Đôi mắt hơi đỏ,khuôn mặt hơi đơ cho thấy hắn bị mất ngủ.Hắn nhìn thấy tôi liền đưa tay lên xoa xoa trán:
-Là nhóm trưởng à?
-Uhm
Tôi nhìn hắn chỉ “uhm” đại một tiếng không biết nói gì.
Tay tôi còn chưa chạm đến mà hắn có thể phát hiện dù là đang ngủ cho thấy hắn rất cảnh giác với mọi người xung quanh.
Khi chợt nhận ra tay hắn vẫn giữ chặt tay tôi thì tôi ngượng ngùng rút tay về.Nhưng hắn càng giữ chặt hơn.Tôi khẽ liếc hắn:
-Như thế có được coi là lợi dụng không?
Hắn không đáp,chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay tôi.
Tay hắn rất lạnh xoa xoa bàn tay tôi vài cái với vẻ mặt rất buồn.Tôi cảm nhận được so với bàn tay lạnh lẽo kia thì trong hắn hiện tại còn lạnh lẽo,cô đơn hơn hàng vạn lần.
Chợt,điện thoại hắn reo lên.Hắn tiếc nuối buông tay tôi ra,lấy điện thoại trong túi ra.Tên hiển thị trên màn hình là “Hà Bạc Bảo”.Hắn bắt máy:
-Tớ nghe đây!
-…
Giọng bên kia truyền đến nghe như rất lo lắng,lớn tiếng hỏi.
Tiếng Hà Bạc Bảo lớn đến nỗi tôi có thể nghe rất rõ “bà ta không làm gì cậu chứ?”.Hắn nhìn tôi rồi quay sang phía khác:
-Cũng không có chuyện gì đâu
-…
-Chỉ là ăn một bữa cơm rồi chúc mừng sinh nhật con bé thôi
-…
-Thật sự không có.Cậu đừng quá lo lắng
-…
-Tôi biết tự xử lý mà
-…
-Được rồi,tôi có mang theo,đang chuẩn bị đưa đây
-…
-Còn 2 tháng nữa -Giọng hắn trầm xuống
-…
-Tôi cũng không biết nữa.Có duyên nhất định sẽ thành còn nếu…. – Hắn hơi trầm ngâm một lát- Thì chỉ trách tôi không đáng có được hạnh phúc
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói này của hắn:
-Được rồi,tôi cúp máy đây
Nói xong,hắn không cho Hà Bạc Bảo nói gì thêm,lập tức dập máy.Hắn quay sang nhìn tôi rồi đứng dậy lấy từ túi ra một tấm thiệp:
-Đây là thiệp Hà Bạc Bảo gửi cho nhóm trưởng
Tôi nhận lấy tấm thiệp màu vàng nhạt rất trang nhã.Tôi mở thiệp ra nhìn kiểu cách tấm thiệp thì tôi biết đây là loại thiệp được đặt chứ không phải tùy tiện mua ở ngoài.
Thiệp ghi rõ mời tôi dự sinh nhật Hà Bạc Bảo tại tư gia tức biệt thự số A,đường A,quận T vào 19 giờ ngày 18 tháng 12.Tôi trợn mắt:
-Tức là còn cả tháng nữa,sao gửi thiệp sớm thế?
-Nó bảo đưa sớm có nghĩa là ấn hẹn rồi để nhóm trưởng không viện cớ bảo bận
Tôi bất giác nở nụ cười khi nghe hắn giải thích:
-Sao lại cười?
-Hà Bạc Bảo cẩn thận như thế chỉ vì sợ tôi trốn không đi sinh nhật cậu ấy à
-Chắc có lẽ vậy
Hắn trả lời qua loa rồi quay đi:
-Đi đâu thế? – Tôi hỏi
-Vào lớp.Trống vang rồi kìa!
Hôm nay là ngày tôi và hắn trực nhật nên sau giờ học,tôi và hắn phải ở lại quét lớp rồi mới ra về.Suốt buổi trực nhật,hắn vẫn im lặng.Tôi cũng không biết nói gì nên cũng im lặng suốt cả buổi
Tôi đứng ở cổng trường nhìn đồng hồ.Ban sáng,mẹ tôi chở đi học.Hôm nay học hai buổi sáng chiều nên tôi phải đi xe buýt về.Tôi thở dài,mệt mỏi lê chân bước ra trạm xe buýt.Chiếc nouvo màu trắng trang nhã rất quen thuộc dừng trước mặt tôi:
-Lên đi.Tôi chở nhóm trưởng về!- Hắn ngồi trên xe nhìn tôi nói
-Cám ơn!!!
Vì khá là mệt mỏi nên tôi không e lệ từ chối nữa.Xe hắn vừa ôm cua rẽ vào đầu đường nhà tôi thì dừng xe lại.Tôi ngạc nhiên nhìn hắn:
-Có chuyện gì thế?
Hắn không trả lời chỉ nhìn về phía trước.Tôi theo tầm mắt hắn mà nhìn theo.Một thanh niên tuấn tú ôm một bó hoa hồng phớt đang đứng trước nhà.Tuy không nhìn rõ mặt nhưng qua hình dáng thì tôi biết rõ đó là anh:
-Anh Quân!!!
Tôi nheo mày nói.Cùng lúc,hướng mắt anh cũng nhìn sang hướng tôi và hắn đang đứng.Tôi và hắn nhìn anh.
Hơi bối rối,tôi quay sang nói lời cảm ơn hắn thì hắn đã không nói lời nào mà quay đầu xe chạy đi.Nhìn hắn rời đi như thế trong lòng tôi không khỏi có chút áy náy.
Tôi thở dài bước về phía anh.Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía ban nãy tôi và hắn đứng.Tôi quơ tay trước mặt anh:
-Anh sao thế?Có chuyện gì à?
-À không,chỉ là thấy cậu nhóc đó trông hơi quen mắt
-À,cậu ấy là bạn học cùng lớp với em
Anh gật gù.Trao bó hoa hồng phớt vào tay tôi và anh cười rất chi là dịu dàng:
-Sinh nhật vui vẻ!!!
Tôi nhận lấy bó hoa và không quên nở một nụ cười.
Không hiểu sao khi nhìn bó hoa tôi lại nhớ tới lúc hắn không nói gì mà quay xe chạy mất.Bóng lưng hắn ngồi trên xe rất cô đơn.
Anh nhìn tôi rồi nụ cười mất đi mà thay vào đó là sự lo lắng:
-Em không sao chứ?
-Em không sao - Tôi cười hỏi rất ngớ ngẩn - Sao anh không vào nhà?
-Cửa khóa mà – Anh chỉ vào hàng cửa rào màu trắng
Tôi nhìn cái ổ khóa trước cổng hàng rào mà thấy mình ngớ ngẩn vô cùng.Tôi vỗ nhẹ đầu rồi lấy chìa khóa từ trong cặp ra mở khóa:
-Anh vào đi- Tôi nép người sang một bên mời anh vào
Tôi pha hai tách trà sâm dứa rồi bưng ra đặt trên bàn:
-Anh uống trà đi!
Anh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn.Nghe tôi gọi thì anh kéo rèm cửa lại rồi bước lại ngồi trên salon.Anh nhìn tôi định hỏi gì đó nhưng không hiểu sao anh lại không nói gì,cầm ly trà lên thưởng thức hương thơm của trà rồi uống một ngụm:
-Rất ngon!!!- Anh đặt tách trà lại lên đĩa kê hỏi -Là bác gái đem về từ Nhật?
-Không phải.Là bạn ba em biếu – Tôi cũng đưa tách trà lên mũi hít một hơi – Thật sự rất thơm,không thua gì loại trà nhài kia
-Em nói gì?
-À không,em đang so sánh loại trà này với loại trà em đã từng uống ở nhà một người bạn
-Là cậu nhóc ban nãy à?
-Không,là bạn của cậu ấy
-Em đến cả nhà của bạn cậu ta?
-À – Miệng tôi hơi cong – Có chút việc cần nhờ ấy mà
Anh không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi rất lâu rồi mới nâng tách trà lên uống thêm một ngụm.Tôi nhìn anh không biết nói gì.
Không khí im lặng đến ngột ngạc.
Không biết từ khi nào mà tôi và anh ngồi cùng nhau thế này mà ngay cả một lời cũng không thể nói ra.Uống xong tách trà,anh đứng dậy:
-Anh về đây
-Anh ăn tối rồi hẳn về - Tôi đứng dậy lật đật chạy vào bếp
-Không cần đâu – Anh níu tay tôi lại - Mẹ anh đang đợi
Nói xong,anh đi ra cửa.Lúc lên xe,anh đề máy rồi quay lại nhìn tôi.Ánh mắt anh mong lung có thoáng chút buồn:
-Em thật sự đã quên?
-Quên??? – Tôi trố mắt nhìn anh
Anh nhìn tôi với ánh mắt trầm lắng khác thường.Anh thở dài xoa đầu tôi:
-Em vào đi!Anh về đây
Nói xong,anh chạy đi,hòa vào màn đêm yên tĩnh
Tôi nằm thừ ra giường.
Những giọt nước vẫn còn lắng đọng trên mái tóc khẽ nhỏ xuống trên mặt tôi
Nhìn quanh phòng,không khí im lặng bủa vây.
Đêm nay,tôi lại ở nhà một mình.Vốn đã quen ở nhà một mình,nhưng ngày sinh nhật mà thế này thì tránh không khỏi cảm giác cô đơn
Nhìn lên trần nhà,tôi cố nhớ lại những chuyện mình có thể quên.Chắc hẳn chuyện đó rất quan trọng nên nét mặt anh mới trầm lắng như thế.
Tôi thở dài rồi quơ tay toáng loạn trên giường.Tôi chợt thấy một con gấu bông rất to được đặt ở đầu giường,trên thân còn có tấm thiệp.Tôi ngồi dậy mở thiệp ra:
“ Sinh nhật vui vẻ!!!
Hạnh phúc và vui vẻ…
Anh luôn muốn nhìn thấy điều đó trên gương mặt em ”
Tôi nhìn tấm thiệp rồi đưa tay ôm con gấu màu trắng đang cười trông rất xinh.Trong lòng dằn vặt muôn phần,tôi cố nghĩ ra mình quên đi việc gì.Nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nhớ ra.
Cái tủ kiếng trong suốt với những hoa văn trang nhã sớm đã đầy không còn chỗ để nữa.Tôi và anh gặp nhau vào sinh nhật 10 tuổi của tôi.Bắt đầu từ đó,mỗi năm cứ hai đến ba món quà.Chiếc tủ này thật sự không thể chứa thêm nữa.
Tôi ôm lấy con gấu,vỗ nhẹ vào đầu nó:
-Mày mà nhỏ lại thì được vào với những anh chị của mày rồi
Đặt con gấu lại lên giường,tôi mở tủ ra xem những chiến lợi phẩm của mình.
Đảo mắt một vòng quanh tủ,tôi cầm lên một con búp bê Nga.Tôi nhớ rất rõ năm tôi 12 tuổi,khi thấy trên tivi giới thiệu về nước Nga.Họ nói rất nhiều về cảnh đẹp,không khí trong lành nhưng tôi chỉ có hào hứng với mỗi con búp bê Nga.
Hôm sau,tôi nói với anh nếu có người cho tôi một con búp bê Nga thật,không phải loại búp bê Nga gỗ bán ở siêu thị thì nhất định kêu tôi làm gì tôi cũng sẽ làm.Lúc ấy,anh trêu tôi:nếu người ta kêu em làm vợ thì em cũng chấp thuận???Tôi không suy nghĩ mà gật đầu ngay tức khắc.
Giáng sinh năm đó,quả thật tôi đã nhận được quà giáng sinh là một con búp bê Nga chính cống,mới tinh.Mãi một thời gian lâu sau,tôi mới nghe mẹ tôi nói là anh đã năn nỉ mẹ anh ròng rã suốt mấy tuần liền để mua con búp bê Nga đó làm quà giáng sinh cho tôi.Thật sự lúc đó tôi cảm động đến nỗi đã khóc suốt mấy tiếng đồng hồ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ