- Tiểu Hạ, cậu nhìn kìa! Dưới nước có thuyền đắm đó!
- Hả? Đúng là có thật cậu ạ.
Tôi rất thích thú, tiến lại gần để nhìn kỹ hơn. Mặt nước chỗ đó tối, có vẻ như chỗ này sâu hơn so với chỗ khác, dưới đáy nước thấp thoáng lộ ra một khe hở đen ngòm, nhìn kỹ bên trong còn có rất nhiều cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại trong khoang thuyền.
Con thuyền xem ra cũng không nhỏ, cấu trúc cũng còn mới, không biết vì sao không có ai vớt nó lên. Tôi đang rất hứng thú nghiên cứu con thuyền đắm này, đột nhiên phát hiện có cái gì đó động đậy. Đó là một tấm vải màu trắng, đang phất phơ dưới nước, giống như quần áo của ai đó trôi xuôi dòng, bị mắc ở chiếc thuyền đắm. Tôi vẫn đang mải suy nghĩ, thì bộ quần áo đó dường như có linh tính, quẫy một cái rồi từ từ động đậy, một đôi tay vươn ra từ ống tay áo, tóm lấy thành chiếc thuyền bị đắm, ngồi lên đó.
- Á!
Tôi kinh hoàng hét lên, hóa ra đó là một con người, chỉ là bởi mái tóc đen dập dềnh trôi nổi trong nước, khiến người ta không nhận ra mà thôi. Người đó ngồi trên mạn thuyền, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc sũng nước, mỉm cười với tôi.
Đó là một người con trai có đôi mắt đa tình, khi cười đem lại cho người ta cảm giác rất “dịu dàng”. Sau tiếng cười đó, anh ta lại lặn xuống nước, mãi lâu sau cũng không thấy ngoi lên. Tôi đợi một lúc, nhưng chẳng nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu cả, không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tôi bèn hỏi Tô Dương:
- Người đó lặn lâu như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, không biết có sao không nhỉ?
Tô Dương nhìn tôi, ngạc nhiên:
- Người nào cơ?
- Thì anh chàng vừa từ thuyền đắm ngoi lên ấy, rất đẹp trai nhé!
- Cậu mê trai đẹp quá hóa điên rồi à? Làm gì có anh chàng nào. Tớ nhìn mãi mà chỉ thấy bóng của một bầy cá thôi - Tô Dương trêu tôi.
Không phải là thứ đó đấy chứ? Tôi cảm nhận được điều gì đó, bèn ngắt chủ đề này.
- Tớ đùa với cậu ấy mà, chúng mình mau đi tìm nhà trọ đi, tớ hơi mệt.
Tô Dương vui vẻ đồng ý, chúng tôi tiếp tục đi tìm nhà trọ.
Nhà trọ gia đình mang tên Song Ngư đó thực ra cũng không xa, nhưng vì tấm biển gỗ ghi tên quán đã bị dây leo bò chằng chịt che mất, cho nên tôi và Tô Dương tìm mãi mà không thấy, phải gọi hai cuộc điện thoại mới tìm được tới nơi.
Đó là một căn nhà hai tầng xinh xắn, đẹp mắt, phòng mà chúng tôi đặt trước nằm trên tầng hai, khi lên phòng phải đi qua chiếc cầu thang kiểu dáng cũ kỹ. Khi chúng tôi tới, mùa du lịch đã qua, nhưng trên tầng hai vẫn kín phòng. Theo như chủ nhà trọ nói thì khách đều là nữ sinh ở các trường đại học lân cận đến đây chơi, cách nói này thật khiến người ta an tâm.
Chủ nhà trọ là một chàng trai, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ tao nhã, có đôi mắt phượng rất đẹp. Đôi mắt ấy luôn làm như vô tình liếc bạn một cái, rồi nhanh như chớp lại lảng đi. Khi gặp hắn, tôi bỗng có một cảm giác khó gọi tên, rõ ràng đó là một gương mặt xa lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhìn sang Tô Dương, trong lòng tôi than thầm “Xong rồi, con bé này chắc đến tám phần là đã rơi vào bẫy mất rồi!”. Người theo đuổi Tô Dương rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến một ai cả. Ánh mắt long lanh của Tô Dương khi nhìn người đàn ông này thì trước nay tôi chưa từng nhìn thấy.
Tình yêu choáng ngợp khiến Tô Dương có biểu hiện giống như bao cô gái bình thường khác.
- Tiểu Hạ, cậu thấy bộ quần áo này của tớ có đẹp không? Đi với chiếc túi này có kỳ quặc không?
Sau khi cô ấy hỏi tôi đến lần thứ n, cuối cùng tôi không chịu được bèn hỏi:
- Tô Tô? Không phải cậu thích anh ta thật đấy chứ?
Câu trả lời của cô ấy đúng như tôi dự đoán.
- Đương nhiên là thích thật chứ! Bản cô nương cuối cùng đã hiểu thế nào là tình yêu sét đánh, ha ha!
- Cậu không định sống ở đây lâu dài đấy chứ? - Tôi dè dặt hỏi.
- Cứ ở lại trước đã rồi tính sau, dù sao tiền thuê phòng cũng không đắt. Lúc nào cậu không muốn ở nữa, tớ sẽ đưa cậu về, chịu không?
“Lẽ nào cậu còn định quay lại tìm hắn?” - Tôi nuốt vội câu hỏi này xuống bụng. Bởi vì Tô Dương đã trang điểm rất đẹp, vội vã chuẩn bị xuống lầu.
Tôi ngẩn ra một lát, rồi vội chạy theo, nhét vào tay cô ấy một chiếc bùa nhỏ.
- Cái gì thế? - Cô ấy hỏi.
- Bùa bình an thôi, đi ra ngoài đeo vào sẽ tốt hơn - Tôi hơi ngại ngùng.
Thực ra đây là một tấm bùa do sư đệ đưa cho tôi để đuổi tà ma, không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy cần phải đưa nó cho Tô Dương.
- Thật à? - Cô ấy nhìn một lát, rồi nhét nó vào trong túi - Chúng ta đi ăn cơm thôi!
Phòng khách dưới lầu rất lớn, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Ông chủ đích thân xuống bếp, làm vài món như canh, súp lơ xào, đậu khô xào thịt, trứng bắc thảo đậu phụ, còn có bát canh trứng phù dung, mùi vị rất ngon và màu sắc rất bắt mắt. Tô Dương nhiệt tình mời hắn cùng ngồi ăn, nhưng hắn chỉ một mực lắc đầu. Tô Dương đành từ bỏ ý định đó. Đúng là hắn nấu ăn rất ngon, bây giờ rất hiếm đàn ông vừa đẹp trai lại vừa nấu ăn giỏi như thế.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương dường như bám lấy hắn cả ngày. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô ấy, tôi hiểu rằng cần phải dành không gian riêng cho họ. Vì thế hầu hết thời gian tôi đều dạo chơi loăng quăng ở bên ngoài. May mà thị trấn cổ này có rất nhiều nơi thú vị, nên tôi không hề cảm thấy chán chường, quả là không bõ công đến đây.
Thị trấn này rất ít thanh niên, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy những bà cụ ngồi ngoài hiên nhà nói chuyện phiếm, có lẽ những người trẻ đều đã đi làm ăn xa. Thực ra đối với đám thanh niên, một thị trấn cổ như thế này cũng yên tĩnh quá.
Hơn nữa, qua mấy ngày dạo chơi, tôi phát hiện một chuyện rất lạ lùng, đó là thị trấn này không có mèo. Một con cũng không có, không chỉ là mèo nhà nuôi, đến mèo hoang cũng không thấy bóng dáng con nào. Điều này hơi kỳ lạ, vì các bà già đều thích nuôi mèo, mà cho dù không ai nuôi thì đáng lẽ cũng phải có vài con mèo hoang chứ? Nhưng ở đây tôi tuyệt nhiên không tìm thấy một con mèo nào. Với những người khác đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, có lẽ chỉ có người yêu mèo như tôi mới thấy đó là điều bất thường chăng?
Tôi bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, thong thả dạo bước, bất giác đi đến nơi đã phát hiện ra con thuyền đắm vào hôm đầu tiên đến thị trấn này. Xung quanh rất tĩnh lặng, sự yên tĩnh của nơi đây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút ngộp thở. Tôi hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được cơn tò mò, tôi bèn lấy hết dũng khí nhìn xuống nước. Nước trong leo lẻo, có thể nhìn xuống tận đáy sâu. Tôi chỉ thấy từng bầy cá nhỏ bơi qua bơi lại, còn mảnh vải trắng mà tôi trông thấy hôm đó thì hôm nay lại tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng đâu cả. Tôi định thần lại, nơi đây chẳng có mảy may dấu hiệu nào báo trước sắp có sự chẳng lành cả, có lẽ hôm đó đúng là tôi bị ảo giác chăng? Mà khi ở cùng Tô Dương, hình như tôi chưa bao giờ gặp phải những thứ đó thì phải.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cười mình yếu bóng vía, rồi lại nghĩ “Mình đến đây là để du lịch cơ mà, nên vui vẻ thoải mái mới phải chứ!”. Tôi đi men theo bậc thang lát đá xanh bên bờ sông đến một thềm đábên cạnh dòng nước. Đây là nơi cánh phụ nữ giặt giũ quần áo lúc thường ngày. Những tảng đá xanh bị thời gian mài mòn trở nên trơn nhẵn, sáng lóa, một đàn cá nhỏ đang tụ lại gần chỗ nước nông ở bên mé cầu đá, giống như đi hội, trông rất vui mắt. Tôi vui vẻ đưa tay khỏa xuống dòng nước, giữa ngày hè oi bức, cảm giác nước ùa vào tay mát lạnh thật là dễ chịu.
Nhưng tôi không thể tiếp tục thích thú nghịch nước được nữa, vì tay tôi đã bị một bàn tay tóm chặt.
Một chàng trai đột nhiên từ dưới nước nhô lên tóm chặt lấy tay tôi, tay của anh ta trơn tuột và lạnh lẽo, rõ ràng trông rất yếu ớt, nhưng tôi lại không thể thoát ra được.
Chàng trai đó một tay chống má, còn tay kia thì nhàn tản tóm lấy tôi. Anh ta hơi ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhìn tôi cười tít.
- Em tìm tôi à? - Anh ta hỏi.
Tôi không thể trả lời, cho dù đúng là vừa nãy tôi có ý tìm anh ta. Giống yêu quái - hễ cất lời tiếp chuyện nó là nó sẽ bám lấy mình - nguyên tắc này tôi rất rõ.
Tôi im lặng, anh ta vẫn điềm nhiên tiếp tục bắt chuyện với tôi:
- Em đến muộn quá, anh nghĩ em sẽ tìm anh sớm hơn chứ?
Tôi không nói gì.
- Anh ở đây rất cô đơn, còn em thì sao? Em có cô đơn không?
Câu sau đó hẳn sẽ là “Em ở bên anh nhé!”. Trước những lời như vậy của yêu quái, bạn nhất định không được trả lời, vì hễ đáp lại là coi như bạn xong đời. Nếu kiên quyết giữ im lặng mãi thì anh ta cũng sẽ phải chịu thua thôi. Tôi len lén sờ chiếc bùa trừ tà mà sư đệ đưa cho đang để ở trong túi, động tác thật khẽ khàng.
- Nếu cô đơn, anh sẽ chơi cùng em nhé?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ