Anh ta có lẽ là một sinh hồn[2">, nếu như có thể kịp thời phát hiện tình cảnh của mình, biết đâu vẫn còn có cơ hội sống sót. Tôi bình thản nói chuyện với anh ta:
[2"> Sinh hồn: Hồn người còn sống. (ND)
- Anh này, anh là người ở đâu?
- Tôi là người Lạc Dương.
- Lạc Dương, là ở Hà Nam mà. Phong Đô cách đó rất xa đấy…
- Ừ, đúng là rất xa.
- Anh đi Phong Đô công tác à?
- Không.
- Vậy đến đó làm gì?
- Rốt cuộc là để làm gì nhỉ?... Tôi cũng không biết nữa… - Anh ta ngoẹo đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khổ não.
Xem ra anh ta đã hơi nghi hoặc.
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếp tục dẫn dắt:
- Anh này, trước khi lên tàu, vào buổi chiều ấy, anh làm gì?
- Giống như bình thường, lái xe đi làm.
- Trên đường đi làm, có gặp phải chuyện gì không?
- Là… gặp phải một tên trộm, có người hô bắt trộm. Hắn đang chạy qua phía tôi, nên tôi cản hắn lại.
- Sau đó thì sao? Anh có cảm thấy đau ở đâu không?
- Hình như có hơi đau… Tôi nhớ rồi, hình như có người đưa tôi đến bệnh viện.
- Bác sĩ nói gì?
- Bác sĩ cấp cứu, để cho tôi an tâm nghỉ ngơi…
- Vậy giờ anh đang làm gì?
- Tôi… đang đi tàu.
- Anh thử nghĩ một chút xem mình đang làm gì? Lúc này đáng nhẽ anh nên tĩnh dưỡng ở bệnh viện, đúng không?
- Đúng, đáng nhẽ tôi phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, đáng nhẽ tôi phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng… - Anh ta gãi gãi đầu - Tại sao tôi lại ở đây?
- Anh nên quay về đi…
- Tôi nên quay về, nếu không con trai tôi sẽ lo lắm.
Cánh cửa tàu bỗng đột ngột mở ra không một tiếng động, anh ta cười với tôi rồi đi thẳng, đầu không ngoảnh lại, cứ thế nhảy ra khỏi đoàn tàu.
Tàu vẫn tiếp tục lao về phía trước, tôi nhìn đăm đăm ra bóng đêm ngoài cửa sổ rồi quay về toa của mình.
Đám hành khách đều đang ngủ say. Trên chuyến tàu kỳ lạ này, thu hút sự chú ý của kẻ khác chắc chắn không phải là hành động khôn ngoan. Tôi cũng trèo lên giường, nằm im lặng, giả vờ như đang ngủ, nhưng chẳng ngờ giả vờ thành thật, tôi đã thực sự thiếp đi.
Đến nửa đêm, một trận rung lắc làm tôi giật mình thức giấc.
Tôi mở mắt, nhưng không ngồi dậy, chỉ trở mình, tầm mắt vừa hay nhìn thẳng sang chiếc giường phía đối diện.
Sau khi mắt đã quen với bóng tối, tôi bắt đầu nhìn rõ mọi vật.
Giường trên phía đối diện trống không, chiếc chăn bị kéo xộc xệch, xem ra chủ nhân chỉ vừa mới xuống giường.
Chắc là đi vệ sinh thôi, tôi nghĩ thầm. Nhưng tiếng động sau đó khiến tôi buộc lòng phải phủ nhận suy đoán này.
Từ dưới giường của tôi truyền đến một trận rung lắc, trong đó có lẫn cả tiếng nam nữ thở hổn hển. Xem ra trong thời gian tôi chợp mắt, ở đây vừa mới sinh ra một cặp “vợ chồng chớp nhoáng”.
Tàu hỏa đúng là một chốn hẹn hò lý tưởng.
Tiếng động mà bọn họ gây ra không nhỏ chút nào, nam sinh mặt trắng có lẽ đã bị đánh thức. Nhớ lại vẻ mặt chân tình của cậu ta lúc trước, tôi đột nhiên muốn xem biểu cảm của cậu ta lúc này như thế nào.
Từ góc của tôi nằm rất thuận tiện để quan sát giường đối diện phía dưới. Cậu ta đang nằm, nhưng đôi mắt không nhắm, mở trừng trừng nhìn vào nơi mà tôi không nhìn được - chính là nơi đang diễn màn xuân cung sống động kia.
Tôi không tài nào “ngâm cứu” ra được ánh mắt kia rốt cuộc là thứ cảm xúc gì, hơn nữa cũng chẳng hứng thú gì với đôi nam nữ giường dưới. Cổ tay tôi khẽ cử động, chẳng may va phải thành giường, đau nhói.
Tay của cậu thiếu niên giường dưới kia chắc hẳn phải đau hơn tôi? Nó đang không ngừng chảy máu, chảy đến nỗi chăn đệm trên giường đều thấm đẫm máu tươi.
Cửa ải tình này, cho dù là nam hay nữ cũng đều rất khó vượt qua.
Chỉ là, sự thực đã từng xảy ra thì không ai có thể thay đổi được nữa.
Tôi trở mình, quyết định nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng lúc này chẳng còn buồn ngủ nữa.
Tôi đột nhiên nhớ tới một người.
Tuy không biết anh đang ở đâu, nhưng tôi biết anh vẫn còn sống, vì dấu mặt trăng đỏ trong lòng bàn tay tôi vẫn còn tươi thắm.
Kiếp trước không màng tới nữa, chỉ cần quan tâm tới kiếp này thôi.
Tôi đã không còn cảm thấy hứng thú với những chuyện đã từng xảy ra, cho dù chuyện ấy có thực sự xảy ra với tôi đi nữa thì tôi cũng chẳng thể nào thể nghiệm được.
Thứ lưu lại duy nhất, chỉ có tình cảm.
Chỉ có nó là không biết dối lừa.
Động tĩnh của giường dưới dần dần lắng lại, chợt người nữ hoảng hốt kêu “á” một tiếng. Tiếng kêu xé rách màn đêm đen đặc trong toa tàu. Tiếng những bước chân vội vã vang lên, chẳng bao lâu sau, một ánh đèn sáng rực chiếu vào toa, hóa ra là nhân viên tàu hỏa đã đến.
Có người cắt động mạch tự sát rồi.
Đây đâu phải là chuyện nhỏ, vậy mà nhân viên trên tàu lại không hề tỏ ra kinh ngạc sợ hãi, cứ như chẳng có chuyện gì to tát vậy, chỉ sờ thử mũi người đó một cách qua loa rồi quyết định không cứu nữa, gọi nam sinh giường trên cùng anh ta bê thi thể sang căn buồng ở chỗ nối toa.
Tôi cho rằng đây chẳng qua chỉ là tái diễn lại cảnh một linh hồn tự sát nhưng trong lòng không cam tâm, thường cứ mãi quẩn quanh trong khoảng khắc mà mình chết đi, không thể giải thoát. Nhưng nhân viên tàu hỏa mà tôi vừa nhìn thấy có gì đó khang khác.
Cho dù xét từ phương diện nào đi nữa thì người đó rõ ràng vẫn là một người còn đang sống sờ sờ.
Nhưng “khang khác” cũng chính ở điểm này. Nếu chỉ là một nhân viên bình thường thì khi nhìn thấy phát sinh chuyện như thế, tại sao anh ta lại có phản ứng đó? Thái độ của anh ra, cứ như thể chuyện ấy chỉ hơi phiền phức như khi con của khách tè dầm lên giường mà thôi.
Hơn nữa, chuyến tàu đi đến Phong Đô không hề tồn tại.
Chuyến tàu không tồn tại, nhân viên tàu không tồn tại.
Rất nhanh sau đó, tay nhân viên cùng với nam sinh giường trên đã quay trở lại.
Anh ta cuộn chiếc chăn đẫm máu lại và đem đi.
Mấy người xung quanh cũng tục tục tản ra.
Người phụ nữ dưới giường rõ ràng rất sợ hãi, không dám ở lại trên giường mình, dứt khoát trèo lên giường trên phía đối diện, ngang nhiên cùng nam sinh đó quấn lấy nhau.
Tôi cười nhạt một tiếng, bạn bè vừa mới chết, xương cốt còn chưa lạnh, vậy mà cậu ta có thể bình tĩnh như vậy.
“Chàng vì nàng trong mộng thành đôi, tỉnh dậy một mình, quên ăn quên ngủ. Áo khăn chẳng màng năm canh lạnh, sầu vô hạn, âm thầm lệ lã chã tuôn rơi” - Giọng nữ trong đài phát thanh vẫn nỉ non ai oán không ngừng.
“Nàng xoa mặt phấn cho Hà lang, chàng tự vẽ nét mày dài. Vô tình mà hóa tình sâu đậm, mặt khô mà tim tình không cạn, hối hận đã từng ôm lòng trộm ngọc lấy hương, vứt hết những lời âu yếm bên nhau…”
Nam sinh rùng mình một cái, ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, khóe mắt khẽ liếc sang tôi ở giường đối diện. Dường như cậu ta có chút ngại ngùng nên khẽ buông tay ra.
- Chị này, chị ngủ suốt thế.
- Ừ, ngủ suốt.
- Tàu đi chậm thật đấy, đi lâu như thế mà chưa thấy dừng, không biết ga sau đến đâu?
- Bây giờ mấy giờ rồi?
- Mười một giờ ba mươi lăm phút.
Cậu ta nhìn điện thoại.
Xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, vậy mà mới chỉ có một phút trôi qua.
- Chị ơi, chị không lạnh à? Em thấy điều hòa ở trong toa hình như mở quá lạnh thì phải.
Tôi nhìn người phụ nữ đang ngủ phục trên mình cậu ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt bình tĩnh đáp:
- Ừ, cũng hơi lạnh.
- Chị xuống ga nào?
- Ga cuối.
Tôi ngáp một cái, không buồn nhìn vẻ mặt như đang muốn nói tiếp chuyện gì đó của cậu ta, quyết định không để ý đến họ nữa.
Có lẽ khi tỉnh lại, người này cũng không còn tồn tại nữa rồi.
Thời gian trôi qua quá chậm, cứ tiếp tục thế này, không biết bao giờ mới đến ga cuối cùng. Bên tai là tiếng bánh tàu lăn trên đường ray xình xịch xình xịch, tôi lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng bò dậy, định tìm nhân viên tàu lửa để hỏi.
“Trời cao xanh ngắt, đất trải hoa vàng, gió tây gay gắt. Nhạn bắc về nam. Sớm mai ai người nhiễm sương say ngất giữa rừng? Vẫn là nước mắt kẻ chia ly…”
Tôi bước ra ngoài, khi đó mới biết hóa ra tiếng hát ấy không phải là trên đài phát thanh, mà là có một cô gái đang ngồi hát bên cửa sổ.
Nhìn sau lưng thì hình như cô ta hãy còn trẻ. Cô ta cầm chiếc khăn tay, thân hình rất đẹp, cứ hát mãi một khúc ca đó.
Nếu như tôi không nhớ nhầm thì điệu hát này làTây sương ký[3">.
Kết thúc của điệu hát là Trương Sinh đỗ trạng nguyên, về quê cưới Thôi Oanh Oanh, đó là kết cục đoàn viên luôn được người đời ưa chuộng. Đương nhiên, kết cục đoàn viên chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của người đời sau mà thôi. Trong bản Oanh Oanh truyện đầu tiên, vì tội danh vô lý là quá đẹp, Oanh Oanh đã bị Trương Sinh đạo mạo phụ bạc....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ