- Hả?
Yêu quái này không nói như thông thường, mà lại đổi sang cách nói khác, khiến tôi có chút ngỡ ngàng, thế là buột miệng thốt lên. Gay rồi! Tôi bèn móc lá bùa trong túi ra, rồi dán bừa lên mặt anh ta.
Anh ta không thả tay tôi ra, cũng không nhúc nhích.
Bùa có tác dụng rồi ư? Tôi cẩn thận gỡ tay anh ta ra, định chuồn đi, nhưng đáng tiếc là chưa kịp chuồn thì cánh tay kia của tôi lại bị anh ta túm được. Anh ta ung dung gỡ lá bùa xuống, cười tươi roi rói, còn tôi thì thấy toàn thân lạnh toát.
- Cô bé, càng lúc anh càng thấy hứng thú với em đấy!
Bùa chú hoàn toàn không có tác dụng, chứng tỏ anh ta không còn là một yêu tinh tầm thường, và cũng gián tiếp chứng tỏ một vấn đề, đó là tôi đang lâm vào một tình thế vô cùng nguy hiểm.
Anh ta giơ mảnh giấy màu vàng đã rách lên, rồi thản nhiên vứt xuống, bàn tay kia lại vuốt lên mặt tôi:
- Nào, có cần thử nữa không? Thử lá bùa nào có tác dụng ấy.
Răng tôi đã va vào nhau lập cập, anh ta cười càng đẹp thì tôi càng sợ. Những thứ đẹp đẽ luôn luôn chứa đựng sự nguy hiểm, điều này đúng với cả con người lẫn yêu quái.
Bàn tay vuốt mặt tôi hơi mạnh, trong đôi mắt đa tình kia không hề toát lên sự vui vẻ nào, cho dù anh ta thực sự đang cười.
- Chơi cùng anh một lúc nhé? - Anh ta nói.
Chưa kịp kêu lên, tôi đã bị ngã xuống nước sâu. Thậm chí tôi còn nhìn thấy người qua lại trên bờ sông, rõ ràng họ không trông thấy tôi. Ở một nơi vắng vẻ như thế này, chẳng có ai biết rằng tôi bị rơi xuống nước, đến khi Tô Dương nhớ tôi thì e là trời đã tối, lúc đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi.
Cho dù ông nội đã dốc hết tâm huyết, nhưng lẽ nào tôi cũng chỉ có thể sống đến bây giờ thôi sao?
Một đôi tay đặt lên eo toi, kéo tôi chìm sâu xuống nước. Mắt tôi mở trừng trừng nhìn ánh sáng trên đầu càng lúc càng xa dần. Xung quanh tối om, sự sợ hãi không tên khiến tôi nhắm chặt mắt lại. Không biết đã chìm xuống bao lâu, cuối cùng anh ta cũng dừng lại. Trong bóng tối, chân của tôi chạm phải mặt đất rắn chắc.
Tôi có phần không dám tin, vội mở choàng mắt ra, cảnh tượng trước mặt càng khiến tôi càng kinh ngạc hơn nữa.
Đây là một nơi rất rộng rãi, bàn đá ghế đá đủ mọi kiểu dáng giản đơn, những bức tường đá xung quanh đều phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến nơi nằm sâu dưới đáy nước này sáng lên như một căn nhà bình thường.
Đương nhiên là bên trong một căn nhà bình thường thì sẽ không thể có nhiều cá bơi qua bơi lại như thế này, nếu có thì cũng nằm trong bể cá.
Có vẻ như nơi này giống một bể cá lớn trong bảo tàng thủy cung hơn.
Tôi nhớ ra mình bị lôi xuống nước nhưng hoàn toàn không có cảm giác bị ngạt nước, không nén được tò mò, tôi bèn giơ tay ra xung quanh khua thử. Tay tôi tóm phải một đám rong rêu, đúng là đang ở trong nước, vậy mà tôi lại không bị chết đuối, có lẽ là do người đang ở bên cạnh tôi đây. Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Tôi vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, thế nhưng lại không biết người này nghĩ gì. Tôi liền len lén dòm xuống chân anh ta một cái. Đó là một cặp chân rất đẹp, dài và thẳng tắp, không hề có đuôi cá như tôi tưởng. Xem ra anh ta không phải là người cá. Mà nghĩ lại thì, chỉ có người đọc quá nhiều truyện cổ tích mới cho rằng ở một con sông nhỏ xíu như thế này có người cá thôi.
Vậy rốt cuộc anh ta là cái gì? Đã rơi vào tay đối phương, dẫu có chết cũng phải chết cho minh bạch. Tôi hỏi thẳng:
- Anh là cái gì vậy?
Nhất thời chẳng nghe thấy câu trả lời của anh ta, tôi lại hỏi tiếp:
- Anh là yêu tinh cá sao?
- Anh ư? Anh là cái gì đây? Trước đây, trong suốt một thời gian dài, anh nghĩ mình là cá. Nhưng sau đó anh dần dần phát hiện, anh và cá không giống nhau. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ anh là người. Nhưng anh và họ cũng không giống nhau. Anh đã thử tìm người chơi cùng mình, nhưng các cô gái hễ nhìn thấy anh là kêu lên thất thanh, sau đó chạy trốn biệt tăm. Cho dù anh có bắt họ lại, họ cũng không thể ở lại nơi này giống anh, chẳng được bao lâu họ đã chết đi. Chính vì vậy, anh cũng không phải là người.
Anh ta dựa vào một vách vô hình nào đó của bể cá, buồn bã hỏi tôi:
- Có phải anh thảm hại lắm phải không? Đến bản thân mình là cái gì cũng không biết.
Mái tóc dài của anh ta dập dềnh thả trôi trong nước, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài đó tràn ngập một cảm xúc chẳng nói rõ được thành lời. Trông anh ta có nét gì đó của trẻ thơ.
Trong giây lát, tôi không thể tìm được lời nào để trả lời anh ta.
Với một yêu quái đã đánh mất chình mình, phải nói với anh ta như thế nào đây?
Giọng nói của anh ta vẫn tiếp tục vang lên bên tai tôi, dịu dàng và phiêu diêu:
- Anh cảm thấy hình như mình luôn ở trong một giấc mơ, trong mơ anh là một chú cá, bơi qua bơi lại trong làn nước trong vắt, tự do tự tại biết bao. Có lúc anh cũng nằm mơ thấy những giấc mơ khác, trong mơ anh lại giống những người trên bờ, đi lại bằng đôi chân, có bạn bè và người thân. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại trở thành anh - một người chẳng ai biết đến. Rốt cuộc giấc mơ nào mới là thực? Hay là, chính lúc này đây mới là anh đang mơ?
Anh ta bơi qua bơi lại bên cạnh tôi, hai tay vuốt ve cổ tôi.
- Này, em cho anh biết đi, hiện tại anh đang tỉnh hay đang mơ?
Tôi vẫn không thể trả lời.
Rốt cuộc hiện tại là mộng cảnh, hay là hiện thực? Tôi cũng mơ hồ. Xét cho cùng, dưới nước - nơi tôi đang đứng là mộng cảnh, hay trên mặt đất mới là mộng cảnh?
Trong đầu tôi chợt nhớ tới điển cố “Trang Chu mộng hồ điệp”[1">. Cho dù hàng nghìn năm trước Trang Chu đã nằm mơ ra sao, thì trước mắt, tôi cũng không thể nằm mơ được, tôi không thể để mình bị anh ta mê hoặc. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tôi liền đổi chủ đề.
[1"> Trong sách Trang Tử có viết: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hóa”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê). (ND)
- Thế anh tên là gì?
- Anh tên là gì ư? - Anh ta nghĩ rất lâu, cuối cùng nói rằng không nhớ nữa.
Một tên yêu quái đến tên mình cũng không nhớ nổi, khiến tôi không khỏi cảm thấy thương xót.
- Vậy tôi đặt cho anh một cái tên nhé, có được không?
Khi tôi hỏi anh ta như vậy, có hai từ đã nằm sẵn ở cửa miệng, chỉ chực vọt ra ngoài. Anh ta hơi trợn mắt, có lẽ do không ngờ tôi nói vậy, rồi mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
- Vậy thì gọi là Phi Ngư đi.
Cái tên này cực kỳ hợp với anh ta, thậm chí tôi còn thấy hơi khoái chí.
- Phi Ngư, Phi Ngư - Anh ta khẽ nhắc đi nhắc lại.
Anh không phải là cá, sao biết được cá vui.
Anh không phải là tôi, sao biết được tôi không biết cá vui?[2">
[2"> Trích trong Trang Tử, thiên Thu thủy. (ND)
Trong đôi mắt của anh ta lóe lên thứ ánh sáng lạ thường:
- Từ lâu lắm rồi, dường như anh cũng đã từng có những lời đối thoại như thế này.
- Hả?
- Ánh trăng hôm đó sáng vằng vặc, bọn anh ngắm trăng bên bờ sông, nhìn cá bơi dưới nước, có người cũng đã nói câu này. Đúng thế, anh nhớ ra rồi, cũng nói câu này.
- Có người? - Tôi hỏi - Là ai thế?
Anh ta lại lắc đầu, không nhớ nữa.
Đúng là không biết phải làm sao với một yêu quái mà cái gì cũng không nhớ nổi. Nhưng việc anh ta chấp nhận cái tên Phi Ngư này, khiến tôi ít nhiều cũng được an ủi.
- Nào, em chơi cùng anh một lát nhé!
Hình như anh ta đã dứt khỏi vấn đề triết học “Mộng cảnh hay là Hiện thực”, để trở về với người sống rồi.
- Anh định làm gì tôi?
Đến nước này mà tôi vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, đúng là vô cùng phục bản thân. Phi Ngư hình như rất vui, dịu dàng gỡ đám rong vương trên mặt tôi ra.
- Đương nhiên là muốn em chơi cùng anh rồi, ở một mình thực ra buồn chán lắm.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? - Tôi lùi lại một bước, né bàn tay của anh ta.
“Em chẳng có cửa nào khác để mà lựa chọn đâu” - Ánh mắt anh ta truyền đến tôi thông tin này. Tôi ngồi ngây như phỗng trên chiếc ghế đá, đầu u u mê mê. Đừng đùa! Cứ thế này thì tôi chết thật là cái chắc!
- Nhưng tôi không phải là cá! - Câu nói bật ra trong vô thức.
- Anh cũng không phải là cá! - Anh chàng đó nhìn tôi cười tít mắt, không một chút nhượng bộ.
Dẫu thế nào cũng chỉ có một con đường chết, tôi dứt khoát phải nói rõ ràng với anh ta:
- Tôi là người, không phải cá, tôi không thích ở dưới nước.
Sắc mặt Phi Ngư không còn vẻ dễ chịu như lúc ban đầu, nhưng anh ta vẫn cười. Nụ cười cực kỳ dịu dàng, đôi mắt đa tình long lanh im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một câu nào.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, tôi không khỏi cảm thấy run sợ. Liệu anh ta có cáu tiết, mà bóp chết tôi ngay bây giờ không? Nhưng anh ta chẳng làm gì cả, chỉ thở dài thườn thượt, rồi hỏi tôi:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ