bạn trai cô xem cậu mợ cô có nghi ngờ không là được.”
Trương Nhất Manh: “!!!”
“Không được!” Cô nhanh chóng từ chối, “Ninh Giản chỉ mới học một buổi chiều thôi, ngày mai làm sao mà ra ngoài? Lỡ như mọi chuyện vỡ lỡ thì thế nào? Vậy chẳng phải là bọn họ sẽ biết hết sao? Tôi không muốn kéo thêm gia đình cậu tôi vào chuyện này!”
Nét mặt Trương Ninh Hi trở nên gian xảo, khó lường: “Cuốn vào cái gì… Cô coi chúng tôi là hổ báo sao? … Thật ra chúng tôi cũng thân thiện lắm mà…”
Còn chưa nói xong, Trương Ninh Trí đã nhàn nhã nói: “Tôi phải đang thương lượng với cô.”
Trương Nhất Manh: “…”
Câu “thân thiện” cuối của Trương Ninh Hi cũng bị anh ta gượng gạo nuốt xuống
Được rồi, anh đây chẳng khác gì đang tự tát vào mặt mình cả, ai bảo Trương Ninh Trí không để chút mặt mũi cho anh vậy chứ = =
Trương Nhất Manh nhìn Trương Ninh Trí một hồi lâu, Trương Ninh Trí cũng chẳng có nói thêm hay thái độ gì khác, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bỏ cuộc: “Được rồi.”
Cô nhầm rồi.
Dù Trương Ninh Giản cứ gặp cô là “mẹ ơi mẹ à”, dù Trương Ninh Hi suốt ngày cứ cười hì hì có phần không đứng đắn, dù Trương Ninh Trí thật sự thân thiện hơn trước kia nhiều.
Nhưng, người họ Trương vẫn là người họ Trương, Trương Ninh Trí cũng vẫn là Trương Ninh Trí.
Dù “thoạt nhìn” anh ta thân thiện hơn trước nhiều, trong suy nghĩ của Trương Nhất Manh, khoảng cách với anh ta cũng gần hơn ban đầu không ít, nhưng thực tế thì chỉ có cô đang mộng mơ ảo tưởng thôi, Trương Ninh Trí vốn chưa từng thay đổi, một câu “Tôi không phải đang thương lượng với cô” dường như đang giáng cho Trương Nhất Manh một cái tát, rất mạnh.
Trương Nhất Manh bỗng nhiên muốn khóc, sao số cô lại bi kịch thế này, bởi mới nói, làm người quan trọng nhất là phải tự hiểu giá trị của bản thân…
Mặt Trương Nhất Manh như đưa đám, Trương Ninh Giản chợt cau mày, mở miệng: “Con không đi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô kinh ngạc quay lại nhìn Trương Ninh Giản, đây là lần đầu tiên cậu chủ động yêu cầu không ở cạnh cô đó!
Trương Ninh Hi và Trương Ninh Trí cũng kinh ngạc nhìn anh.
Trương Ninh Trí nói: “Em không đi? Vì sao?”
Giọng nói vẫn lạnh tanh như thế, nhưng pha lẫn chút nghi ngờ hiếm thấy.
Trương Ninh Giản thẳng thừng nói: “Mẹ không muốn em đi, dĩ nhiên em sẽ không đi.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ