-Thì ra nhóm trưởng lại háo sắc như vậy
Hắn không nhìn tôi mà vẫn ung dung dạo một khúc.Lời nói của hắn làm cho tôi ngượng đỏ cả mặt.Một thoáng,không biết phải làm gì,tôi đứng dậy định ra về
-Tôi phải về
-Vội gì chứ.Tôi còn chưa nghĩ ra phải đàn bài nào cho nhóm trưởng nghe
-Để hôm khác thì hơn
-Được rồi!!!Không cần phải ngượng,nhìn tôi với ánh mắt đó chứng tỏ nhóm trưởng có sinh lí rất bình thường
Sự ngượng ngùng của tôi bị lời nói tự kỉ của hắn làm cho chai sạn.
-Cậu có thể nào đừng quá tự kỉ trước mặt tôi không?
-Tôi vốn là nói sự thật
Tôi luôn là người đuối lí trước sự tự kỉ có một không hai này của hắn.Tôi vào bếp pha một ấm trà cúc khác.
Tiếng đàn của hắn vọng từ phòng khách vào bếp.Tôi tựa lưng vào thành bếp mà nghe.Tôi nhận ra đây là bài “Sonata in C” của nhạc sĩ nổi tiếng Mozard
Tiếng đàn réo rắt,du dương vọng vào tai người nghe.Thật sự đàn rất hay!!!
Tôi đặt ấm trà và tách xuống bàn rồi thong thả rót một tách mà thưởng thức.Giai điệu của “Sonata in C” rõ ràng là hay như thế nhưng sao qua tiếng đàn của hắn,tôi thấy có chút phân vân,có chút tùy hứng
-Thích bài này không?
Hắn ngừng đàn,ngón tay vu vơ khẽ lướt một lượt qua các phím làm vọng lên một âm thanh làm người ta chú ý:
-Không tệ!!!
Tôi hờ hững bưng tách trà lên uống một ngụm đáp lại câu hỏi của hắn.Nghe thấy câu trả lời có phần rất hờ hững này,trên miệng hắn nhếch mép cười không thấy rõ là chua xót hay khinh bỉ:
-Đôi bàn tay này của tôi thật sự chỉ biết chơi dương cầm nhưng tôi chơi rất xuất sắc.Không như ai kia biết rất nhiều thứ nhưng không chuyên loại nào
Tôi nghe không ra ý tứ trong câu nói của hắn là muốn nói tới ai.Nhưng trong lòng cũng có chút phẫn uất:
-Đừng quá tự mãn!!!
-Tôi đã nói những lời tôi nói là sự thật,không phải tự khoe
-Xì,cậu làm như mình cậu biết chơi dương cầm chắc.Tôi cũng biết đấy nhá
-Nhóm trưởng cũng biết???
Hắn nói cứ như là tôi biết chơi dương cầm là một chuyện lạ ở Trái Đất vậy.Trước thái độ khinh người này tôi quyết định sẽ cho hắn thấy tài năng của tôi.Để cho hắn biết thế nàò là tài năng dương cầm thực thụ
Tôi buông tách trà tiến về phía đàn dương cầm.Trên môi hắn vẫn lộ lên một đường cong làm say lòng người.Nhưng đối với tôi thì nụ cười xấu xa đó ưa không nổi
Hắn đứng dậu phủi phủi ghế ngồi rồi cung kính nhếch môi nhìn tôi:
-Xin mời,Đào tiểu thư!!!
nguồn DakMil.WapSite.Me
Trước thái độ ba phần giả vờ cung kính,bảy phần khinh thường của hắn,tôi thật sự tức giận muốn đem hắn vo tròn lại rồi quăng xuống biển làm mồi cho cá mập.Tôi bực tức nghênh mặt lên ngồi vào ghế.
Nhưng lúc ngồi vào đàn,tôi mới chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.Đó là tôi không thạo chơi dương cầm.
Hồi đó lúc học dương cầm,tôi rất lười biếng vì bản thân mình tập thế nào cũng chơi không hay,ngón tay cứ cứng đờ trên phím đàn.Cô giáo dạy đàn bảo là chơi đàn phải có năng khiếu.Có lẽ tôi chỉ có năng khiếu thổi acmonica.
Tuy không thạo nhưng tôi đã từng học.Đàn một bài để người ta thưởng thức tất nhiên không thành vấn đề.
-Chuẩn bị tinh thần lâu thế à?- Hắn tựa người vào dương cầm cười- Đừng nói với tôi là nhóm trưởng chỉ mạnh miệng mà nói thế
-Hừ,ai nói???
Bị lời nói của hắn khiêu khích,tôi bắt đầu đặt tay lên phím đàn,dốc hết sức lực mà đàn một bài.Tiếng đàn tuy không hay bằng của hắn nhưng chính tôi cảm thấy tiếng đàn của tôi cũng không tệ
Nhưng trước sự chuyên tâm và cố gắng phục vụ của tôi,hắn không những không cảm tạ mà còn tỏ thái độ hết sức đáng ghét
Tiếng đàn chưa kết thúc,hắn đã đứng bên cạnh đàn cười nắc nẻ.Tôi bị tiếng cười chế nhạo của hắn làm thổi bùng lửa giận mà quát:
-Cười cái gì?Vui lắm sao?
-Không…không vui…lắm !!!
Hắn cười đến chảy cả nước mắt.Tôi thật sự không cảm thấy gì có thể vui như thế.
-Không cần cảm động.Tôi biết tiếng đàn của tôi rất hay nên không cần ngưỡng mộ như thế
Tôi học theo hắn mà nói một câu hơi tự kỉ một chút.Hắn không nói gì dùng tay quệt nước trên mắt rồi tiếp tục tựa người vào dương cầm.Ánh mắt nhìn tôi hiện lên ý cười
-Nhóm trưởng nghĩ bài “kìa con bướm vàng” có gì là cảm động???
Lời nói của hắn làm tôi cứng người không biết nói gì.Hắn lặng lẽ quan sát cử chỉ của tôi rồi bất giác lại cười:
-Đừng nói với tôi nhóm trưởng chỉ biết đàn bài “kìa con bướm vàng” nha?
-Tất nhiên là không
Tôi trợn mắt nhìn hắn rồi đàn một khúc nhạc khác cho hắn nghe
Đàn xong,tôi thừ người ra nhìn phím đàn:
-Tôi không có năng khiếu đàn dương cầm.Khúc nhạc này là vô tình nghe được rồi tập rất lâu
-“Kiss the rain”.Nhóm trưởng thích bài này sao???
-Rất thích!!!Tôi vô tình nghe được rồi lùng sục trên mạng rất lâu mới biết tên nó là “kiss the rain”,lời bài hát cũng rất hay
-Thực sự hay đến vậy à?- Hắn nheo mắt nhìn tôi -Tôi thấy cũng bình thường
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi rồi đàn nguyên vẹn bài “kiss the rain” cho tôi nghe.Tôi nhìn bàn tay hoàn mĩ của hắn đang lưu loát di chuyển trên phím đàn.Bàn tay thon dài,trắng trẻo,thực sự rất hoàn mĩ.
Tôi nhớ đến bàn tay anh lúc đàn cho tôi nghe.Ngón tay anh tuy dài nhưng so với hắn thì hơi thô.Tay anh cũng không trắng như tay hắn.
Anh mang vẻ đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ,hiện đại.Khí chất cương nghị nhưng lại rất dịu dàng,tâm lí.Anh luôn biết mình cần phải làm gi,nói gì,không bao giờ nói năng hay hành động một cách tùy tiện.
Trái ngược với anh,cái đẹp của hắn có thể ví như một hoàng tử trong lâu đài,tuy từng đường nét đều đẹp đến bức người nhưng đối với thời đại này mà nói thì vẻ đẹp đó rất hư ảo,khiến người khác thấy mông lung,không có cảm giác an toàn
Tôi đã từng nghĩ so với hot boy thì hắn không sánh bằng.Nhưng cho đến thời điểm này,khi nhìn hắn đàn,tôi mới nhận ra hắn thật sự là một hot boy thì còn gì phải so đo bằng với không bằng.
Từng đường nét trên khuôn mặt và thân người đều rất hấp dẫn và quyến rũ.Tính cách thì có chút tùy tiện,phóng túng.Thật sự đó chính là mẫu con trai có chút hư hỏng mà người ta hay nói.Chả trách bọn con gái trong trường lại thích hắn như thế.
“ Giờ đã xa thật rồi,còn lại điều chi,chỉ còn mình anh nơi đây với mỗi cô đơn,hiu quạnh
Em đã xa anh thật rồi,mãi không quay lại .không trở về bên anh ,riêng mình anh cô đơn?
Anh biết anh đã sai khi làm như thế đối với em nhưng cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi
Buồn,thất vọng,đó là cảm xúc của anh khi nhận được câu trả lời đó từ em
Giờ anh mới biết thế nào là cảm giác của một người yêu đơn phương,mới dám hiểu thấu “anh mơ” mà
Và đó là tất cả những gì anh có thể dành riêng cho em thôi
Thật là khờ?
Anh không biết phải làm sao để em có thể yêu anh nhiều hơn,chỉ biết cô gắng làm tất cả theo sự mách bảo của trái tim mình,để trở thành một chàng trai tốt trong em!
Because “a cute guy can open up my eyes
A smart guy can open up my head”
A nice guy can open up my heart”
Nhưng không?
Nhận được từ em đó là sự lạnh lùng và vô cảm?
Là ác mộng của đời anh,mở lối trái tim liệu điều đó có đúng?
Điều đó có quá trẻ con?Khi anh là một thằng ngốc,còn em thì lại quá khéo léo:
“Chúng ta không thể đến với nhau,chúng ta có thể làm bạn”
Câu nói đó chắc anh sẽ không bao giờ quên mà,bởi vì em đâu có biết được anh yêu em chân thành đến nhường nào.Và:
: “Because friendship often ends in love but love in friendship – never”
Em hiểu mà?
Anh ghét ngày mưa vì ngày đó là ngày em đi mất,là ngày mà anh buồn nhất,em đã nói ra những lời mà anh đau lòng đến phẫn uất
Dưới cơn mưa tầm tã anh đã cố gắng làm tất cả.nào là hoa rồi cả trái tim này nữa cùng với những lời xin lỗi
Nhưng anh nhận được gì đó chỉ là sự thờ ơ,vô tâm và lạnh nhạt!
Anh sẽ cố quên thôi,sẽ quên em mà,quên đi những ngày tháng đó với những kỉ niệm cùng em
Cố xóa hình bóng em nữa nhưng không thể bởi hình ảnh đó đã khắc sâu trong tâm trí anh,nơi tận sâu trong con tim này!!!
Em hãy nhớ rằng anh sẽ mãi yêu em,mãi yêu em,sẽ không bao giờ quên đâu… ”
Từng giai điệu thật làm cho người nghe cảm động mà chảy cả nước mắt.Ý nghĩa thật sâu sắc nhưng cũng thật bi thương.Bất giác tôi lại chìm vào mơ mộng mà nói:
-Có người con trai yêu tôi như thế.Tôi nguyện ý vì anh ta mà tổn thương
Tiếng đàn của hắn chợt khựng lại.Mơ mộng bị cắt ngang,tôi nhìn hắn có chút oán thán:
-Sao không đàn tiếp?
-Đàn tiếp tôi sợ nhóm trưởng sẽ không kìm được mà ngã vào lòng tôi mất...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ