Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


H bảo rằng: “Rồi sẽ có người ở bên em thôi mà.”

Còn Hiếu trả lời cô: “Vào lúc sẵn sàng nhất, em sẽ gặp một người khiến em giật mình phát hiện hóa ra có thể yêu một người đến mức đó.”

Người như vậy, chẳng phải cô đã gặp rồi sao? Người khiến cô thi gan với mối tình đơn phương trong lòng mình, thách thức muốn biết rốt cuộc mùa đông có thể dài đến nhường nào.

“Trong cuộc đời một người tồn tại bao nhiêu người như vậy hả anh?”

“Cũng không chỉ một.” Hiếu chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi, mắt nheo nheo không nhìn vào mặt Yên. Thực ra, anh hy vọng không chỉ một. Người như thế, anh cũng đã gặp, cũng đã mất.

“Vậy thì bài học rút ra chính xác là hóa ra chúng ta có thể đau đi đau lại nhiều lần như thế.” Yên cười hờ hững.

Ai đã qua đau, qua thương, còn có mấy can đảm và nhiệt huyết để yêu người tiếp theo thật nhiều? Ai cũng sợ, sợ nếu cứ dành cả trái tim để yêu tất cả những người từng đặt thương nhớ vào đời mình, trái tim làm cách nào chừa lại đường quay về?

Yêu một người, chính là cũng họ đi một đoạn đường không cần biết ngày mai, bất chấp mà níu lấy bàn tay ấy như thể đó là thứ duy nhất cần có trong đời này. Cho nên, khi người ta ra đi, muốn quay trở lại điểm ban đầu là điều không dễ, tiếp tục bước về phía trước khi chỉ còn một mình là điều không thể. Cho nên, trái tim đã đau thì cứ mãi vô định, không chốn gục đầu, không nơi bình yên. Tình yêu không bán vé khứ hồi, đã đặt chân lên chuyến tàu, hoặc là yêu thương, hoặc là đau thương, mãi mãi không cách nào là mình của ngày chưa yêu một lần nữa.

Yên bảo với Hiếu tuần này sẽ không gặp anh, bởi cô đang viết một câu chuyện chưa rõ sẽ ngắn hay dài. Qua điện thoại, Hiếu hỏi cô viết về gì.

Yên bảo: “Em viết về những vệt nhớ không màu.”

“Em nhớ H lắm hả?” Hiếu cười qua hơi thở.

“Em rất nhớ! Khi anh xem ai đó là cả thế giới, thì kể cả cái cách hít thở của họ cũng ngấm vào trong anh.”

“Thế em viết cho H à?”

“Em viết một câu chuyện, ở đó H và em yêu nhau và bên nhau cả đời, hạnh phúc viên mãn.”

Trước khi đi đến giai đoạn cuối của nỗi đau, tức là chấp nhận, người ta phải đi qua một thời khắc gọi là phủ nhận. Yên chỉ mới ở đầu ngọn thương đau, không cam tâm mình phải đau khổ, chính vì vậy nhất quyết rằng cô và H phải ở bên cạnh nhau theo một cách nào đó.

Thế là Yên bắt đầu viết, những mảng rời vụn vỡ nát được cô chắp vá lại vụng về. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ viết ra một câu chuyện thật hay, nhưng nó nhất định phải kết thúc có hậu. Trong câu chuyện ấy, H phải là người yêu cô đơn phương suốt nhiều năm trời, phải cố gắng hết sức để giữ cô lại trong đời, và rồi cô chấp nhận và họ ở bên nhau.

Yên viết rằng: “Những mùa đông dài lạnh lẽo cứ sâu thăm thẳm, rơi xuống lòng rồi ở mãi chẳng đi. Anh không lạnh giá vì những mùa đông như thế, anh chỉ lạnh vì mải miết đơn phương.

Anh bỏ đi tìm cho mình một chân trời mới, nhưng rồi một bước, hai bước đều là em. Khát khao yêu thương cũng như khát khao được sống. Chính là muốn hít thở đầy ắp phổi cái không khí ấm hơi người thương.

Anh từng mong tìm một chân trời bình yên, ngày ngày an nhiên ngắm hoàng hôn nơi đầu mày cuối mắt, mỗi bình minh thức dậy được ngắm nghía gương mặt người bên cạnh. Anh chưa từng muốn mỗi ngày đều xoay quanh một người, cầm lên, đặt xuống đều thấy thật đau. Vậy mà gặp em, yêu em, đơn phương em, cam tâm cảm thấy bình yên cũng có thể là nỗi đau dành riêng cho một người.

Anh vẫn đi tìm em trong những giấc mơ chập chờn, cố chấp muốn mình ở bên nhau dù là thế giới nào đi nữa. Nếu cả đời này vẫn không thể cùng em thức dậy mỗi sớm mai, anh nguyện tin trên đời có hai thế giới song song, ở đó chúng ta yêu nhau mỗi ngày.”

Yên cho Hiếu đọc câu chuyện của mình, rồi ôm anh từ phía sau lưng mà rấm rức khóc. Cô tức giận vì sao mình lại là người phải đau thương, trong khi nhân vật của cô lại thay cô hạnh phúc.

Cô nói mình phải đi tìm H, và Hiếu không tìm cách cản cô lại.

Nhưng H liệu có muốn gặp cô. Tìm một người vốn không quá khó, chỉ là họ không muốn gặp ta nên ta mãi không thể vượt qua mà đi tìm.

Cuối cùng, Yên không tìm H nữa. Thay vào đó, cô trốn trong một góc café quen thuộc, dùng ánh mắt xa xăm nhìn con đường ngập nắng bên ngoài.

Đông đã càng lúc càng đậm đà, cái lạnh áp sát con người mà hà hơi, những cái rùng mình se sắt nối tiếp nhau.
Café trong phin từng giọt nối nhau rơi xuống rồi vỡ nát, hòa làm một với những giọt đã rơi trước đó. Hương thơm thoang thoảng mang theo chút vị đắng còn ẩn nấp trong từng lớp mùi.
Người ta vẫn bảo uống café cho tỉnh táo. Có lẽ, chính vì nó đắng. Chính là vì phải nếm thật nhiều chát đắng người ta mới có thể thức tỉnh.

Chiều đông như rơi xuống mặt đất, Yên ngậm trong miệng vị đắng của café, ngâm trong tim vị đắng của đau thương.

H xuất hiện một cách trùng hợp nơi quán quen cô đang ngồi, bên cạnh là cô gái anh từng yêu. Yên biết người con gái ấy. Đó là Linh, người mà H sẽ mang theo cả cuộc đời.

H chững lại, nhìn cô nhưng không nhiều áy náy. Anh vốn chẳng có lí do gì để cảm thấy có lỗi với cô.

Vào giây phút ấy, cô biết mình sẽ không bao giờ lại yêu H nữa.

Cô không thể như H, cứ mãi yêu đi yêu lại, rồi đau đi đau lại vì một người được.

Thế là, Yên đặt H xuống, tự mình đi tiếp.

Trong đôi mắt Hiếu, Yên luôn thấy một khoảng lặng trầm buồn đầy tính riêng tư. Anh chưa từng muốn chia sẻ nó, còn tỏ ra yêu thương cái sự cô độc của mình.

Hiếu có một nỗi buồn đem cất vào nơi sâu nhất, dùng lòng tự trọng của đàn ông mà giữ nó cho riêng mình. Yên chưa từng biết vì sao anh bỏ đi khỏi Đà Lạt. Hiếu chỉ bảo: “Anh chưa muốn quay lại. Lòng anh chưa sẵn sàng.”
Vậy nên, khi Hiếu bảo sẽ trở về Đà Lạt, Yên biết anh đã thật sự sẵn sàng. Hoặc là lòng anh đã bình yên, hoặc là có một người đang đợi anh về.

Hiếu kể cho cô nghe về Quỳnh - người con gái bỏ anh lại mà đi. Cô ấy chọn đi về tương lai, Hiếu thì tìm cách lội ngược về quá khứ tìm những khoảnh khắc ấm êm. Họ mải miết đi về hai ngả.

Yên cười khổ, cô và H, người rẽ trái, kẻ rẽ phải, cũng giống như chuyện của Hiếu. Dù tính chất và đặc điểm của hai mối tình hoàn toàn khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn là lối rẽ chia đôi, một người vội vã lao về phía trước, một người cúi đầu bước lùi về sau.

“Người đó làm anh đau như thế, sao anh còn quay lại?” Yên thấy thật chua chát trong lòng. Dù chẳng thể dành cho Hiếu một tình yêu trọn vẹn nào, vẫn muốn ích kỷ giữ lại anh. Tại sao những người đàn ông bên cô đều trở về với người con gái từng bỏ họ mà đi? Cô rất muốn biết được lí do của Hiếu, rồi từ đó biết lí do của H.

“Nếu anh cứ đi tiếp, sẽ đánh mất cô ấy cả đời.” Hiếu cười bất lực. Tình yêu có những cái lí lẽ dù anh có muốn cũng chẳng thể chống đối. Anh đã đi qua những ngày không có Quỳnh bên cạnh, tất cả khoảng không xung quanh đều đông đặc lại và lặng lẽ nhưng một khối không khí lạnh không chịu tan. Để đến gần mặt trời, cần phải chịu bỏng rát, nhưng đổi lại là hơi ấm.

Yên tiễn Hiếu đi trong một buổi chiều, khi cái lạnh của mùa đông được tiếp tay bằng cơn mưa phùn. Từng hạt xiên ngang buồn bã, chênh chếch và chênh vênh. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, trừ khi người đàn ông ấy xem trọng cô, nếu không có làm cách nào thì cũng không thể thắng nổi quá khứ của anh ta. Đàn ông không phải sinh vật giỏi lưu giữ hồi ức, nhưng một khi đã khắc cốt ghi tâm, hiện tại thật khó đánh bật những điều xưa cũ ấy ra khỏi lòng.

Yên ôm Hiếu lần cuối, khẽ khàng bảo: “Hãy tự tin và bước đi như anh đã chọn nhé!”

Rồi cô nhìn Hiếu chui vào chiếc taxi xanh lá, tự tay mình đóng cửa xe giúp anh, đứng thinh lặng nhìn theo, bàn tay vẫy chậm dần rồi sau đó ngừng hẳn.

Không phải vì Yên không đủ tốt, không đủ xinh đẹp, mà bởi vì trái tim H và cả Hiếu nữa, đã chọn quá khứ mà mang theo.

“Những mùa đông dài lạnh lẽo cứ sâu thăm thẳm, rơi xuống lòng rồi ở mãi chẳng đi. Em không lạnh giá vì những mùa đông như thế, em chỉ lạnh vì mải miết đơn phương.

Em bỏ đi tìm cho mình một chân trời mới, nhưng rồi một bước, hai bước đều là anh. Khát khao yêu thương cũng như khát khao được sống. Chính là muốn hít thở đầy ắp phổi cái không khí ấm hơi người thương.

Em từng mong tìm một chân trời bình yên, ngày ngày an nhiên ngắm hoàng hôn nơi đầu mày cuối mắt, mỗi bình minh thức dậy được ngắm nghía gương mặt người bên cạnh. Em chưa từng muốn mỗi ngày đều xoay quanh một người, cầm lên, đặt xuống đều thấy thật đau. Vậy mà gặp anh, yêu anh, đơn phương anh, cam tâm cảm thấy bình yên cũng có thể là nỗi đau dành riêng cho một người.

Em vẫn đi tìm anh trong những giấc mơ chập chờn, cố chấp muốn mình ở bên nhau dù là thế giới nào đi nữa. Nếu cả đời này vẫn không thể cùng anh thức dậy mỗi sớm mai, em nguyện tin trên đời có hai thế giới song song, ở đó chúng ta yêu nhau mỗi ngày.”
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Bài Viết Ngẫu Nghiên
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Liên kết
onlinebộ đếm

XtGem Forum catalog