Tôi mỉm cười dựa vào lòng hắn.Dù là hạnh phúc mong manh nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng một chút mong manh ấy.
Tôi không muốn nghĩ đến người hắn thích là ai?Cũng không muốn biết hắn có thích tôi hay không?
Mà điều quan trọng bây giờ là tôi thấy mình rất hạnh phúc
-Hạnh phúc kéo dài được bao lâu?
Tôi hỏi hắn.
Ba từng nói đặt tên tôi là Thiên Ngọc vì muốn tôi luôn tỏa sáng niềm hạnh phúc dù ở bất cứ nơi đâu.Khi nghe ba tôi nói thì trong đầu tôi chỉ hiện lên duy nhất câu hỏi này
Hắn không trả lời mà cánh tay ôm lấy vai tôi chợt siết chặt.
Đây phải chăng là câu trả lời của hắn?
Hắn phải hay không muốn nói với tôi dù thế nào anh vẫn ở bên em,có chết cũng không buông em ra?
Tôi chợt mỉm cười thấy rất vừa lòng với ý nghĩ của mình nên lại nghĩ hắn không trả lời cũng không sao.Tôi thấy hạnh phúc là được
Lần đầu tiên,tôi và hắn ngồi cùng nhau mà không cãi nhau.
Lần đầu tiên,tôi cùng hắn kề vai nhau ngắm cảnh.
Cũng là lần đầu tiên,tôi biết cái gì gọi là thích một người…
CHƯƠNG 11:
Gần đến ngày tết,ai nấy đều nô nức mua sắm đồ.Đường phố được trang hoàng sạch sẽ,kết đèn rất bắt mắt.Băng rôn chúc mừng năm mới treo khắp phố.Cây lá hai bên đường cũng được cắt tỉa gọn gàng.Không khí nô nức này thật sự chỉ tết mới có.
Trời nắng đến nỗi bỏng rát cả da người.Tôi và anh đi khắp các hàng quán mua đủ thứ bánh mức.Năm nào cũng vậy,hai gia đình chúng tôi cùng nhau chuẩn bị tất cả đồ tết rồi mới chia ra.
Năm nay,anh cùng tôi đi mua bánh mức và vài thứ trang trí nhà cửa.Ba tôi và ba anh cùng nhau dọn dẹp nhà cửa.Còn hai bà mẹ thì vui cười chuẩn bị thức ăn trong những ngay tết.
Tôi quệt mồ hôi trên trán chen ra khỏi tiệm bánh trên tay cầm theo vài cái túi bánh kẹo.Trong lòng có chút cảm thán sao cái tiệm này lại bán đắt thế không biết.
Anh đứng trước tiệm với hai tay đều xách đầy những túi thức ăn và trái cây.Thấy tôi cực lực chen ra giữa đám đông,anh mỉm cười tiến lại gần tôi dùng giọng rất dịu dàng mà quan tâm:
-Nóng lắm phải không?Chúng ta đi ra kia uống nước nha?
Tôi theo tay anh nhìn về phía quán nước bên kia.Mắt tôi sáng lên,không nói không rằng mà kéo tay anh vào quán:
-Cô ơi cho hai ly nước sâm
Vừa vào quán,tôi không đợi được mà reo lên.Anh và tôi ngồi vào ghế ngay trước sạp.Tôi bỏ những cái túi trên tay xuống đất rồi dùng tay quạt quạt:
-Nóng chết được!!!
-Lau mồ hôi đi!
Anh đưa tôi một tờ khăn giấy.Tôi nhanh tay nhận lấy,lau mồ hôi trên mặt:
-Còn mệt hơn chạy marathon
-Thật là mệt hơn? – Anh nhìn tôi ý cười hiện trên khóe môi
-Thật ra là em chỉ nói ví von chút thôi
Tôi nhe răng cười với chàng.Thấy mồ hôi trên mặt chàng ướt đẫm,tôi vội dùng khăn giấy lau đi:
-Mồ hôi ướt cả rồi này!!!
Anh gạt nhẹ tay tôi ra,nhìn tờ khăn giấy mà trên tôi:
-Khăn giấy đã lâu trên mặt em còn dùng nó để lau cho anh.Em có dơ quá không?
-Xì – Tôi bĩu môi – Em đây ngay cả mồ hôi cũng rất thơm.Lau trên mặt cũng giống như xịt nước hoa thôi à hihi
-Em ví von rât hay – Anh chấp tay bái phục – Bái phục!!!
-Qúa khen!!!
Tôi nhe răng ra cười đến híp cả hai mắt.
Anh và tôi uống nước xong thì tiếp tục mua đồ.
Căn phòng này của tôi dọn dẹp rất thường xuyên nhưng không hiểu sao vẫn có bẩn như vậy.Báo hại tôi dọn suốt cả một buổi.
Anh cùng tôi sắp xếp lại đồ đạc trong phòng.Anh nhìn thấy cái tủ kính trưng bày rất nhiêu thứ.Miệng anh chợt cong lên:
-Em vẫn còn giữ à?
-Sao lại không?Tất cả đều là anh tặng
Tôi sắp xếp lại grap giường,chăn gối rồi đem con gấu bông trắng thật to đặt ngay đầu giường.Anh nhìn thấy liền hỏi:
-Em đều đặt nó ở đó?
-Phải!Vốn em muốn đặt nó vào tủ kính luôn nhưng nó to quá
Anh bất giác nhìn quanh phòng tìm cái gì đó.Tôi thấy anh đảo mắt tìm kiếm thì cũng đảo mắt nhìn theo:
-Anh tìm gì thế?
-Cậu ấy tặng em cái gì?
-À!Thì ra anh cũng có tính tò mò giống em
-Là đột nhiên anh muốn biết – Anh gõ nhẹ đầu tôi
-Khác nhau sao?
-Tất nhiên!!!
Tôi quơ cậy lau nhà lau khắp sàn.Miệng không ngừng nhắc chở anh:
-Anh đứng im không thì…
Chưa kịp nói hết câu,tôi đã trượt chân.Anh vội buông bức hình trên bàn học ôm lấy người tôi.Ánh mắt nhìn nhau,tư thế ám muội trong một căn phòng chỉ hai người.
Tôi hơi mất tự nhiên trước ánh mắt sáng ngời,nóng bỏng của anh
Vội trấn tỉnh thoát ra khỏi vòng tay của anh.Nhưng anh xiết eo tôi chặt hơn,không để tôi thoát.Ánh mắt anh lại trở nên trầm lắng,sau xa :
-Em phải hay không đã thích cậu ta?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh,không biết phải trả lời thế nào.Khuôn mặt anh từ từ di chuyển gần xuống.Tôi mơ hồ không biết phản ứng thế nào.
-Phải!!!
Tôi chỉ mơ hồ mà thốt lên một chữ.Không ngờ chỉ một chữ “phải” đã làm hành động của anh khựng lại.
Khuôn mặt anh ở khoảng cách rât gần khuôn mặt tôi nhưng tựa hồ xa xôi đến vậy.Ánh mắt anh ngời lên một nỗi đau khôn xiết.
Là một chút tiếc nuối,làmột chút hối hận.
Phải!!!
Ánh mắt anh lúc ấy chính là như vậy
Anh lặng lẽ buông lỏng tay,từ từ xoay người nhìn tấm hình trên bàn học tôi
Tấm hình chụp anh đang cười vui vẻ choàng vai tôi.Trên miệng tôi còn hiện lên nụ cười rất vui sướng
Tấm hình ấy chụp vào dịp hai gia đình cùng đi nghỉ hè ở vùng ngoại ô.
Trong tất cả các hình chụp kỉ niệm.Tôi thích nhất là tấm hình này nên đã cẩn thận lồng vào khung ảnh mà đặt trên bàn học.Khi học bài rất căn thẳng nhưng nhìn nó,tôi lại thấy dễ chịu trở lại.Từ đó trở thành thói quen,mỗi ngày đều nhìn nó.
-Tại sao chứ???
Tay anh nắm thành quyền mà nhìn tâm ảnh.Tôi có linh cảm rất xấu.Không nghĩ được gì liền đưa tay ôm lấy tấm ảnh.Anh nhìn hành động của tôi bất giác cười chua xót:
-Em quý nó sao?
-Là ảnh của chúng ta
-À!
Mặt anh không tỏ chút cảm xúc gì.quay mặt hướng về phía cửa mà chậm rãi đi ra.Khi đến trước cửa,anh không quay đầu lại mà nói:
-Nếu không thích nữa…em không cần đặt nó ở vị trí đó!!!
Anh đã ra ngoài.Lời nói của anh phải chăng muốn ám chỉ ý gì đó?
Lòng tôi lại bất an nhìn vào tấm ảnh.
Tôi và anh đến khi nào lại không còn vô tư như ảnh nữa?
Là cái gì đã tạo nên khoảng cách vô hình giữa chúng tôi?
Thời gian của chúng tôi ở cạnh nhau gần đây rất ít.Nhưng hầu như mỗi lần gặp mặt chỉ vui vẻ được một chút thì không khí lại trở nên trầm tư.
Làm thế nào mới có thể gắn kết lại tình cảm vô tư,vui vẻ này?
*********************
Bữa cơm họp mặt hôm nay dù thức ăn rất nhiều và ngon nhưng tôi lại thấy cô cùng ảm đạm.Ba mẹ,bác tôi và ba mẹ anh đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ.Nhưng anh không còn giống với những gì tôi biết nữa
Từ đầu bữa ăn tới giờ,anh không nói chuyện,chỉ lặng lẽ ngồi ăn.Ánh mắt chưa hề dạo ngang mà nhìn tôi lấy một lần.Ánh mắt anh lâu lâu lại nhìn sâu xa chất chứa nhiều suy nghĩ.
Tôi cũng không biết phải nói gì,chỉ lặng lẽ ngồi ăn.
Bác cả nhìn tôi và anh có chút suy nghĩ rồi lại lớn tiếng trêu tôi:
-Thiên Ngọc,đây là lần đầu tiên bác thấy con ít nói nha
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười nhìn bác cả.Hành động này có lẽ làm cho mọi người thấy lạ.Ai cũng nhìn tôi rồi nhìn sang anh.
-Hai đứa giận nhau à?- Mẹ anh ân cần hỏi
-Không có gì đâu mẹ!
Anh buông đũa nhẹ giọng trả lời.Ánh mắt vẫn kiên định không hề nhìn tôi.Ba anh cười xòa bảo:
-Tuổi trẻ ấy mà!Giận hờn một chút rồi lại làm lành ngay ấy mà
-Anh nói đúng đấy! – Ba tôi tán thành
-Chuyện hồi ấy anh còn nhớ chứ?-Ba anh nghiêm túc đặt vấn đề
-Ý anh là…?
Ba tôi nheo mày nhìn ba anh.Không phải ba tôi không hiểu mà ông không biết suy nghĩ của ông có đúng không
-Phải!!!Là chuyện năm đó tôi cùng anh muốn kết thông gia
Giọng ba anh kiên định vang lên làm tôi có chút hoảng hốt.Đôi đũa trên tay bất giác rơi xuống bàn.Đến lúc này anh mới quay sang nhìn tôi.Ánh mắt anh thâm sâu không rõ đang nghĩ gì
-Con làm sao thế? – Mẹ tôi dịu dàng hỏi
-Không sao ạ!Là con bất cẩn chút thôi
-Anh thấy thế nào?- Ba anh lại hỏi
-Tất nhiên tôi tán đồng với anh nhưng chỉ là hai đứa còn nhỏ
-Tôi hiểu!!!Thằng Quân nhà tôi năm nay tốt nghiệp phổ thông.Tôi muốn hai bên gia đình làm lễ đính hôn cho hai cháu trước
Tay tôi đặt trên bàn lại run lên từng đợt.
Đính hôn ư?
Tôi và anh?
Chẳng phải đính hôn đồng nghĩa với việc tôi và hắn kết thúc?
Nghĩ đến đây,đầu tôi lại ong lên
Nhưng như vậy cũng tốt.Kết thúc sớm tôi có thể quên sớm.Bớt đau khổ một chút...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ