Không chỉ có con búp bê Nga mà còn có những thứ khác nữa.Tất cả những gì tôi nói thích anh đều mua tặng tôi vào dịp gần nhất.Anh tốt với tôi đến nỗi khiến tôi có chút hoang tưởng.
Tôi nhớ có lần mình đã rất tò mò mà hỏi anh: vì sao anh lại tốt với em như vậy?
Anh cười rồi lè lưỡi trêu tôi: anh sợ sẽ không ai đối xử tốt với một con bé xấu xí như em
Khi nghe anh nói thế tôi đã khóc ròng rã rồi giận anh suốt 2 tuần liền.Ngày nào anh cũng đến nhà tôi xin lỗi,năn nỉ ỉ ôi.Cuối cùng,tôi hết giận anh chỉ vì một hộp socola.Thật trẻ con!!!
Trong các món quà anh tặng thứ tôi quý nhất vẫn là cái hộp âm nhạc bằng thủy tinh trong suốt.Chiếc hộp thủy tinh mang hình dáng một lâu đài nguy nga.Bên trong ngôi nhà có một nàng công chúa đang nhảy với chàng hoàng tử.Nếu vặn cót thì tiếng nhạc sẽ vang lên,công chúa và hoàng tử cũng xoay vòng vòng.
Từ thời còn bé,tôi cũng giống như những cô bé khác muốn được làm công chúa,được cưới hoàng tử.Nhưng chỉ có một điều khác chính là tôi thích làm một cô công chúa đi cứu hoàng tử khỏi tay mụ phù thủy xấu xa.
Công chúa???Công chúa???
Hai từ này làm tôi nhớ đến lâu đài cát ở bãi biển hôm nào.Nhìn cô công chúa đang xoay vòng vòng trong chiếc hộp âm nhạc thủy tinh,tôi nhớ lại những gì hôm đó anh nói.Hôm đó,ở bờ biển,anh đã hứa sẽ nói cho tôi nghe cô công chúa trong lòng anh là ai.
Tôi vỗ trán tự trách mình.Rõ ràng đó là chuyện tôi tò mò nhất nhưng tại sao lại quên mất cơ chứ.Nếu có quên đi nữa thì khi anh nhắc đáng nhẽ tôi phải nhớ ấy chứ.
Tôi vội quơ lấy cái điện thoại trên bàn gọi cho anh.Nhưng những âm thanh truyền đến là giọng của một cô gái giọng hết sức ngọt ngào:”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được.Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Tôi thất vọng thở dài một hơi ngồi phịch xuống ghế.Không biết thế nào mà tôi lại có cảm giác nếu hôm nay tôi không hỏi thì tôi sẽ không bao giờ biết được đáp án nữa.Tôi lại kiên trì gọi thêm máy cuộc nữa nhưng âm thanh truyền đến vẫn là giọng của cô gái đó.
Tôi buồn bã mở cặp ra soạn bài mới.Khi thấy trong cặp mình có một cái hộp quà màu xám,nơ hồng nhạt,tôi ngạc nhiên hết sức.Điều ngạc nhiên hơn là trong hộp chỉ toàn kẹo là kẹo.Tôi lấy một cục.Kẹo này rất giống với loại kẹo lần trước mà hắn đưa tôi ăn.
Tôi không nghĩ gì mà lấy điện thoại ra gọi cho hắn.Tiếng chuông reo rất lâu vẫn không có người bắt máy.Tôi gọi thêm lần nữa thì lần này đã thông.Nhưng bên đầu giây truyền sang một tiếng nhạc rất lớn mà giọng nói từ đầu giây bên kia là một giọng nam khác không phải hắn.Tôi tưởng mình nhầm số:
-Xin lỗi,đây có phải là điện thoại của Lê Quang Tường???
-À,đúng,nhưng giờ cậu ta tâm trạng không tốt,không muốn nhận điện thoại - Người bên kia đầu giây nói với giọng hơi lo lắng
-Vậy có thể phiền cậu chuyển lời cám ơn của tôi đến cậu ấy về …
Chưa kịp nói xong thì giọng Hà Bạc Bảo vang lên:
-Thiên Ngọc phải không?
-Phải – Tôi trả lời rồi chần chừ hỏi – Cậu ấy…
-Tâm trạng rất không tốt – Hà Bạc Bảo hiểu ý vội trả lời
Tôi định hỏi nhiều chuyện khác nữa nhưng từ đầu giây bên kia truyền đến giọng nữ rất ngọt ngào:
-Bạc Bảo,anh làm gì thế?Uống với em đi!
-Em tránh ra xem nào.Anh đang nói chuyện,không thấy à?- Hà Bạc Bảo vội xin lỗi tôi - Xin lỗi cậu nha,hơi ồn một chút.Cậu có chuyện gì,tôi sẽ chuyển lời dùm cậu
-Vậy cám ơn cậu ấy dùm tôi về món quà
-Qùa?À à,hộp kẹo ấy à?Được được,nhất định,nhất định!
-Cậu cũng biết? – Tôi ngạc nhiên
-Là cậu ta gửi tôi đặt làm riêng để tặng…
-Này,cậu nói quái gì thế?
Giọng hắn vang lên cắt ngang lời nói của Hà Bạc Bảo.Rồi cứ thế điện thoại bị ngắt.
Tôi ngồi xuống ghế rồi nhìn vào điện thoại trên bàn.Nơi có tiếng nhạc rất ầm ĩ,giọng nói của cả nam lẫn nữ đều rất huyên náo đó nhất định là vũ trường.Rốt cuộc hắn và Hà Bạc Bảo là loại học sinh gì mà lại vào cái nơi như vũ trường?
Hắn đã từng nói tôi sống mãi trong bao bọc nên không thể hiểu được cuộc sống của bọn họ.Thật ra hắn có nỗi đau như thế nào mà lại đến cái nơi như vũ trường để giải sầu cơ chứ.Tôi thở dài rồi lấy bài ra học.
Sinh nhật năm 16 tuổi của tôi trải qua trông những suy nghĩ khó hiểu về anh và hắn.Nhưng đến năm sinh nhật 17,tôi lại càng không thể ngờ được nỗi đau mà tôi phải chịu.Từ đó mà cuộc sống tôi thay đổi chỉ trong ngày sinh nhật đó.
*********************
Giữa tháng 12,khí trời đã bắt đầu se lạnh.Tuy nhiệt độ ở thành phố Hồ Chí Minh không lạnh như ở Hà Nội nhưng đối với miền Nam như chúng tôi mà nói thì nhiệt độ như thế này thì quả thật là rất lạnh.
Chúng tôi vừa khéo cũng vừa thi học kì xong nên ai nấy đều rất thoải mái.Hiện giờ chúng tôi chỉ ngồi nhàn rỗi vừa học qua loa một chút vừa đợi kết quả thi rồi về nhà ăn tết.
Đang ngồi ăn sáng ở canteen trường,chúng tôi háo hức xem xét giáng sinh này sẽ đi đâu chơi:
-Hay đi nhà thờ đi! – Dịu Mĩ háo hức đề nghị - Đi nhà thờ xong rồi ra quận 1 lượn vài vòng.Năm nào ở đó cũng trang trí rất đẹp!
-Tôi thì thấy thay vì đi nhà thờ thì thay vào đó hãy đi ăn hay xem phim thì còn hay hơn – Quan Đông chống tay lên cằm phản đối – Có phải con của Chúa đâu mà đi nhà thờ
-Vậy không phải con của Chúa cậu hưởng ngày giáng sinh làm gì – Dịu Mĩ trề môi – Giáng sinh là ngày của Chúa đấy nhá
-Tào lao! – Quan Đông phản bác – Giáng sinh là ngày của Chúa thì nhất định ai đi chơi thì đều phải vào nhà thờ à?
-Thôi nào,để cả nhóm bàn lại.Hai cậu cứ um sùm như thế cũng vô ích – Đình Phong can ngăn rồi nhìn sang tôi- Các cậu muốn đi đâu???
-Tôi không có ý kiến.Các cậu cứ quyết định - Hắn nhìn vào tô phở đã ăn xong nói
Sau hôm sinh nhật tôi,hắn đột nhiên nghỉ hai ngày.Sau khi vào lớp,hắn như hoàn toàn trở thành một con người khác.Hắn không trêu chọc tôi nữa mà thay vào đó là ít nói chuyện với tôi hơn.Đôi khi trong lúc học,tôi thấy hắn nhìn tôi rất chăm chú nhưng khi tôi quay sang thì hắn lại quay đầu đi.
Tôi hỏi gì hắn trả lời nấy ngoài ra không nói bất cứ gì thêm.Tôi cũng thấy lạ,vài lần tôi cũng có hỏi hắn nhưng hắn vẫn im lặng lãng tránh.
Đối với tôi là thế,còn với các bạn trong nhóm thì hắn vẫn bình thường,chỉ là hắn không tích cực thêm ý kiến như trước nữa.
Ví như hôm kì rồi lại có một bài thuyết trình môn lịch sử.Tôi phân ra công việc cho cả nhóm rồi hắn chỉ lẳng lặng làm những phần công việc thuộc về mình chứ không có bất kì ý kiến gì nữa:
-Còn cậu Thiên Ngọc?- Đình Phong hỏi tôi
-Hỏi gì nữa,người ta có đôi có cặp thì tất nhiên là đi chơi riêng với nhau rồi – Quan Đông cười trêu
Hắn vẫn ngồi đó không nói gì cũng không có cảm xúc gì.Tôi chỉ nhìn các bạn rồi cười trừ:
-Tớ cũng không có ý kiến
-Chán thế!- Dịu Mĩ cong môi - Đi chơi mà không có ý kiến là đi đâu à?
-Vậy đi nhà thờ rồi đi ăn sau đó nữa thì chúng ta đi ra quận 1 xem đường phố rồi xuống cầu Ánh Sao ngắm cảnh – Trần Tây đề nghị - Các cậu thấy thế nào?
-Được quá đi chứ - Dịu Mĩ và Quan Đông đồng thanh.
-Vậy quyết định như vậy nhé!- Đình Phong cười
-Tôi đi lên văn phòng đoàn có chút chuyện
Tôi đứng dậy cười nói với mọi người rồi quay đi.Hắn cũng đứng dậy:
-Tôi vào lớp!
Văn phòng đoàn nằm ở tầng trệt,lớp tôi thì nằm ở lầu 1.Tôi muốn nộp sách giáo khoa cũ đã được các bạn đóng góp từ tuần trước nên phải đi vòng lên lớp:
-Nhóm trưởng bảo lên văn phòng đoàn - Hắn không nhìn tôi mà hỏi
-Tôi phải lấy đóng sách giáo khoa cũ trên lớp rồi mới đi đến văn phòng đoàn được
Hắn không nói gì nữa.Lên đến lớp,hắn không về chỗ ngồi mà xuống phía cuối lớp giúp tôi khiêng hai bao sách giáo khoa cũ to đùng.Tôi nhìn hắn không nói lời nào chỉ lẳng lặng hắn trước tôi sau đến văn phòng đoàn.
Tôi cùng chị bí thư đoàn trường đếm xong số sách giáo khoa, kí tên nghiệm thu vào sổ rồi về lớp.Hắn vẫn chờ tôi ở trước cửa văn phòng.Tôi nhìn hắn cười rồi cả hai không nói lơi nào cùng quay về lớp:
-Mai là sinh nhật Bạc Bảo
Hắn không nhắc thì tôi cũng quên mất.Tôi thậm chí còn chưa mua quà nữa chứ.Tôi nhăn mặt,đánh nhẹ vào đầu mình:
-Quên à? – Hắn hỏi
-Ừ,cậu không nhắc thì tôi cũng quên thật
-Vậy mai nhóm trưởng tự đi hay tôi qua đón?
-Tôi quên nhà cậu ta rồi.Phiền cậu vậy
-Mai 6 giờ 45 tôi sang đón nhóm trưởng
-Cám ơn!!!
Hắn chỉ nhìn tôi với ánh mắt sâu xa khó hiểu rồi tiếp tục đi về lớp
**********************
Tuy nói 6 giờ 45 nhưng mới 6 giờ 30,hắn đã đứng trước cửa nhà tôi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ