Nhưng… những từ đó thì nó không muốn…
Nó chẳng mong gì những điều ấy…
- Anh xin lỗi! – Bố nó nói rất chậm.
- Nhưng con tôi đâu thể sống lại?
Sống mũi nó cay xè.
Mẹ nó đang nhắc tới em trai nó, cậu em đáng lẽ ra phải được sống, được chạy nhảy nô đùa và được hạnh phúc.
Đã lâu rồi…
Mẹ tham gia một khoá học ở nước ngoài, mỗi năm chỉ đi mấy tháng. Có một lần trong suốt khóa học ấy, mẹ nó phát hiện ra mình đã mang thai sau khi sang đó.
Mẹ nó mừng rỡ.
Mẹ nó giữ bí mật với bố.
Mẹ đợi khi về Việt Nam sẽ nói cho bố nghe tin vui ấy.
Xuống sân bay, mẹ lại vội vã tới gặp đối tác để hoàn thiện dự án của mình cùng một người đồng nghiệp công tác cùng ở bên đó.
Đường đi hơi xóc, mẹ bám chặt lên eo chú ấy, chú ấy ngạc nhiên, mẹ giải thích vì mẹ đang có bầu. Chú ấy cười tươi nói mẹ giấu tin tức không công bố cho mọi người để mọi người chúc mừng sớm hơn.
Chú ấy đỡ mẹ xuống xe, dìu mẹ nó lên cầu thang.
- Biết được tin này chắc anh nhà vui lắm!
- Ừ, chắc chắn thế… anh ấy sẽ nói: “Con của chúng ta nhất định sẽ rất giống anh”! – Mẹ nó đặt tay lên bụng.
Nhưng…
Bố nó vẫn tới sân bay đón mẹ nó, dù mẹ nó nói là bố không cần tới.
Bố nó nhìn thấy tất cả…
Nhưng lại không nghe thấy tất cả…
Bố nó nghe thấy những từ cuối …
Bố nó thấy mẹ nó cười hạnh phúc… ánh mắt đầy yêu thương bên người đàn ông khác…
“Con của chúng ta nhất định sẽ rất giống anh”…
Bố nó lao tới… ánh mắt đầy giận dữ…
Mẹ nó hoảng hốt…
Mẹ nó trượt chân…
… Trên những bậc cầu thang…
… Trên chiếc băng ca chở mẹ nó đi cấp cứu…
Em trai nó…
… Vĩnh viễn không thể cất tiếng khóc chào đời…
… Người ta xì xào xung quanh bố mẹ nó … người ta thì thầm… người ta bàn tán… người ta cho là… mẹ nó … có người khác…
Từ đó, những cái ngăn tủ lạnh có mác, lúc đầu là 2… rồi 3… khi nó có thể tự chăm lo cho mình… hoặc… được cho là như vậy…
Nước mắt của nó trào ra… thật nhanh… thật nhanh… nó chạy lên cầu thang… trên đôi chân trần…
Không tiếng động…
Cánh cửa nhà bếp còn mở… tiếng bố nó rất khẽ…
- Không phải chỉ là con của em…
------
Sáng sớm.
Nó dậy từ rất lâu.
Nó xé tất cả những cái bảng tên đáng ghét.
Nó mang hết tất cả đồ ăn trong tủ lạnh ra nấu rồi bày lên bàn.
Bước ra cửa, giầy của bố nó còn trên giá, đôi cao gót của mẹ cũng đang ở nhà.
Nó bước lên tầng, nhẹ nhàng mở cửa phòng bố. Bố nó không ở trong phòng. Nhà tắm không sáng đèn. Nó đưa mắt nhìn lên tầng 3 rồi đi xuống.
Mẹ nó bước xuống.
Mẹ nhìn nó, gương mặt mẹ vẫn còn những dấu vết của nước mắt.
Nó nhìn mẹ, đôi mắt ấm áp chờ đợi bên chiếc bàn đầy thức ăn.
Mẹ nó kéo ghế ngồi cạnh nó.
Bố nó vào bếp.
Nó cho coffee vào cốc, rót nước sôi rồi đưa cho bố.
Bố nó nhìn thứ nước nàu nâu đen sóng sánh trong chiếc cốc mẹ hay dùng.
Cầm lên. Nhấm nháp.
…
Nó nằng nặc đòi đi siêu thị, kéo bố mẹ nó đi cùng, nó muốn “tự nhận tội” vì đã nấu hết thức ăn.
Mẹ nó cùng nó lên xe, bố nó xoay cái vô lăng, chiếc xe hoà cùng dòng người tấp nập.
Nó dừng chân ở quầy đồ đông lạnh, tay vẫn bám chặt tay mẹ nó, nó quay lại hỏi bố nó đang đẩy cái xe:
- Bố ơi, mua kem nhé bố!
Bố nó gật đầu.
- Vậy bố chọn loại nào mẹ thích đi!
Bố nó hơi lặng người, lưỡng lự… đưa tay lấy hộp kem vị sầu riêng.
- Bố chọn đúng chưa hả mẹ?
Mẹ nó cười dịu dàng.
- Vậy mỗi người một hộp đi bố, con thích vị khoai môn cơ…
Bố nó nhìn mẹ con nó chầm chậm đi phía trước, lấy hộp kem khoai môn cho nó… rồi bỏ thêm vào xe một hộp kem sầu riêng nữa.
Suốt buổi, nó chỉ có mỗi việc nhặt, cân nhắc, bỏ xuống, bỏ vào, chợt… nó dừng lại khi bố nó đứng trước quầy cá đông lạnh, tìm kiếm.
- Anh muốn ăn canh riêu cá! – Bố nó nhìn mẹ nó.
- Vậy… qua chợ… em mua…
… … …
Nó tống đám thực phẩm lỉnh kỉnh vào tủ lạnh.
Mẹ nó đang chuẩn bị món riêu cá.
Bố nó đang loay hoay bên cái nồi cơm bự mà bố mua mấy năm trước bị bỏ quên đến trơ trọi trên gác xép, lau chùi.
Nó đứng trước cái tủ lạnh, đóng cửa lại, nói một câu chắc nịch:
- Con muốn có em!
Cái tủ lạnh cà khổ lại gồng mình làm việc, nó rung rung, lắc lắc, rò rò… vang lên những tiếng reo mừng rạng rỡ.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ