Tôi sửng sốt nhìn Hà Bạc Bảo.
Chính tôi còn không tin một học sinh cá biệt như hiện nay lại là một học sinh giỏi đứng đầu toàn trường?
Đã từng biết hắn là một trong top 10 học sinh có điểm xét tuyển cao nhất.Nhưng trong thời gian học tập tại trường vừa qua,những biểu hiện của hắn làm người ta nghĩ những điểm số mà hắn đạt được chỉ là do may mắn đạt được.
-“ Năm cuối thời trung học cơ sở,chúng tôi là bộ năm rất nổi tiếng.
Ngoài bề ngoài ưa nhìn,học hành tạm được thì chúng tôi đều bị coi là thành phần cá biệt.
Chúng tôi thường xuyên đánh nhau,gây sự ở trường.Còn buổi tối thì la liệt ở các quán bar đến khuya.Tôi còn tưởng cậu ta sẽ thi không nổi kỳ thi chuyển cấp.Nhưng ai ngờ cậu ta lại đậu vào trường rất nổi tiếng.
Thằng nhóc này quả thật rất thông minh!!!
Điều khiến chúng tôi không ngờ nhất chính là cậu ta lại là loại người mới gặp đã yêu.Trong lúc chúng tôi đang ngồi ăn sáng thì thấy được bọn Đào Chính đang trêu một cô gái.Nhưng kết quả đảo ngược.Cô gái đó thật sự rất lợi hại!!!”
Vừa nói,Hà Bạc Bảo vừa nhìn tôi cười.Ánh mắt cậu ta nhìn tôi mang ý cười rất sâu xa làm tôi có phần hơi hoảng hốt.
Nghĩ đi nghĩ lại những lời Hà Bạc Bảo nói và nhớ lại những gì hắn đã ghi trong nhật kí thật sự tôi thấy tò mò về cô gái rất lợi hại mà Hà Bạc Bảo nói:
-Cậu biết cô gái đó?
-Tất nhiên - Lời nói của Hà Bạc Bảo càng mang đậm ý cười - Thế giới này tròn thật!!!Không biết là may mắn hay tai họa ma cô gái đó lại học cùng lớp với cậu ấy
Lòng tôi khẽ nhói lên,trái tim không hiểu vì sao lại hơi quặn thắt.Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Trần Tây:
-Là Trần Tây à? – Tôi nhìn Hà Bạc Bảo thăm dò
-Chưa từng nghe qua tên này – Hà Bạc Bảo nhíu mày,ánh mắt thâm sâu vô lườn nhìn tôi – Cậu thật sự không biết?
-Biết gì? – Tôi ngớ người
-Haizzz -Hà Bạc Bảo xoa xoa vầng trán - Thiên hạ đều biết nhưng người cần biết lại không biết
Tôi càng bực bội với những lời ám chỉ khó hiểu của Hà Bạc Bảo.Định hỏi thêm một chút thì cậu ta đã phả ra một hơi thuốc dài giọng nói trầm ngâm:
-Gần đây cậu ấy không được vui.Bà ta bảo cậu ấy dọn về nhà ở,không thì sẽ cắt viện trợ.Thêm phần cô gái kia vốn đã có chồng sắp cưới.Hai việc này làm tinh thần cậu ấy sa sút trầm trọng
-Không phải đã dọn ra ngoài ở từ năm cấp 2 rồi sao?Sao đến bây giờ mẹ cậu ấy mới bắt cậu ấy dọn về?
-Là do việc xây dựng siêu thị nội thất gặp một số vấn đề về xoay vòng vốn nên bà ta muốn bán căn nhà kia.
Tôi thở dài nhìn xuống đất.
Trên đời này thật sự có một người mẹ vô tình như vậy sao?Ngay cả con trai ruột của mình cũng không quan tâm,chỉ nghĩ đến lợi ích và sự nghiệp của bản thân mình.
Tôi lại nghĩ về cô gái kia.“Chỉ trách tôi không đáng có được hạnh phúc”.Bất giác,nụ cười trên môi tôi lại buồn rũ rượi:
-Chắc hẳn cậu ta phải thích cô gái đó lắm
Hà Bạc Bảo không nói gì lại lẳng lặng phả một hơi thuốc.Khói thuốc bay vào không trung tạo thành những làn khói mờ ảo mỏng manh.
Tôi bất giác nhìn lên trời.Trăng hôm nay sáng quá!Cảnh vật được ánh trăng soi rọi trở nên đẹp đẽ lạ thường.Tôi lại nhớ về một đêm mưa nào đó.
Sau cơn mưa,mọi vật như được gột rửa thay áo mới.Ánh trăng nhẹ nhàng bay ra sau lớp mây xám xịt mà chiếu sáng cho vạn vật.
Tôi cùng hắn ngồi trong nhà uống trà ngắm trăng rồi bàn về những điều ước ngày sinh nhật hắn.Ngày hôm ấy cũng là ngày…
Tôi bất giác chạm lên môi mình,trái tim có chút loạn nhịp khi nghĩ về nụ hôn đó:
-Gì thế? – Hà Bạc Bảo nhíu mày nhìn tôi:
-Không có gì – Tôi đỏ mặt lắc đầu
-Con gái các cậu cũng lạ thật – Hà Bạc Bảo phì cười – Suy nghĩ vớ va vớ vẩn rồi tự đỏ mặt.
Tôi nhìn Hà Bạc Bảo rồi cũng tự cười bản thân mình.Thật sự là suy nghĩ rất vớ vẩn
-Cười vui như vậy sao?
Không khí bị một giọng nói vô cùng nam tính làm cho trầm lắng.Giọng nói nam tính mang theo mùi men rượu đặc trưng phả vào không khí bay vào mũi tôi.Tôi lập tức xoay người lại thì thấy hắn đang đứng sau lưng mình.
Ánh mắt hắn mơ hồ nhìn tôi và Hà Bạc Bảo.Thân hình cao gầy đang đứng xiêu vẹo như thể lúc này có cơn gió thổi qua sẽ làm cơ thể cao gầy đó bay đi mất.
Hắn nhìn tôi rồi lảo đảo đi đên ngồi trên xích đu,vị trí cạnh tôi.Mắt hắn nhìn Hà Bạc Bảo rồi nhìn xung quanh sau đó thì dừng lại trên mặt tôi.Bên khóe môi hắn nở một nụ cười khinh khi thấy rõ:
-Ánh trăng thanh,vườn hoa thơ mộng như thế này quả thật là nơi lý tưởng cho một đôi trai gái cùng nhau tâm sự
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu mà đến nỗi những lời nói đại nghịch bất đạo đó cũng dám nói ra.
Hà Bạc Bảo vẫn thản nhiên ngồi hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra.Hắn thấy thế thì ngả lưng vào xích đu,xoa xoa thái dương:
-Tiến triển đến đâu rồi?Không phải ngay cả…
Hà Bạc Bảo đứng dậy dập điếu thuốc đang cầm trên tay,lập tức cắt ngang lời nói của hắn:
-Cậu say quá rồi!!!Đừng nói tào lao nữa.
Hà Bạc Bảo nói xong thì đi vào trong.Hắn nhắm mắt lại,đôi mày nhíu lại,tay vẫn xoa xoa thái dương.Hình như chất cồn đã làm đầu hắn đau nhức.
Tôi thở dài bước ra phía sau hắn.Tôi nhìn hắn đang ngả người trên xích đu.Hơi do dự một chút,tôi khẽ đưa hai tay đặt lên hai thái dương hắn rồi xoa xoa.Hắn không nói gì,chỉ ngồi im bất động.
Một lúc lâu sau,thấy hàng mày hắn dãn ra tôi mới ngừng tay.
Chưa kịp rút tay về thì hai tay tôi đã bị hai tay hắn nắm chặt lại.Hắn choàng tay tôi qua cổ rồi cố định tay tôi ở ngực hắn.
Từ bàn tay,tôi có thể cảm nhận từng nhịp đập của trái tim hắn.Từ mũi,tôi có thể cảm nhận được mùi bạc hà dịu nhẹ từ tóc hắn.
Trái tim tôi vô thức lại đập lỗi nhịp.Giọng hắn trầm tư,nhẹ nhàng mang theo một chút hơi men bay ra:
-Nhóm trưởng thật sự thích anh ta?
Tôi lặng người nhìn hắn mím môi,trong lòng có chút bối rối,dao động.
Trước khi gặp hắn thì có lẽ là có.Từ sau khi gặp hắn thì tôi luôn phân vân mình có thích anh hay không.Cũng chẳng biết bản thân có vì hắn mà dao động?
Chỉ biết khi gặp anh,tôi không còn sự vô tư,vui vẻ như trước.Thỉnh thoảng khi nói chuyện với anh,tôi còn nghĩ đến hắn.
Đối với hắn thì dạo gần đây,tôi có những cảm xúc rất kì lạ mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nỗi.Ví như lúc ở trường,có vài cô bạn cùng khối đến tìm hắn thì không hiểu sao lòng tôi phừng phừng lên,thấy rất nóng,rất khó chịu.
-Sao không trả lời tôi?
Giọng hắn vẫn mang vẻ trầm tư.Tôi giật mình,vội rút tay về.Nhưng càng muốn rút tay về thì tay hắn càng giữ chặt:
-Còn 1 tháng nữa…hứa với tôi trong thời gian này,chuyên tâm cùng tôi hẹn hò?
Tôi ngạc nhiên,hơi sửng sốt về đề nghị của hắn.Hắn mở mắt nhìn tay tôi đang bị tay hắn cố định ở trước ngực.Tay hắn xoa xoa tay tôi như nâng niu một vật báu,khóe môi cong lên:
-Ấm hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.Nếu có thể thật sự tôi rất muốn…
Hắn đưa tay tôi đặt trên má hắn.
Lời nói hắn có chút mơ hồ,có lẽ là do rượu tác động.
Tôi nhìn hắn rồi lại nghĩ về tuổi thơ thật sự bất hạnh của hắn.Tôi lại nhớ tới những điều ước hắn ước với tôi trong ngày sinh nhật.Tay tôi khẽ xoa đầu hắn:
-Tôi biết cậu buồn phiền nhiều thứ.Nhưng rượu không thể giải quyết được nỗi buồn đâu
Hắn cười một nụ cười có vẻ mãn nguyện rồi nhìn tôi:
-Quan tâm tôi sao?
Tôi đỏ mặt,rút vội tay về rồi quay đi:
-Khuya rồi,tôi phải về
-Tôi đưa nhóm trưởng về
Hắn đứng dậy,đề nghị.Tôi quay lại,nghiêng đầu nhìn hắn loạng choạng đứng dậy:
-Nhìn cậu ngay cả đứng còn không vững mà còn muốn đưa tôi về?
-Tay lái tôi rất vững!
-Còn tim tôi thì rất yếu,không chịu nỗi sự kinh sợ đâu – Tôi đẩy hắn ngồi xuống xích đu - Tôi sẽ đi taxi về.Còn cậu thì ngồi ở đây,đợi tỉnh táo rồi hãy về
-Sao nhóm trưởng không đợi tôi tỉnh rồi cùng về?
-Qua 9h30 tôi không có mặt ở nhà đảm bảo qua ngày hôm sau tôi sẽ không toàn mạng mà gặp cậu
-Vậy nhóm trưởng muốn toàn mạng chỉ để gặp tôi sao? – Trên miệng hắn nở một nụ cười vô cùng xấu xa
-Gặp cái đầu cậu
Tôi đá vào xích đu một cái rồi xoay người bỏ đi.Trên khóe môi vô thức nở nụ cười.Không biết tại sao nhưng tôi thật sự rất muốn cười
Tôi về nhà vừa đúng 9giờ30.Ba tôi không nói gì chỉ nhìn tôi rồi nghiêm nghị bảo lần sau chú ý về sớm hơn một chút.Tôi chỉ biết cười trừ rồi chạy vào phòng
Đêm đó,sau khi tắm xong,tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ nhìn lên bầu trời ngắm trăng.Trong lòng mông lung nghĩ không biết hắn đang làm gì???...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ