-Đừng tự tin như thế - Tôi bĩu môi
-Còn không – Hắn nhếch mép – Thông minh,dễ thương,đẹp trai,những tố chất của người đàn ông trong đoạn nhạc này đều rất giống tôi
-Khác chính là tôi không phải cô gái có tấm lòng băng giá trong đoạn nhạc này
-Tôi thì thấy đều giống nhau
Hắn thu lại ý cười trên môi.Ngón tay hắn lại vô thức lướt trên phím đàn:
-Con gái đều giống nhau.Người tốt với họ một chút sẽ cảm động đến nước mắt tuôn trào.Nhưng họ không biết còn có người khác luôn ở bên cạnh họ vì họ mà chịu thương đau
Tôi nghe từng câu nói chân thành của hắn mà ngay cả trái tim cũng không chịu yên vị.Hắn thật sự là người si tình đến thế?Vì cô gái kia mà chịu bao tổn thương?
-Sao cậu không nói?
-“Nói”???- Hắn cười chua xót - Có ích sao?
-Ít nhất cô ấy có thể hiểu được lòng cậu!
Tôi nhìn vào cây dương cầm bất di bất dịch.Trong lòng nhói lên một nỗi đau khôn tả.Thì ra nghe hắn nói về cô gái ấy tôi lại đau lòng đến vậy.
Tôi cười nhạt mà hỏi:
-Nghe Hà Bạc Bảo nói cô gái ấy học cùng lớp?
Hắn không nói gì,ngồi im bất động trên ghế.Tôi nhìn thái độ không nói gì của hắn là biết im lặng có nghĩa là đồng ý:
-Đừng cứ ôm khư khư lấy tình cảm đó.Dù cô ấy có đón nhận cậu hay không thì cậu chí ít cũng biết đáp án
-Là tôi đã biết rõ đáp án nhưng vẫn cố níu kéo – Hắn nhìn tôi,mắt ánh lên nỗi buồn khôn tả - Là tôi không cam tâm từ bỏ,muốn ích kỉ mà cướp lấy cô ấy từ người có thể coi là anh họ của mình
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.Thì ra cô gái ấy là vị hôn thê của anh họ hắn.Thảo nào hắn lại đau khổ như thế.Tôi nhìn gương mặt hắn đang dồn nén những phẫn uất mà lòng thắt lại.
Không khí im ắng bao trùm cả không gian ngột ngạt đến không thể thở.Tôi thay đổi đề tài sang một chuyện khác:
-Cậu đàn rất hay!!!Cậu rất thích đàn?
-Là một sự giải tỏa buồn chán,cô đơn – Giọng hắn rất trầm lắng – Khi đàn tôi thấy rất thoải mái
-Âm nhạc vốn dĩ là thứ phản ánh tình cảm của con người.Khi chơi nhạc đồng nghĩa với việc giải bày tâm sự vào từng nốt nhạc
-Nói rất hay!!!
-Vậy người chơi đàn phải hay không bàn tay đều rất đẹp?
Tôi nhìn chầm chầm vào bàn tay hắn.Đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.Hắn không nói gì mà thở dài:
-Đừng nhìn bàn tay tôi như nhìn chân giò heo như thế?
Tôi cười nắc nẻ khi nghe hắn nói.Hắn thì ngượng ngùng mà quát không cho tôi cười nữa.
Sao hắn có thể nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của tôi thành một ánh mắt thèm chân giò heo ấy nhỉ?
Hắn dạy tôi đàn bài “kiss the rain”.
Tôi vốn không có khiếu,tay cứng nhắc lướt trên phím đàn.
Hắn lâu lâu lại quát lên khi tôi đánh sai nhịp
Kết quả là hôm đó tôi chỉ ngồi kế bên đệm đàn cho hắn.Còn một mình mà đàn “kiss the rain” thì tôi đầu hàng vô điều kiện.
************************
Ngay sau cái ngày tôi sang nhà hắn,tôi và hắn không hẹn mà gặp ,lấy bài “kiss the rain” làm nhạc chuông điện thoại.Tệ hơn là lúc ngồi ăn ở canteen,tiếng nhạc “kiss the rain” vang lên thì tôi và hắn đều lục túi tìm điện thoại .Cả nhóm thấy thế liền trêu tôi và hắn để nhạc chuông tình nhân.
Và cái ngày tôi không thể chối gạt bản thân về tình cảm của mình cũng đã đến
Hôm nay hắn gửi cho tôi một địa chỉ nào đó,hẹn tôi ở đấy.Tôi nhìn tin nhắn rất lâu,phân vân một lúc mới thay đồ đi đến điểm hẹn.
Trời trong xanh,không nắng,rất dịu mát.Tôi quyết định lấy chiếc váy lụa màu lam nhạt mẹ tặng tôi hôm sinh nhật ra mặc.
Nhìn vào gương,tôi cũng không thể tin được cũng có lúc trông mình lại nữ tính như vậy.Trong đầu tôi lại nghĩ đến hắn.Không biết hắn sẽ có cảm xúc gì khi nhìn thấy tôi trông bộ dạng như thế này.
Tôi nghĩ ra mọi khung bậc cảm xúc của hắn rồi bất giác mỉm cười.Dạo này,tôi luôn cảm thấy rất vui vẻ khi nghĩ tới hắn.Thật sự rất vui!!!
Địa chỉ hắn đưa cho tôi nằm ở cái xứ nào mà tôi tìm hoài chẳng thấy.Tôi chạy một lượt qua lại rất lâu nhưng chẳng thấy gì ngoài con đường đất nhỏ với hai hàng cây mọc bên đường.
Tôi còn đang phân vân không biết mình có lạc đường hay không thì điện thoại đã vang lên “kiss the rain” quen thuộc:
-Tôi nghĩ mình bị lạc rồi
Nhìn thấy số điện thoại của hắn trên màn hình,tôi không chào mà vội nói.Tiếng thở dài của hắn từ đầu dây bên kia rất rõ:
-Nhóm trưởng đang ở đâu?
-Địa chỉ cậu đưa cho tôi tìm mãi mà không thấy.Tôi chỉ thấy con đường đất nhỏ.Hai bên đường chỉ toàn là cây
-Đến rồi sao???
Giọng hắn chợt trở nên vui vẻ lạ thường.Thì ra tôi không lạc đường
-Nhóm trưởng để xe ở đó,đi bộ vào đi
-Hả?
Tôi ngạc nhiên khi nghe hắn nói.Để xe ở con đường vắng bóng người này sao?
-Đừng lo!!!Có người giữ xe
Tôi nghe theo hắn,xuống xe đi bộ.
-Đến ngã ba rẽ trái!!!
Tôi lại theo sự chỉ dẫn của hắn mà đi.Con đường đầy ổ gà,rất khó đi.Tôi vấp một gò đất mà xém té.Giọng hắn từ đầu dây bên kia rất dịu dàng mà nhắc nhở:
-Từ từ mà đi.Đường rất khó đi.Cẩn thận một chút!!!
Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị ngắt.Ngẩn ngơ nhìn điện thoại một hồi rất lâu,tôi phân vân không biết có nên đi tiếp hay không.Gọi lại cho hắn thì hắn tắt máy.
Tôi bậm môi định quay ra đi về.Nhưng trong lòng lại có chút tò mò không biết hắn kêu mình tới đây làm gì.Tôi không kìm chế được sự tò mò mà tiếp tục đi thẳng
Không gian trước mắt làm tôi một thoáng muốn làm rớt điện thoại đang cầm trong tay.Bãi cỏ xanh rờn chạy dài bao la.Phía xa xa là đường chân trời,thấp thoáng còn thấy vài ngôi nhà.
Gió thổi vi vu ,khẽ lay động những bông hoa bồ công anh.Bồ công anh nhẹ nhàng mà bay theo làn gió.Những bông hoa trắng toát bay khắp không trung.Không gian như lắng động nhưng không hề nhạt nhẽo,ngược lại càng làm tăng thêm sự thơ mộng.
Tôi vô thức đưa tay đón lấy bồ công anh đang bay trong gió.Mái tóc dài đến thắt lưng theo gió nhẹ mà tung bay.Chiếc váy màu lam nhạt cũng không chịu yên phận mà nô đùa cùng gió.
Trên môi mỉm cười nhìn khung cảnh xung quanh.
Hắn với chiếc áo sơ mi sọc caro,tay áo săn lên,quần jean đen càng tôn lên dáng người vốn đã đẹp.Tóc hắn cũng bị làn gió nhẹ thổi tung bay.Nhưng gió không làm tóc hắn rối mà càng làm cho hắn có thêm mấy phần gợi cảm .
Trái tim tôi lại có dịp mà đập loạn nhịp
Mắt tôi chăm chú vào hình ảnh trước mắt mình.
Người này thật sự làm tim tôi bấn loạn?
Dù biết vẻ đẹp của hắn vốn rất hư ảo,không mang lại cảm giác an toàn nhưng không hiểu sao trái tim tôi vẫn bấn loạn vì hắn.Tôi có tự trấn an bao nhiêu thì trái tim không yên phận này vẫn cứ nhảy nhót không ngừng trong lòng ngực
Là tôi đã thích hắn!!!
Là tôi biết hắn vốn thích một người khác nhưng trái tim ngu muội vẫn muốn đâm đầu vào.
Là tôi cam tâm tình nguyện chuẩn bị vì hắn mà tổn thương.
Cơn gió thoáng qua mang theo chút khí lạnh.Tôi khẽ rùng mình nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi hắn.Thật sự là mê muội!!!
Hắn từ từ tiến lại gần.Trái tim tôi lại đập nhanh hơn.
Hắn mỉm cười khẽ vuốt tóc mái đang bay trước mặt tôi.Tim tôi lại rung lên,hơi thở như ngưng lại
-Thật sự rất đẹp!!!
Hắn nhìn tôi thật lâu rồi mới thốt lên một câu
Là khung cảnh hay tôi?
Cái đẹp mà hắn khen ngợi kia là tôi hay khung cảnh?
Tôi lại bất giác nhận ra mình lại ngớ ngẩn mà đi ghen tị với cả thiên nhiên.
Tôi nhìn ra xa mà mỉm cười trước sự ngớ ngẩn của mình
-Rất đẹp phải không? –Hắn lại hỏi
-Ừ!!!
-Có thích không?
-Thích!!!
-Có vui không?
-Vui!!!
-Vậy là đủ rồi!!!
Tôi nhìn hắn mà không nói gì
Có những khoảnh khắc chỉ cần nhìn nhau mà cảm nhận,không cần nói gì cũng cảm thấy rất vui,rất hạnh phúc.
Tôi cùng hắn đứng ngang nhau nhìn bồ công anh bay trong gió.Không khí thơ mộng như thế này thật sự làm dấy động lòng người
Nếu như hắn và tôi không phải chỉ đơn giản là bạn thì có lẽ chúng tôi đã nắm tay nhau,cùng kề vai nhau mà ngắm cảnh đẹp.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi,tay hắn bắt lấy tay tôi mà nắm chặt lấy.Hơi ấm từ tay hắn truyền đến tay tôi lan rộng khắp thân người mà truyền đến tận tim.
Đây thật là cảm giác hạnh phúc của mối tình đầu???
Hay nó chỉ đơn giản là cảm giác hạnh phúc đơn phương???
Mắt tôi thoáng chút ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Hắn không nói gì cũng không nhìn tôi.Từ từ tiến đến sát tôi.Tay hắn buông tay tôi,chuyển lên choàng lấy vai kéo tôi dựa vào lòng hắn
Tôi nghe thấy tiếng tim hắn rộn ràng trong lòng ngực
Thì ra không phải chỉ mình tôi thấy hạnh phúc,vui vẻ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ