Đúng đêm Mười sáu, trăng tròn, rất sáng, cả đoàn vừa đi theo người dẫn đường, vừa chuyện trò rôm rả trong tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Giang cầm đèn pin, thỉnh thoảng muốn lấy cớ soi đường cho đoàn để lướt qua nhìn Văn. Khác với hình ảnh cô gái yếu đuổi say nắng buổi trưa, Văn giờ khỏe khoắn, bước đều mà chắc, không bao giờ để mình tụt lại ở phía cuối đoàn. Giữa chặng đường về, cô nàng dược sĩ của Huy kêu mệt, nên cả bọn phải dừng lại nghỉ một lúc. Văn chạy lên trước chọn ngay một ghềnh đá rộng để mọi người vừa dưỡng sức vừa ngắm cảnh. Không gian rừng, biển liền kề, gió rất lộng, trên cao lại là vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đám thanh niên cũng cảm nhận được thứ rung động lãng mạn mà chân thực lạ kỳ của thiên nhiên, nên im ắng cả lại.
Đã bao nhiêu lần ngẩng lên là thấy một vầng trăng ở trên đầu, khi tròn khi khuyết, khi mờ khi tỏ, nhưng đểm ấy, là lần đầu Giang biết tới thứ ánh trăng rực rỡ mà dịu dàng, đến mức anh phải nín lặng ngắm nhìn. Ở ghềnh đá, Văn đã tháo ba lô, lôi máy ra, bắt đầu chỉnh sửa và chụp thử cảnh trăng đêm. Còn Giang, lặng lẽ ngồi lui ra một góc, cũng lấy máy ảnh, nhưng không phải chụp trăng, mà là chụp lại hình ảnh người con gái đang muốn níu giữ thứ ánh trăng đẹp nhất.
Hành quân liền tù tì trong ngày, mọi người cũng đều mệt, cho nên, khi về đến nơi nghỉ của chú dẫn đường thì cũng khá khuya. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người tắm giặt, ăn uống xong thì quyết định sẽ đi ngủ sớm. Nhưng k hi chui vào túi ngủ trong lều rồi, Giang vẫn không thể nào ngủ nổi. Xoay trở trên nền bạt một hồi, anh rón rén kéo khóa chui ra, lững thững đi dạo dọc bờ biển. Vòng đi vòng lại, thấy sóng vỗ vào chân không quá lạnh, một phút bốc đồng, Giang cởi áo, lao xuống làn nước, vùng vẫy như xua đi những cảm xúc khó hiểu trấn áp anh cả một ngày.
Gần nửa tiếng sau, lúc Giang lướt thướt đi lên, anh giật mình, bóng dáng một cô gái ngồi ngoài ghềnh đá khiến anh thót tim lại. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Giang biết chắc đó là… người chứ không phải ma quỷ gì cả, thậm chí còn là một cô gái. Mái tóc cô bay nhẹ trong đêm vì những làn gió biển, lại được soi tỏ bằng thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng. Trong vài bước chân đi tới, Giang đã nhận ra đó chính là Văn.
Văn cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn anh, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, như thể cô biết rằng anh sẽ tới. Đêm đã khuya, sóng biển rì rào, một cô gái ngồi bên ghềnh đá lại như gợi chút gì mộng ảo. Văn đang nhìn anh, như thể muốn nói điều gì. Trong đầu Giang vụt qua ý nghĩ, có khí nào cô ấy đợi mình không?
Khi anh còn chưa hết hồi hộp, đang định mở miệng hỏi vì sao khuya khoắt thế này, cô còn ngồi đây thì đột nhiên thấy Sự lồm cồm từ trong một hang đó gần đó bước ra, khiến những mơ tưởng của Giang tắt ngấm. Một lúc sau, Giang mới nhận ra mình vẫn đứng lớ ngớ như trời trồng, tất cả trí não chỉ đủ để anh ú ớ nói một câu đại ngu ngốc.
“Hai đứa… ờ… cẩn thận không là cảm đấy!”
Rồi Giang sải bước vào trong khu nghỉ. Hình như có một vỏ sò găm vào chân anh, khiến anh thấy đau điếng cả người. Đột nhiên, có tiếng chân chạy phía sau Giang, rồi có bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ngay ở bậc thềm của khu lán.
“Anh Giang!”
Giang thở dồn, lúc sau mới quay lại, nhìn Văn bằng ánh mắt xa lạ. Cô vẫn đang nhìn anh, vừa hấp tấp vừa ngại ngùng.
“Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả”, vừa nói, Giang vừa hất mạnh tay cô ra, không hay cử chỉ của mình khiến tay cô đập vào cột nhà gần đó.
Văn nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh, hỏi nhỏ”
“Thật là… anh không nghĩ gì ???”
Giang nhìn Văn một hồi, cuối cùng lạnh nhạt “Sao phải nghĩ. Cô thì liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, anh đi thẳng đến khu bể nước, tráng qua nước ngọt. Vừa nãy bơi không sao, mà giờ, thứ nước múc từ giếng chẳng hiểu sao lại làm anh thấy lạnh buốt.
7. Lang thang Tây Nguyên xong, cả hội rong ruổi trở về. Trên đường quay lại, Giang đột nhiên nổi hứng, nói muốn tạt vào Đà Nẵng nửa ngày, nói cả đoàn cứ đi trước, anh sẽ tăng tốc bám theo sau. Mọi người phản đối không được, cuối cùng Huy bảo mọi người biểu quyết. Kết quả là đoàn thống nhất dừng lại ở Đà Nẵng một ngày, sau đó tống xe gửi lên tàu, về cho đỡ mệt.
Ngồi ở quán cà phê, Giang mày mò một lúc mới tìm được địa chỉ của Vy. Anh bảo đám bạn cứ lượn lờ, khi về anh sẽ gọi, rồi cầm chùm chìa khóa, nhảy lên con Min-khờ. Xe vừa nổ máy, đột nhiên có bóng áo vàng lao tới phía anh vội vã. Văn hấp tấp giữ xe Giang lại.
“Anh Giang, từ từ đã!”
Giang nhíu mày nhìn Văn. Từ cái đêm ở Mũi Đôi, sự cộc cằn và lạnh nhạt vốn là bản tính thâm căn cố đế của Giang càng tăng lên gấp bội, nhất là với Văn. Thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy như thể cô muốn nói với anh điều gì. Sự cũng vài lần lởn vởn qua lại, nói vòng vo tam quốc, nhưng Giang lập tức gạt đi. Anh chỉ là vô tình chứng kiến chuyện một đôi nam nữ bên bờ biển đêm, thậm chí lúc đó họ… chẳng làm gì, còn anh cũng không phải người nhiều chuyện. Và vì thế, anh thấy việc tự nhiên mình phải nghe người ta thanh mình là một điều cực kỳ ngớ ngẩn. Những lần sau đó, trong đêm sương Đà Lạt, hay lúc đốt lửa trại ở Tây Nguyên, mỗi khi Văn ngập ngừng định nói, Giang lại cau có gạt thẳng sang một bên vì những lí do củ chuối như là, tôi phải đi vệ sinh, tôi phải đi đánh răng, tôi muốn ngủ… Nhưng bây giờ, Văn đứng ở trước mặt anh, thái độ như thể sẽ quyết liệt với điều mình nói đến cùng.
“Em đi với anh.”
Khi Giang còn ngạc nhiên, chưa biết phản ứng thế nào, Văn đã làm động tác như thể muốn trèo lên xe. Giang húng hắng, lấy giọng lạnh nhạt.
“Không phải tôi đi chơi. Tôi có việc riêng.”
Văn đã ngồi lên xe. Cô nhìn đăm đăm bờ vai đằng trước mặt, cuối cùng nói rắn rỏi.
“Em biết. Em biết anh muốn gặp ai. Em cùng anh đi gặp chị ấy.”
Giang kinh ngạc đến mức, trong thoáng chốc, anh nhảy phắt khỏi xe, đôi mắt nhìn Văn sáng quắc, như đòi hỏi ngay lập tức cô phải có một lời giải thích. Văn cũng lúng túng bước xuống, suýt nữa ngã, nhưng bị Giang kéo lại một cách dữ dằn.
“Nói đi! Thực ra cô muốn nói với tôi cái gì?”
Tay Văn bị Giang nắm đến mức bầm đỏ. Cô cắn môi, nhìn đôi mắt tức giận và những bất an lan tỏa trong mắt anh, thở dài.
“Em biết anh Hải. Em biết anh. Vậy việc em biết thêm chị Vy, có gì đâu mà anh ngạc nhiên?”
Thấy Giang nhìn mình như chết lặng, cô nói trầm tĩnh: “Em cũng biết nơi chị ấy làm. Để em đưa anh đi”.
Ánh mắt Giang vẫn chỉ nhìn Văn trân trối.
Đà Nẵng là thành phố nhỏ xinh. Bờ sông hàn một ngày ngập nắng, nhưng trên con đường ven sông ấy, có hai người đang nhìn nhau đăm đăm. Giang đã lôi Văn lên xe, nhưng khi chưa kịp tìm một quán nào để ngồi, thì anh đã tấp vào đây.
Văn chậm chạp ngồi xuống ghế nghỉ đặt ở bờ sông. Tay để trên đùi, mắt nhìn ra mặt sống lấp lóa, không nhìn về người thanh niên bồn chồn bên cạnh. Cô nói như thể trả bài.
“Em là em họ chị Vy. Khi anh Hải và chị Vy yêu nhau, anh Hải ở năm cuối đại học, gần như anh bây giờ. Còn em thì vừa vào cấp ba. Em học rất tồi, nên chị Vy giới thiệu anh Hải dạy thêm cho em. Kỳ thực, ban đầu em không thích anh ấy. Em nghĩ anh ấy là đồ nhà quê. Nhưng mà anh ấy lúc nào cũng vui vẻ, cũng kiên nhẫn, đến mức, cuối cùng, em, một đứa mới lớn ngỗ ngược, đã cúi đầu gọi anh ấy là thầy. Em nhớ, khi em gọi anh ấy là thầy, ánh mắt anh ấy rất xúc động, rất trìu mến. Và vì thế, em cũng chẳng biết làm thế nào, tự dưng… tự dưng, em thích anh ấy.”
Giang quay phắt ra nhìn Văn. Cô vẫn ngồi phóng tầm mắt ra bờ sông, khuôn mặt non trẻ đột nhiên trở nên khẩn trương khi hồi tưởng về quá khứ.
“Em thích anh ấy, nên em biết mọi thứ liên quan đến anh ấy, như việc biết anh ấy có người cháu trai tên Giang, hơn em hai tuổi, tính tình rất kỳ quặc, có phần cô độc. Em thích anh ấy, nên biết, anh ấy thích uống cà phê thật đặc, uống bất kể lúc nào, khi no cũng như khi đói. Em thích anh ấy, nên biết anh ấy và chị Vy vẫn hay cãi vã chuyện tương lai hai người. Anh Hải phản đối việc chị Vy đi làm ở quán bia, chị ấy thì không thích anh ấy chỉ cắm mặt vào làm gia sư với đi dịch bài. Chị Vy muốn anh ấy ở lại Hà Nội, còn anh lại muốn chị theo anh trở về với gia đình, lập nghiệp ở quê.
Kỳ thực, em thích anh ấy, nhưng em chưa từng ghen tỵ với chị Vy. Em ngưỡng mộ chị ấy. Bởi vì, chị ấy phải thế nào, mới được anh ấy yêu.”
Văn lặng yên, hồi lâu trên môi xuất hiện nụ cười khổ, cô ngước lên nhìn Giang gắng gượng mỉm cười, “Chị ấy phải thế nào, mới được cả hai chú cháu anh cùng yêu”.
Giang chết lặng. Cái bí mật của riêng anh, cuối cùng, không phải là Vy hay Hải khám phá mà lại là Văn. Cô gái mà mới đây thôi, anh cũng nhận ra mình rung động.
“Anh Hải phải kèm cặp rất vất vả, em mới tiến bộ được đôi chút. Một lần, em xem được tấm ảnh anh ấy chở anh đi Hà Giang, em bảo em muốn được đi như thế. Anh Hải bảo, được, khi nào em đỗ đại học, anh ấy sẽ chở em đi. Anh ấy, chị Vy, anh, và em, bốn người chúng ta sẽ cùng đi… Nhưng rôi, chẳng bao giờ có ngày đó cả.”
Giang bần thần. Hóa ra một lúc nào đó, trong quãng thời gian đã qua, Hải đã từng là người kết nối giữa anh và Văn, mà anh không hề biết....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ