Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ uống thêm một ngụm trà.Hà Bạc Bảo thấy trà trong tách gần hết nên giơ tay lên về phía cửa.Chị Châu lập tức đi lại cung kính hỏi:
-Cậu chủ cần gì ạ?
-Nhanh lấy cho tôi hai tách trà nhài
Vừa nói xong thì chị Châu đã lập tức đi lấy trà.Chưa tới hai phút,hai tách trà nhài đã được chị đặt trên bàn đá.Hà Bạc Bảo ra hiệu cho chị Châu lui vào:
-Cậu có thích cậu ấy không?
Hà Bạc Bảo rất từ tốn,động tác không nhanh không chậm,tay vươn về phía bàn đá cầm lấy tách trà.Câu hỏi của Hà Bạc Bảo làm tôi ngạc nhiên đến mức miệng chỉ phát ra được một tiếng:
-Hả???
-Khó trả lời lắm à? – Hà Bạc Bảo thong thả uống trà
Tôi nhìn vào trong nhà,nơi có hắn đang ngồi cùng các cô gái ăn mặc diêm dúa kia,không tránh được một tiếng thở dài.
Tôi nhìn ra khoảng xa xăm đánh sang một chủ đề khác:
-Hôm ấy các cậu đến vũ trường?
-Phải – Hà Bạc Bảo không chút giấu diếm mà khẳng định
-Rất thường?
-Cũng không thường – Hà Bạc Bảo xoa cằm – Có lẽ là 1 tuần 3,4 lần gì đó
Tôi thật không biết nói gì với câu trả lời của Hà Bạc Bảo.Một tuần 3,4 lần mà không gọi là thường thì đối với cậu ta cái gì mới gọi là thường đây:
-Nơi ấy không phải như cậu nghĩ đâu.Đó là một quán bar rất đàng hoàng nhưng thỉnh thoảng cũng hay mở nhạc ầm ĩ như thế - Hà Bạc Bảo không đợi tôi hỏi đã vội giải thích
-Vậy à – Tôi chỉ hờ hững đáp
-Cậu không tin tôi thì cũng nên tin vào nhân cách của cậu ấy
“Nhân cách”???Nhân cách của một học sinh có thể gọi là cá biệt cũng có thể tin?Tôi khẽ cười nhìn Hà Bạc Bảo:
-Cậu ấy có rất nhiều phiền não?
-… - Hà Bạc Bảo không nói gì chỉ lặng lẽ uống trà
-Gần đây thấy cậu ấy không cười nói như trước nữa nên tôi mới hỏi
-Cậu quan tâm cậu ấy?
-Chỉ là một chút quan tâm bạn bè thôi
-“Bạn bè”?Cái cậu ấy còn muốn không chỉ đơn giản là bạn bè mà cậu nói
Tôi nhìn Hà Bạc Bảo khó hiểu.Chợt,ánh mắt Hà Bạc Bảo có chút bi thương:
-Không phải cậu ấy không muốn kể với cậu mà hôm đó…
Hà Bạc Bảo thở dài đặt ly trà lại lên bàn đá.Sau đó,cậu ta nhìn ra một khoảng không vô định như hồi tưởng về cái gì đó rất xa xăm:
-Tôi,cậu ấy,Đào Chính,Dương Vũ và Lôi Quang là bạn từ thưở còn học mẫu giáo.Chúng tôi biết nhau không phải từ cách hỏi tên rồi làm bạn mà bắt đầu từ một trận đánh nhau
Nghe tới đây,tôi rất ngạc nhiên,không khỏi nuốt nước bọt mà sửng sốt.Vốn đã biết hắn rất hay đánh nhau,nhưng thật không ngờ lại biết đánh nhau từ hòi học mẫu giáo.Hà Bạc Bảo lại kể:
-Ngày ấy,tôi và Dương Vũ trêu ghẹo một bạn gái trong lớp.Cậu ấy và Đào Chính thấy vậy liền ra tay nghĩa hiệp mà giải vây cho cô bạn đó.Trong lúc chúng tôi đánh nhau,mắc cười nhất là cậu ấy đã đánh trúng Lôi Quang đang ngồi chơi gần đó.Vì vậy mà Lôi Quang đã khóc ầm ĩ cả lên.Cậu không biết lúc đó cậu ấy nói gì không?
Nói đến đây đột nhiên Hà Bạc Bảo nhìn tôi hỏi,ánh mắt mang ý cười,tổng thể khuôn mặt mang một vẻ mặt rất vui vẻ:
-Cậu ấy nói gì? – Tôi hỏi
-Cậu ấy nói với tôi và Dương Vũ: chúng ta đình chiến một chút.Tôi phải dỗ bạn này nín đã
Nghe Hà Bạc Bảo nói xong,tôi cười chảy cả nước mắt.Hà Bạc Bảo lại kể tiếp:
-Từ đó chúng tôi trở thành bạn thân.Ngoài chuyện đó ra thì chúng tôi còn có một điểm chung
Đến đây,ánh mắt của Hà Bạc Bảo lại trở nên vô cùng sầu bi.Tôi trố mắt nhìn Hà Bạc Bảo chờ đợi:
-Gia đình chúng tôi không hoàn thiện như những gia đình khác.Ba mẹ chúng tôi đều đã li hôn
Tôi ngỡ ngàng nhìn Hà Bạc Bảo:
-“Nhưng có lẽ chúng tôi đều không đáng thương bằng cậu ấy
Ba cậu ấy là một giáo sư đại học,mẹ là một người thông minh,xinh đẹp,rất giỏi knh doanh.Nhưng đáng tiếc hai người họ đến với nhau quá vội vàng
Cậu ấy được sinh ra khi mâu thuẫn giữa hai người đang dâng trào.Có lẽ sự có mặt của cậu ấy là ngoài ý muốn nên họ thường xuyên bỏ bê,không ngó ngàng đến.Khi cậu ấy khóc cũng chẳng hề bận tâm mà chỉ lo vùi đầu vào công việc của mình.Thật sự cũng không biết cậu ấy có phải con ruột của họ hay không ”
-Sao cậu biết??? – Tôi mơ hồ hỏi Hà Bạc Bảo
-Là vú Lý kể cho tôi nghe.Ba tôi và ba cậu ấy là bạn thời đại học.Vú Lý là ba tôi giới thiệu cho gia đình cậu ấy
Tôi gật gù.Ánh mắt có chút mơ hồ khi nghe những lời kể của Hà Bạc Bảo:
-“Còn đáng thương hơn chính là việc năm cậu ấy một tuổi,ba mẹ cậu ấy ly hôn.Ba cậu ấy quyết định ra nước ngoài tu nghiệp.Hàng tháng chỉ gửi tiền chu cấp coi như là đã hoàn thành trách nhiệm.Mẹ cậu ta thì bù đầu vào công việc và hình như cũng quên bẵng đi sự có mặt của cậu ấy.
Năm cậu ấy hai tuổi,mẹ cậu ấy kết hôn với một người đàn ông mà người đó vốn là bạn thời đại học với ba cậu ấy.Cả gia đình họ dọn sang nhà ông ấy ở.Sau đó lại đẻ ra một bé gái là Tường Vi.Tuy sống cùng một nhà nhưng rõ ràng cậu ấy không có được sự cưng chiều như con bé”
Đến đây,Hà Bạc Bảo không khỏi nén một tiếng thở dài.
Tôi nhìn ra xa xăm,trong lòng dấy lên những cảm xúc khó tả.Chưa trải qua những mất mác to lớn như thế nên tôi khó có thể hiểu được sự cô đơn,thiếu thốn tình thương của ba mẹ của hắn.
Chắc hẳn lúc đó hắn rất cô đơn?Một đứa bé mới chừng ấy tuổi lại chịu nhiều mất mác như thế.Thật đáng thương!!!
-Cha dượng không thương cậu ấy? – Tôi thắc mắc
-Ông ấy là người rất thành đạt.Sau khi về ở cùng,ông ấy đối xử rất tốt với cậu ấy.Đồ đạc của cậu ấy đều do ông ấy mua,những bài tập cậu ấy không hiểu đều do ông ấy dạy mặc dù rất bận rộn.Nhưng cha dượng thì mãi vẫn là cha dượng.Ông ấy có cố gắng như thế nào thì cũng không thể lắp đầy được những khoảng trống do cha mẹ cậu ấy gây ra.
Tôi im lặng chờ Hà Bạc Bảo kể tiếp:
-“Năm học tiểu học,ba mẹ chúng tôi lần lượt li hôn.Một ngày,chúng tôi đánh nhau với một đám cùng trường.Kết quả cả đám bị đưa lên phòng hiệu trưởng ngồi uống trà và bị thuyết giáo cả buổi.Chúng tôi còn bị mời phụ huynh vào làm cam kết.Cuộc điện thoại đến các vị phụ huynh được thông máy thông báo sự việc rõ ràng thì chưa tới nửa tiếng sau,ba mẹ của cả đám người chúng tôi ở trường nhưng chỉ có cậu ấy…
Một tiếng rồi hai tiếng rồi ba tiếng,cậu ấy ngồi trong phòng hiệu trưởng rất lâu nhưng bà ta đến một bóng dáng cũng không thấy.Cuối cùng,hiệu trưởng cũng nản chí mà cho cậu ấy ra về và hẹn sẽ gặp phụ huynh sau.
Hôm ấy,cậu ấy lang thang ngoài đường như một đứa trẻ bơ vơ không nhà cửa.Thật sự rất đáng thương!!!Và ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên chúng tôi biết mùi vị của rượu là vô cùng đắng chát.
Có lẽ cậu nghĩ chúng tôi là những đứa bé rất hư hỏng.Rằng chúng tôi lấy gia đình làm lá chắn để viện cớ cho sự hư hỏng của mình.Nhưng cậu thật sự không thể hiểu được cảm giác của chúng tôi đâu
Ở cái tuổi đó,con nhà người ta thì được cha mẹ dẫn đi chơi,mua cho quà bánh.Còn chúng tôi thì phải chịu cảnh cha mẹ li hôn,ngày ngày phải ở một mình trong căn nhà to lớn.Căn nhà đẹp đẽ nhưng tù túng là tuổi thơ của chúng tôi có được ”
Hà Bạc Bảo sớm đã hút một điếu thuốc phả ra một hơi.
Tôi ngồi im lặng,có thể cảm nhận được từng gai óc đang sởn lên trên da thịt của mình.Tôi thật không dám tin trên thế giới còn có những đứa trẻ đáng thương như vậy.
Tuy ba mẹ tôi cũng thường xuyên vắng nhà nhưng thật tế mà nói gia đình tôi rất yêu thương nhau,mâu thuẫn cãi vả cũng chưa từng xảy ra
-“Thời trung học cơ sở,cậu ấy quyết định dọn về căn nhà mà trước đây mà ba mẹ cậu ấy đã từng ở .Tất nhiên bà ta phản đối.Cậu ấy bỏ nhà đi một tháng nhưng sau đó bị bà ta tra ra chỗ trốn nên bị bắt nhốt trong phòng suốt 1 tuần lễ.
Tôi tưởng cậu ấy sẽ bỏ cuộc nhưng ai ngờ cậu ta lại âm thầm lặng lẽ dọn đến căn nhà đó.Khi biết tin,bà ta dĩ nhiên không bỏ qua mà đánh cậu ấy một trận.Nhưng rốt cuộc sự cứng đầu của hắn đã chiến thắng.
Thật ra,nếu bà ta có thể dịu dàng sử dụng tình thương của một người mẹ mà khuyên giải cậu ta thì tôi khẳng định cậu ấy sẽ không cố chấp như thế.Mà đằng này bà ta lại đánh một trận khiến cậu ta thương tích đầy mình rồi chịu thua…
Vú Lý được chuyển sang ở với cậu ấy để trông nom việc cậu ấy học hành,ăn uống,còn cả kiêm nhiệm luôn việc họp phụ huynh ở trường.Mọi người không biết đều nghĩ vú Lý là mẹ của cậu ấy.
Cậu ấy biết hàng tháng vú Lý đều báo cáo tình hình của cậu ấy cho bà ta nên cậu ấy đã như một thằng điên lao đầu vào học để bà ta có thể ôm cậu ấy vào lòng mà khen ngợi.
Nhưng ngay cả việc cậu ấy là học sinh giỏi đứng đầu toàn trường ba năm liên tiếp,bà ta ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi chư nói gì tới chuyện khen ngợi .Thật đáng thương phải không?Từ đó,chúng tôi biết cái gì gọi là bar.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ