Tôi mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt dài tới đùi,quần jean đen ôm,một cái áo cardigan màu đen tay ngắn hơi phùng,trên cổ còn choàng thêm một cái khăn voan mỏng.Tóc buộc lệch sang một bên trông giống như một con búp bê trong nhà sách.
Tôi cười tươi nhìn mình trong gương:
-Cũng không đến nỗi tệ!
Tôi tung tăng xách theo túi quà mới mua tối qua xuống lầu.
Tôi mua cho Hà Bạc Bảo một chai nước hoa Chanel những mấy trăm ngàn.Dù hơi tiếc số tiền ăn quà những hai tháng nhưng so với mất mặt thì tôi thà hi sinh hai tháng tiền quà vặt.Ba thấy tôi bươc xuống từ cầu thang thì hỏi:
-Đi đâu thế?
-Con đi sinh nhật bạn một chút - Tôi nhìn ông trả lời - Hôm qua con xin phép ba mẹ rồi
Ông vén rèm cửa nhìn ra ngoài,gương mặt thoáng qua có chút không vui:
-Về sớm một chút!
-Vâng!!!
Ba tôi là người rất khó tính.Từ nhỏ,ngoài những lần tôi bệnh ra thì tôi chưa từng thấy qua sự dịu dàng hiện trên gương mặt ông.
Những lời ông nói ra tôi đều phải thực hiện một cách vô điều kiện và tôi chưa từng nghĩ sẽ cải lại ông.Tất nhiên cũng có lúc tôi thật sự thấy rất ghét sự cai trị này của ông.Nhưng suy cho cùng thì ông cũng muốn tốt cho tôi haizzz.
Tôi mang đôi giày cổ cao đến mắt cá chân màu đen rồi đi ra cửa.Tôi đóng cửa rào lại rồi đi về phía hắn:
-Sao cậu đến sớm thế?
Hắn không trả lời,chỉ lặng nhìn tôi rất chăm chú.
Lúc đầu,tôi thấy hắn nhìn tôi chăm chú như vậy thì tôi rất vui.Bởi đâu có đứa con trai nào lại đi nhìn một cô gái không đẹp chứ hihi.
Hắn hôm nay cũng rất bảnh.Không hẹn mà gặp,hắn cũng mặc một chiếc áo sơmi sọc caro xanh nhạt cùng màu áo với tôi.Chiếc quần jean bạc màu rất hợp mốt càng tôn lên cái dáng cao gầy kia.Còn đôi giày bata đen bằng da bóng thì không nhìn cũng biết đó là loại rất đắc tiền.
Càng lúc tôi càng thấy ngượng ngùng vì hắn nhìn tôi rất lâu rồi mà vẫn chưa chịu dời mắt.Tôi đỏ mặt đánh vào tay hắn:
-Này!Cậu còn nhìn nữa là muộn giờ đấy
Hắn không nói gì,chỉ lẳng lặng đề máy.Tôi leo lên xe.
Suốt quãng đường đi,vẫn là sự im lặng bao bọc.
Hắn chạy rất nhanh làm tôi có chút hoảng sợ.Tôi không dám ôm hắn chỉ lặng lẽ dùng hai tay nắm áo sơmi ở hai bên eo.Dường như thấy được sự hoảng sợ của tôi nên tốc độ của hắn cũng được giảm xuống đôi chút.
Phân vân một lúc lâu,tôi khó khăn lắm mới mở miệng gọi hắn:
-Quang Tường!!!
-Nói đi!!!
-Tôi…tôi…
-Bọn họ rất thân thiện.Bữa tiệc này cũng có nữ tham dự nhưng nếu nhóm trưởng ngại thì cứ theo sát tôi là được.
Là tôi quá đơn thuần hay là hắn có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi.Bất giác khi nghe hắn nó,khóe môi tôi lại cong lên,trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả:
-Cám ơn!!!
Bữa tiệc sinh nhật của Hà Bạc Bảo được tổ chức ở đại sãnh hệt như tiệc buffet ở nhà hàng nổi tiếng.Mọi thức ăn,rượu,bánh kẹo hay nước ngọt đều loại cực phẩm.Các bạn nam nữ ở đây đều trạc tuổi nhau nhưng tôi cảm nhận giữa tôi và họ đều có một khoảng cách nào đó.
Lúc đầu khi mới vừa đến,hắn ôn tồn giới thiệu tôi với các bạn của hắn.Các bạn của hắn cười,khen xã giao rồi ai nấy đều chơi rất vui vẻ.Theo lời hắn đề nghị,tôi có theo sát hắn nhưng được một lúc thì tôi cảm thấy mình rất dư thừa.Những nam thanh nữ tú vây quanh hắn mời rượu rồi nói chuyện rất vui vẻ.
Tôi nhìn quanh đại sãnh ngẩn ngơ không biết làm gì nên đi đến chiếc bàn đặt rất nhiều đồ ăn.Nhìn qua hết thảy các loại thức ăn,tôi vô thức thấy ngán ngẩm:
-Cô cần đĩa không?
Tôi giật mình quay sang.Là chị giúp việc lần trước bưng trà ra cho tôi.Chị lặng lẽ đưa cho tôi một cái dĩa:
-Cô hình như không quen với không khí như thế này?
-Chị cứ gọi em là Ngọc hay em là được - Tôi cười nhận lấy cái đĩa từ tay chị
-Cô…à không em không phải bạn của cậu chủ à?
-Chúng em mới quen đây thôi
Chị nhìn tôi cứ đi qua đi lại quanh bàn tiệc thì cười:
-Em muốn một tách trà nhài không?
-Có sao ạ?!
Tôi theo chị vào bếp ngồi vào bàn ăn.Một lúc sau,chị bưng ra cho tôi một tách trà nhài và một ít bánh.Tôi cám ơn chị rồi thưởng thức trà.Thấy chị vẫn đứng nhìn tôi uống trà,tôi liền chỉ vào ghế đối diện:
-Chị ngồi đi!
-Nhà có quy định không được ngồi ngang hàng với chủ
-Nhưng em không phải chủ của chị
Chị nhìn tôi có chút phân vân rồi đẩy ghế ra ngồi xuống.Tôi ăn một cái bánh chị mang ra:
-Rất ngon!!!Bánh ngọt nhưng không ngấy,rất thơm vị trà xanh
-Phải,là chị đề phòng việc về khuya nên đã chuẩn bị để ăn đỡ đói ấy mà
-Là chị làm sao?
-Ừ
-Nhưng “về khuya” có nghĩa là chị không sống ở đây à?
-Chị chỉ là làm thêm ngoài giờ thôi.Chị là sinh viên đại học
Tôi gật gù,uống một ngụm trà:
-Xem ra em sinh trưởng trong một gia đình giáo dục rất tốt
Tôi nheo mày nhìn chị.Rất hiểu ý,chị nở nụ cười rất tươi giải thích:
-Rất hiếm người còn bé như em đã biết thưởng thức trà
-À,là do nhà em có thói quen uống trà thôi
-Em cũng rất khác những cô cậu ngoài kia - Chị đảo mắt nhìn cách ăn mặc của tôi - Những cô gái ngoài kia tuy còn nhỏ nhưng ăn mặc rất diêm dúa,còn em thì rất đoan trang
Tôi chỉ cười nhưng không nói gì:
-À,chị tên Trần Mỹ Châu
Tôi chưa kịp nói tên thì bên ngoài vang lên tiếng vỡ ly.Chị vội đứng dậy châm một ít trà vào tách cho tôi rồi vội vàng chạy đi :
-Em cứ uống trà.Chị đi làm việc đây
Không khí lại trở nên trầm lắng.
Tôi đứng ở phòng bếp nhìn ra ngoài.Hắn vẫn đang ngồi nói chuyện,uống rượu với bạn.Xung quanh hắn là những cô gái rất xinh.Có cô ngồi sát đến nỗi muốn bay lên người hắn mà ngồi.
Trong lòng tôi có gì đó nóng rực cả lên,vô thức muốn chạy đến mà hỏi rốt cuộc hắn là loại người gì mà lại có nhiều cô theo như vậy.
Tôi hít sâu vào lấy lại bình tĩnh.Dù sao ở đây không khí ngột ngạc như vậy thôi thì ra ngoài đổi gió còn hay hơn.Nghĩ là làm,tôi quay lại bàn cầm lấy tách trà,ra vườn ngồi trên chiếc xích đu.Gió thổi vi vu,mát mẻ làm cho sự nóng rực trong lòng tôi cũng hạ xuống.
Tôi vừa ngắm trăng và những bông hoa trong vườn vừa thong thả thưởng thức trà:
-Cậu có thú vui rất tao nhã nhỉ?
Tôi quay lại nhìn thì thấy Hà Bạc Bảo và Đào Chính đang đến gần tôi.Tôi nhìn họ cười rồi khẽ đung đưa xích đu:
-Chỉ là thấy không khí hơi ngột ngạc,muốn đổi gió thôi - Tôi giải thích
-Một cao thủ Taewondo mà cũng có phương pháp đổi gió tao nhã như thế này thì tôi lần đầu tiên thấy
Đào Chính ngồi ở ghế đá phía đối diện nhìn tôi nói.Tôi khẽ nheo mày nhìn Đào Chính.Trông cậu ta rất quen.
Không chỉ có Đào Chính mà cả Dương Vũ,Lôi Quang trông cũng rất quen,hình như tôi đã gặp ở đâu đó:
-Cậu không nhớ là phải – Đào Chính cười – Nhưng đối với chúng tôi thì đó là kỉ niệm rất sâu sắc đó – Đào Chính nhìn tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “sâu sắc”
-Cậu thôi nào! – Hà Bạc Bảo thúc tay vào người Đào Chính rồi nhìn sang tôi – Cậu không thích buổi tiệc này à?
-Không,chỉ là có chút không quen
-À - Hà Bạc Bảo gật gù
Tôi cười,lặng lẽ uống một hớp trà.Tôi nhớ ra một số chuyện định thỉnh giáo Hà Bạc Bảo.Nhưng khi định mở miệng thì thấy Đào Chính vẫn đang ngồi kế bên Hà Bạc Bảo,tôi lại cúi đầu thưởng thức trà.Hà Bạc Bảo cười nhìn Đào Chính:
-Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy
-Này!!! – Đào Chính nhăn mặt – Cua bồ bạn là nghĩa bất dung tình nhé
-Mẹ kiếp!!! – Hà Bạc Bảo chửi một tiếng rồi đá vào chân Đào Chính – Cậu trông tôi là loại người nào hả?
-Là loại rất sát gái,thay bồ còn nhanh hơn thay áo quần
Nói xong,Đào Chính chợt chạy đi,cũng vừa kịp né được cú đá của Hà Bạc Bảo.Đợi Đào Chính đi khuất vào nhà thì Hà Bạc Bảo mới nhìn tôi cười:
-Cậu có gì muốn hỏi?
Tôi ngạc nhiên nhìn Hà Bạc Bảo.Hà Bạc Bảo cũng đọc được suy nghĩ của tôi sao?Xem ra tôi quả thật rất đơn thuần.Tôi bất giác cười một mình:
-Có gì vui à?Sao lại cười một mình?
-À không – Tôi lắc đầu
-Xem ra sở thích của Quang Tường đã thay đổi – Hà Bạc Bảo nhìn tôi cười trông rất thú vị - Thích những cô gái thơ ngây,có võ nghệ đầy mình nhưng lại rất tao nhã
Tôi nhìn Hà Bạc Bảo rồi nhìn ra một khoảng không vô định:
-Cậu ấy không thích tôi.Chúng tôi chỉ quen nhau 3 tháng
-Sao cậu biết Quang Tường không thích cậu?
-Cậu ấy thích một cô gái khác
-“Cô gái khác”? – Hà Bạc Bảo nheo mày,gương mặt mang theo ý cười như vừa nghe được một câu chuyện thú vị – Còn cô gái nào lợi hại hơn cậu sao?
-Tôi không rõ.Chỉ là vô tình đọc qua nhật kí của cậu ấy
-“Nhật kí”??? – Hà Bạc Bảo lập lại,sự thú vị lại càng hiện rõ – Thằng nhóc này còn viết cả cái thứ gọi là nhật kí cơ à...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ