Nước trong nồi đang sôi ùng ục.
Khóe miệng Dao khẽ nhướn lên, gò má trên gương mặt có những đường nét tuyệt mỹ đang đỏ bừng vì ngọn lửa phản chiếu.
Dao cẩn thận nhắc nồi nước sôi xuống, rót nước vào ấm trà.
Những lá trà nở ra trong nước sôi, tỏa mùi hương tinh khiết.
Dao rót một tách trà, đặt vào tay Hạ Chí, sau đó cũng rót cho mình một tách, rồi nâng chén trà thô lậu đó lên, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
- Gió vẫn to quá…
Hạ Chí không tiếp lời Dao, chỉ im lặng cầm một miếng bánh lên.
Nàng mặc một chiếc áo bằng vải gai bình thường, mái tóc tùy ý vén lên, dịu dàng mà trầm tĩnh, giống như mọi người phụ nữ bình thường khác. Tuy sống thanh bần cực khổ nhưng Dao vẫn hy vọng, cuộc sống bình lặng này sẽ được dài lâu.
Để tránh truy nã, họ đã đến đây rất lâu rồi.
Núi thì cao, lại cách xa hoàng đế, thế lực của quan phủ không có cách nào đến được đây, chính vì thế, nơi nhỏ bé này đã trở thành nơi quy tụ của rất nhiều người cùng chung mục đích.
Nói cách khác, đây là vùng đất lưu đày, và cũng là vườn địa đàng của những kẻ bị người đời xua đuổi, ghét bỏ.
Từ trạng thái không tin tưởng lúc ban đầu, đến cảnh giác, rồi đến bây giờ, Hạ Chí đã đặt trọn niềm tin vào chàng thiếu niên ở bên cạnh. Trong cuộc sống hằng ngày, những hành vi nàng vô tình bộc lộ đều khiến Dao vui đến phát điên.
Cuộc sống của Dao đã hoàn toàn chỉ xoay quanh Hạ Chí, thi thoảng khi trung tâm ấy mỉm cười với chàng, thế giới của chàng lại tràn ngập ánh sáng.
Chỉ có một điều khiến chàng lo lắng.
Hạ Chí hoàn toàn không còn cứng cỏi bướng bỉnh như ban đầu, nàng biến thành một người yếu đuối, nhu nhược, rất dễ bị hoảng loạn, sợ hãi.
Sau khi những ngày tanh máu ấy dần dần chìm vào lãng quên, nàng không còn trông thấy một giọt máu nào nữa, dù là máu người hay máu động vật, thậm chí đến các đồ vật màu đỏ cũng dần dần biến khỏi tầm mắt nàng. Nếu vô tình nhìn thấy sắc đỏ, mắt nàng sẽ nhuốm màu đau khổ và hoảng loạn, người cũng trở nên u uất, không chịu nói năng gì.
Dao biết, quá khứ đáng sợ đó sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nhưng chàng cũng không biết phải làm thế nào mới là tốt, nên chỉ biết cẩn thận vứt bỏ mọi đồ vật có màu đỏ xung quanh nàng đi.
Bầu trời bên ngoài đỏ sẫm, ánh trăng cũng đỏ sẫm, hết thảy mọi thứ trong tầng mây đều nhuốm một sắc đỏ đầy bất trắc.
Trước khi Hạ Chí nhìn thấy, Dao đóng tất cả cửa sổ lại.
Từ trong đồng hoang phía xa xa có tiếng hú rít của loài dã thú, kèm theo những tiếng kêu la thảm thiết của loài người và tiếng kim loại chạm vào nhau. Gió truyền tới tất cả những âm thanh ấy.
Dao vội vã bịt tai Hạ Chí lại, nàng ôm chặt lấy chàng, toàn thân khẽ run rẩy.
Nơi đây là chốn tội phạm tập họp, chết người cũng là chuyện thường tình, không có ai để tâm đến tính mạng của tội phạm, bản thân hai người họ cũng chẳng có ai để ý tới.
Trong một đêm máu như thế, định mệnh đã an bài sẽ xảy ra một số chuyện bất thường.
Có người đang đứng trong sân.
Dao ngửi thấy một mùi không thuộc về căn nhà này trong không khí.
Bên ngoài có một người.
Một mùi bụi đất từ rất xa, rất xa.
Tuy không cảm nhận được ác ý rõ ràng, nhưng lòng chàng vẫn hơi ớn lạnh, nắm chặt nắm đấm lại.
Cốc cốc…
Người bên ngoài bắt đầu gõ cửa.
Bên trong nhà vẫn im lìm.
Cốc cốc…
Người bên ngoài vẫn gõ cửa.
Dao vỗ vỗ vào tay Hạ Chí, đi tới bên cửa một cách dè chừng, nhìn ra ngoài một lát, sau đó mở cửa.
Gió kèm theo cát vàng ù ù thổi thốc vào, mấy ngọn lửa đom đóm lập lòe bay vào giữa nhà, ánh sáng của chúng khiến căn nhà trông sáng lên rất nhiều.
Mùa này đáng lẽ không còn đom đóm rồi chứ.
Tới cùng chúng, còn có một nam nhân với mái tóc dài màu bạc.
Anh ta mặc một chiếc áo gấm sang trọng, mái tóc buộc hờ thả trên vai, dáng vẻ như một quý công tử, nhìn cực kỳ đối lập với căn nhà sơ sài này.
Nhưng cơ hồ anh ta không chú ý đến điều đó, chủ nhân cũng không để tâm đến.
Quý công tử có đôi đồng tử màu đỏ ấy chẳng hề khách khí, đi thẳng đến chiếc ghế cạnh bàn, ngồi xuống, uống tách trà nhạt thếch của chủ nhân.
Hạ Chí nhìn thấy người khách không mời mà đến ấy, trong lòng có phần kinh hãi. Dao đứng đằng sau nàng, mặt không đổi sắc, đặt tay lên vai nàng khiến nàng an tâm trở lại.
Bạch Dạ tuy bị hai người nhìn chằm chằm nhưng không hề tỏ ra mất tự nhiên, vẫn thong thả uống trà.
Đến khi uống cạn một tách, anh ta mới bỏ tách trà xuống, nhìn Hạ Chí.
- Cô bé, gần đây có khỏe không?
Hạ Chí vẫn không trả lời, anh ta lại đảo mắt sang Dao, tít mắt cười nhìn chàng.
- Mèo nhãi, ngươi thì sao? Khỏe không?
- Cảm ơn Huỳnh Quân quan tâm, tất cả đều ổn.
- Huynh quen người này sao? - Hạ Chí ngẩng đầu nhìn Dao.
- Nàng cũng quen người này! - Dao vuốt tóc nàng, dịu dàng trả lời.
Hạ Chí nhìn Bạch Dạ.
- Nhưng ta không nhớ ngươi cho lắm.
- Ta là Bạch Dạ, chữ Bạch trong Bạch Thiên, Dạ trong Hắc Dạ.
Sau khi kiên nhẫn tự giới thiệu bản thân, anh ta còn kèm thêm một câu:
- Bây giờ làm quen cũng không muộn.
Đêm rất khuya rồi.
Được Dao vỗ về, Hạ Chí đã chìm trong giấc ngủ say. Dao ngồi bên cạnh bếp lò, động tác thêm than vào lò rất thành thục.
- Lần này Huỳnh Quân đến đây có việc gì không?
- Ngươi thấy tình hình của cô bé này hiện giờ ra sao? - Bạch Dạ chăm chú nhìn ngọn lửa ấm áp, rồi hỏi ngược lại.
- Rất tốt.
- Ngươi cho là vậy thật sao?
Dao không nói gì, chỉ bỏ thêm than vào lò.
- Dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn khác với lần đầu ta gặp cô bé - Bạch Dạ lại cười.
- Không ai có thể trở lại như trước đây.
- Hãy giao cô bé cho ta, được chứ?
- Đừng hòng.
- Ta có thể giúp cô bé trở lại như trước đây.
- Không cần thiết - Dao ngừng lại một lát rồi bổ sung thêm - Bây giờ cũng rất tốt rồi.
- Ngươi cho là vậy thật sao?
- Đương nhiên…
- Vậy thì ta tặng ngươi một món quà…
Bạch Dạ đứng lên, phất áo, phóng khoáng rời đi.
Gió bên ngoài đã yếu đi rất nhiều, mặt trăng cũng dần dần trở lại màu sắc vốn có, xung quanh tĩnh lặng như tờ, ở trong căn nhà đốt than sưởi khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
13
Ngày hôm sau khi Dao tỉnh lại, trời đã sáng bạch.
Mặt trời nhô cao, đỏ rực rỡ.
Tất cả cửa sổ đều được mở tung, không khí trong nhà rất trong lành, trên mặt bàn được lau dọn sạch sẽ có bày một ít đồ ăn, nước trên bếp lò vẫn chưa sôi.
Hạ Chí tựa bên cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn vầng thái dương trên bầu trời.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay lại cười với Dao:
- Huynh tỉnh rồi à?
Nụ cười đó trong sáng vui tươi, như thuở ban đầu.
Trái tim của Dao suýt nữa ngừng đập trong giây lát. Chàng vờ trấn tĩnh, đi tới đóng cửa sổ lại, nói bằng giọng dịu dàng hết sức có thể.
- Chẳng phải nàng không thích sưởi nắng sao? Sao còn mở cửa sổ ra?
- Đột nhiên ta muốn sưởi nắng.
Chàng lặng lẽ mở cửa sổ, đồng thời nhận thấy trên dái tai trắng nõn của nàng mới có thêm một vết nhỏ, giống như một vết chu sa còn tươi thắm.
Đó là máu của Bạch Dạ.
Cũng là món quà mà anh ta tặng mình, đó là loại bỏ tất cả những ký ức mà nàng không muốn nhớ lại, để nàng có thể trở lại như trước đây.
Chàng im lặng nở nụ cười, ngồi xuống bên nàng, cùng ngắm vầng thái dương trên bầu trời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Hạ Chí không còn ký ức đen tối và đã khôi phục lại tính cách vốn có - ngây thơ lương thiện, hay tò mò. Dao không nỡ nhốt một Hạ Chí đầy sức sống như vậy trong nhà, đành đưa nàng ra ngoài dạo chơi. Trong trấn nhỏ nghèo nàn này, cuộc sống của con người cũng đơn điệu, tẻ nhạt vô cùng.
Nhưng ngẫu nhiên có một lần, hình ảnh của Hạ Chí đã thu hút sự chú ý của một số người.
Ở một nơi mà những tên đàn ông hung tàn hiểm ác chiếm đa số như cái trấn nhỏ này, thì một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ trẻ trung như nàng chẳng khác nào một miếng thịt tươi ngon, người đều thèm muốn.
Dao có vẻ ngoài là một thiếu niên mảnh dẻ, vì thế đương nhiên bọn họ chẳng coi chàng ra gì.
Trái tim Dao quặn lại, bàn tay chàng đẫm máu.
Đây là lần thứ ba rồi.
Dao trở nên cảnh giác, ban đêm chàng không dám ngủ. Suốt đêm dõng tai nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.
Những bức tường thấp lè tè chẳng có tác dụng gì, mấy tên đàn ông thô lỗ hung hãn cười cợt trèo vào trong sân.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ