“Khi anh Hải mất. Chị Vy mãi không gượng lại được. Chị ấy sợ cả việc ngồi lên xe máy. Chị ấy nói với em, chị ấy sợ cả việc gặp anh, sợ cả việc đi làm ở quán bia, nơi mà anh Hải vốn không thích chị ấy làm… Chị ấy sợ mọi thứ. Cho đến một ngày, em bảo chị ấy, em muốn cùng chị ấy đến Hà Giang, muốn đến thăm nơi anh Hải nằm lại, thì chị ấy gào théo. Chị ấy hét đến rách họng, đến vỡ cả tim gan. Nhưng mà em không xót thương chị ấy nữa. Em bảo chị cứ khóc than đến chết đi. Còn em, em sẽ tự đi…
Em lên mạng, tìm người đồng hành chuyến đi này. Rồi em thấy anh Huy đăng tin tuyển thêm người đi, em tham gia. Chỉ đến lúc off, nghe mọi người kể về anh, gã con trai luôn độc hành, sợ con gái, cộc lốc và gàn dở… Em dần nhận ra, đó chính là anh, người mà em luôn có cảm giác như quen biết từ rất lâu. Em rất muốn được làm ôm của anh. Em muốn đến mức, khi thấy anh Sự tỏ chút ngập ngừng vì sợ bạn gái ghen, em đã bảo anh ấy, anh ở nhà đi, đừng để bạn gái hiểu lầm. Em sẽ nhờ anh chở em…”
Giang ngồi im nghe Văn nói, cảm giác xa vắng đến mức như anh đang nghe một câu chuyện nào đó, chứ không phải một câu chuyện liên quan đến mình.
“Em không biết rằng, khi em đi Hà Giang, cũng là lúc ở nhà, chị Vy muốn thay đổi. Chị ấy bảo em, chị ấy sẽ sống một cuộc sống khác. Một cuộc sống không làm anh, em, hay chính bản thân chị ấy thất vọng. Hôm chị ấy ra tàu, thật ra, em thấy anh đứng một góc mà không tiến về phía chị ấy… Gần đây chị ấy nhắn rằng chị ấy ổn rồi, thật sự tốt rồi. Em nghĩ, nếu như anh kiên trì thêm chút nữa, cũng có thể một ngày nào đó, chị ấy chấp nhận tình cảm của anh!”
Giang cảm thấy mơ hồ giữa những câu chuyện chắp nối rời rạc của Văn. Đến một lúc, dường như đã nói đến cạn lời, Văn ngước lên nhìn Giang, ngập ngừng.
“Anh còn gì muốn hỏi em không?”
Giang lặng ngắt một lúc mới đáp.
“Không.”
“Vậy bây giờ mình đi tìm chị ấy.”
Xe dừng lại ở một trung tâm Anh ngữ ngay gần trung tâm thành phố. Văn nhìn ngắm một hồi rồi khẳng định đây chính là nơi làm việc của Vy. Họ gửi xe, đi quẩn quanh thăm thú, một người bảo vệ chỉ cho Giang và Văn chính xác giảng đường mà Vy giảng dạy. Nhưng cuối cùng, sau rất nhiều ngập ngừng, cả Văn lần Giang đều quyết định không gặp Vy. Họ đứng ở một góc, nhìn Vy ra khỏi phòng, mỉm cười vui vẻ với vài đồng nghiệp. Giang nhận ra Vy đã tăng cân, mái tóc đen dài qua vai. Có cuộc điện thoại gọi đến, cô nghe máy, mỉm cười rất thoải mái. Dường như, Vy đã thực sự ổn như lời cô nói.
Không muốn cuộc sống êm đềm vừa tạo dựng của Vy lại bị ném vào một viên sỏi nhỏ, cho nên Giang lẳng lặng ra hiệu cho Văn ra về.
Thả Văn về lại khách sạn, Giang phi xe lang thang lên đỉnh Sơn Trà, anh ghé lại một căn gác tạm trên núi, ngồi tựa cột suy nghĩ. Nhưng hết cả buổi chiều, Giang nhận ra anh chẳng nghĩ được gì cả. Mọi thứ rối bời như những đám mây đen cuộn đến từ phía chân trời, nhanh chóng sập xuống, chẳng để cho người ta kịp cắt nghĩa hay trốn chạy.
Khi anh trở về, ướt như chuột lột, thì cả đoàn đang bù khú trong khách sạn, tiếng Huy oang oang, ba la chém về việc hình như Giang yêu tan nát một cô đang ở Đà Nẵng hay thế nào, rồi là tình sử bi đát của anh ra sao, rằng Giang trông cộc cằn thô như một… cái bô với lũ con gái chẳng qua là vì hồi cấp hai tự dưng bị một bà chị chạy đến hôn cho một cái vào giữa môi kinh hồn táng đởm, sau đấy nghĩ đến con gái đều tè cả ra quần. Rồi Huy chém thêm, trông Giang khô như ngói nhưng kỳ thực là thằng rất tình cảm, rất là được, rất đáng để đám đàn bà con gái trao thân gửi phận… Mà đảm bảo, cái thằng Giang ấy đến bây giờ, cái tay của nó vần còn “trinh”, chưa cầm tau một đứa con gái nào. Cả một lũ cười hô hố phụ họa, còn bình luận thêm mấy câu thô tục…
Chỉ có duy nhất Văn, ngồi ở một góc, mỉm cười mà như đang khóc.
Buổi đêm, sau khi gửi mấy em chiến mã cẩn thận, cả lũ bắt đầu về toa, thiết lập địa bàn. May mà mua được vé cùng toa, nên cả bọn hào hứng, ngồi túm năm tụm ba chơi bài. Đám con gái đã lên giường để ngủ cho lại sức. Văn ngồi im một góc, đeo tai nghe, khuôn mặt hoàn toàn bình yên. Giang ngồi nghe cả lũ sát phạt nau rầm rầm, buồn miệng, mượn bao thuốc lá của Huy rồi đi ra ngoài hút.
Đứng ở cửa tàu, Giang nhìn ra ngoài. Cảnh đêm chỉ là những bóng tối sáng và những ngọn đèn nhấp nháy khiến Giang suy nghĩ vẩn vơ. Con tàu lao đi với tốc độ khá nhanh, bỏ lại phía sau làng mạc, nhà cửa, và cả những bóng cây im lìm. Cuộc đời này cũng vậy, lưu luyến đến đâu thì cũng phải đi về phía trước, cũng có những thứ phải bỏ lại đằng sau. Giang quăng điếu thuốc, nhìn đốm đỏ bay đi rồi mất hút giữa đêm đen, bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc, anh cũng thông suốt rồi.
Giang trở vào toa, cả một lũ vanax say sưa bài bạc, chửi nhau um cả tỏi. Đám con gái đã ngủ lăn, có cô ngày ầm ĩ sau những ngày hành xác. Giang nhận thấy ánh mắt mình lại tìm đến Văn, cô vẫn ngồi như cũ, ngón tay vẫn dừng lại trên chiếc Ipod nhỏ, chỉ có đôi mắt đã nhắm lại, lơ mơ ngủ. Khuông mặt trong sáng và yên bình.
Anh nhìn cô một lúc, lấy ba lô rút chiếc khăn đắp nhẹ cho cô. Bắt gặp cái nhìn tinh quái của Huy, Giang thản nhiên giằng lấy những lá bài của nó.
“Mày đi ra đi. Để tao chơi.”
Đêm đó, Giang thua liểng xiểng, bị đám bạn “thăn” hết cả đống tiền. Sự và mấy thằng ôn dịch cười đến là khả ố.
“Đen bạc thì đỏ tình. Tao thấy tình của mày đến thời kỳ đỏ choét rồi đấy!”
Giang phì cười. Thua bạc, nhưng cảm giác trong lòng không thấy tệ lắm. Anh ngồi xuống ghế, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
8. Vừa về đến Hà Nội, Giang bị lôi cổ tới công ty, chưa kíp định thần đã biết mình vừa phải nhận công trình mới. Nghe nói, vì ở tỉnh xa nên mấy đồng chí cốt cán chằng ai chịu đi cả. Cuối cùng thì đến tay Giang, vì anh được tiếng là thanh nhiên năng nổ, lại chưa vướng bận vợ con. Đến lúc biết công trình khởi công ở Hà Giang, Giang cũng không lăn tăn gì nữa, gật đầu tức khắc.
Giang thu dọn đồ đạc, phi xe tạt về nhà một hôm. Mẹ anh nghe tin anh đi Hà Giang làm thì thở dài, bảo biết thế này ngày xưa không cho anh học công trình, giờ cứ đi suốt thế này. Giang chỉ cười, bảo mẹ yên tâm. Anh tự lo cho mình rất tốt. Khi Giang thắp nén nhang cho chú Hải xong, mẹ anh nghĩ thế nào, mới bảo, “Mẹ sợ lắn, cuộc đời bất trắc, chẳng tính trước được. Con lấy vợ sinh con sớm đi cho mẹ yên tâm!”.
Đây là lần đầu tiên mẹ Giang nhắc chuyện vợ con với anh. Giang cười, bảo anh vừa mới đi làm, tính toán gì chuyện ấy. Nhưng trong đầu, vô thức lướt qua nụ cười của một người có hai chiếc răng cửa to cộ.
Buổi sáng hôm ấy, khi về đến Hà Nội, cả đoàn ăn sáng, uống cà phê rồi tạm biệt nhau. Giang làm một cốc cà phê đúp, nhìn Văn chậm chạp uống ly sữa nóng ở bên cạnh, ngần ngừ rồi chìa điện thoại của mình ra.
“Bấm số của em vào đây.”
Văn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng bấm máy, rồi đưa lại cho anh. Cô tự lưu số của mình vào danh bạ của anh với cái tên đơn giản “Văn”. Giờ đây, Giang đang nhìn số của Văn, ngập ngừng hồi lâu, không biết nên gọi điện hay nhắn tin. Khi anh cương quyết nhấn vào phím “Call” thì lại nhận ra những hồi hộp của mình thật vô nghĩa. Điện thoại của Văn không kết nối được.
Tận đến ngày Giang chuẩn bị lên đường đi công tác, anh vẫn không liên lạc được với Văn. Anh có chút bồn chồn, cùng lo lắng, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gọi cho Huy, Huy cũng chỉ nói có số điện thoại, chứ có biết Văn học chỗ nào đâu. Hỏi Sự, Sự bảo lần trước anh đòi đến nhà đón Văn đi, nhưng cô nói gặp nhau ở điểm tập kết, cho nên cũng không biết nhà. Hơn nữa, đợt đi Tây Nguyên vừa rồi, Sự và Văn có mấy tấm hình tình tứ bên nhau, khiến cho cô bồ của Sự kích động thế nào nằng nặc đòi quay lại, mà Sự thì vẫn còn yêu em này cho nên về đến Hà Nội là xịt luôn, không dám liên lạc gì với Văn nữa không thì em bồ lại lên cơn. Nói qua nói lại mấy câu, Sự cười hỉ hả.
“Tao với em Văn diễn mấy màn tình tứ, định kích động mày. Thế mà mày cứ bơ bơ. Đần vãi, sao, mới đập đầu vào cột điện nên ngộ ra hả?”
Giang cười khổ, nghĩ mình đúng là “đần vãi” thật, lại còn hay nghĩ xiên xẹo linh tinh. Cúp máy, anh thừ người ngẫm ngợi mãi, cuối cùng, nhớ ra có lần cả lũ tụ tập ở quán bar Lê Thánh Tông, Văn làm thêm ở đó. Buổi tối, Giang phóng xe đến, uống hết ba cốc bia tươi thì hỏi ra được ít thông tin. Quản lý nói, vì Vy nghỉ việc đột xuất khi chưa hết hợp đồng nên nhờ Văn đến làm thay, chứ Văn không phải nhân viên cố định. Hết thời hạn cô cũng đã nghỉ rồi…
Đến lúc này, Giang mới biết, trong khi Văn biết anh đến từng đường tơ kẽ tóc, thì Giang chẳng biết gì về cô, cô thích những gì… Giang hoàn toàn mù tịt. Anh thử lên Google search tên cô, chỉ thấy tài khoản của cô trên vài diễn đàn, nhưng đều là những thông tin chung chung, không có gì hữu dụng để tìm ra manh mối của cô. Tuy vậy, anh vẫn thử nhắn tin vào một tài khoản của cô trên diễn đàn du lịch, có topic mà cô chỉ xuất hiện đúng một lần để đăng ký cùng nhóm của Huy đi chuyến Hà Giang. Anh nhắn đơn giản: “Có việc, gọi em không được. Em đang ở đâu???”. Nhưng đến hai ngày sau, vẫn chẳng có hồi âm. Giang thử lục tìm thêm lần nữa, lần này kết quả tìm kiếm lại hiển thị một blog có avatar hình của Văn đang ngồi ở mỏm núi. Giang mừng rỡ click vào, nhưng lại nhận thấy blog vừa thông báo đã tạm khóa. Giang thấy cái thông báo ấy giống như một cánh cửa, đóng sập trước mắt mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ