Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Tiếng phanh xe cái két dừng trước cổng nhà tôi. Suốt chặng đường từ trường về tới nhà, Quang Anh không hề nói chuyện hay chọc tôi như mọi ngày. Làm ra vẻ bình thường nhất có thể, tôi tươi cười vỗ nhẹ vào vai Quang Anh.

- Tuần sau lớp mình được giải kịch nhớ cho tao đi ăn kem đấy nhé. Vì có sự xuất hiện của một bà tiên xinh và béo đẹp như tao.

Quang Anh không đáp lại sau câu nói nửa đùa nửa thật của tôi. Tôi cười hì hì, gượng gạo.

- Này, sao không nói gì thế mày? Hay là đang cao trào cảm xúc đấy?

- Mày thích cái trò gán ghép này lắm hả?

Tiếng Quang Anh bất ngờ vang lên, coi bộ cậu ấy giận tôi lắm.

- Mày giận tao chuyện nhường vai kịch cho Ngân hả? - Tôi lí nhí.

- Nếu mày là tao mày có giận không?

- Nhưng tao nghĩ Ngân phù hợp với vai đó hơn tao. - Tôi chống chế.

- Chứ không phải là mày đang cố tình gán ghép tao với Ngân à.

- Tao....Tao....

- Tao đi về đây.

Không đợi tôi nói hết câu, Quang Anh vội dắt xe vào cổng nhà cậu ấy.

- Nhưng tao nghĩ...mày với Ngân hợp nhau đấy chứ. Sao mày không thử quen Ngân xem sao? Với lại, tao với mày làm sao giấu mãi chuyện giả vờ quen nhau theo nghĩa khác được.

Quang Anh dừng bước sau câu nói của tôi, cậu ấy quay lại, đôi mắt nâu nâu của cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi vội lảng mắt đi nơi khác.

- Vì mày cảm thấy phiền khi đóng vai "bạn gái" của tao hả?

Tôi cố làm ra vẻ bình thường, di chân trên nền đất.

- Tao không biết.

- Hay mày thích Phan?

- Tao...

- Vậy cứ làm y như quyết định của mày đi.

Tôi đứng trước cổng một lúc rất lâu sau ki Quang Anh vào nhà cậu ấy. Sự thật là trong đầu tôi có ý định giúp Ngân.

Mấy hôm trước, Ngân đến gặp tôi. Cô ấy nói cô ấy biết: tôi với Quang Anh chỉ là bạn thân của nhau. Ngân nhờ tôi giúp chuyện của cô ấy, vì Quang Anh chẳng thân với bất cứ cô gái nào ngoại trừ tôi. Chẳng biết lúc đó trong đầu tôi nghĩ gì, tôi gật đầu cái rụp.

---

22 giờ 30 phút.

Cánh cửa sổ đối diện cửa sổ phòng tôi đóng im lìm. Bình thường giờ này tôi và Quang Anh thường trao đổi bài về nhà, hoặc thi thoảng cậu ấy đàn ghi ta cho tôi nghe, có lúc lại nghêu ngao hát. Dù giọng hát với tiếng đàn hoàn toàn ăn khớp và nghe bình yên đến lạ, vậy mà lần nào tôi cũng la ó cậu ấy hát dở. Quang Anh lần nào cũng thề sống thề chết sẽ không bao giờ đàn cho tôi nghe nữa, thế mà cũng phải qua chục mấy cái mai rồi.

Nhưng hôm nay, điều đó là sự thật. Có một cảm giác gì đó như trống trải trong tôi. Có thể, Quang Anh như một thói quen với tôi vậy.

Có vẻ như lần này, Quang Anh giận tôi thật.

Có gì to tát đâu. Chỉ là tôi muốn giúp cậu ấy. Nhưng có lẽ cái giúp dại nhất là giúp hai người đến với nhau bằng việc đại loại như là hành động gán ghép của tôi lúc này thì phải. Tôi nhớ, có lần tôi đã cố ý gán ghép Ngân với Quang Anh bằng cách hẹn cậu ấy đi chợ hoa và cuối cùng người xuất hiện lại là Ngân. Lần đó, Quang Anh cũng giận tôi lắm.

Đôi khi tôi cũng mơ hồ về tình cảm của mình dành cho Quang Anh. Cậu ấy đơn giản chỉ là người bạn lớn lên bên tôi, ngoài lúc chành choẹ với tôi, Quang Anh luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất tôi tìm đến khi gặp vấn đề, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt khác lạ của tôi, cậu ấy cũng đoán ra chuyện mà tôi gặp phải. Những lúc như thế, tôi thường gọi đùa cậu ấy bằng cái tên: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương. Và thậm chí, trong danh bạ điện thoại bây giờ của hai đứa, cũng lưu bằng cái tên ngồ ngộ lúc nhỏ ấy.

Tên tôi trong danh bạ của Quang Anh là: Vi dễ thương của Phù thuỷ nhỏ.

Và tên Quang Anh trong điện thoại của tôi: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương.

***

Đã gần một tuần Quang Anh không nhắn tin, không gọi điện, không gọi tôi vào mỗi sáng, không chành choẹ với tôi như mọi ngày. Cậu ấy chỉ lẳng lặng đợi tôi ở trước cổng lúc 6 giờ 30 để chở tôi đi học, và 11 giờ 30 chở tôi từ trường về. Và rốt cuộc thì trên đường cậu ấy cũng chẳng mảy may nói với tôi một câu nào.

Đầu tiên là bố mẹ tôi và bố mẹ Quang Anh, họ ngạc nhiên và tò đến mức, mẹ tôi đích thân hỏi tôi và mẹ Quang Anh đích thân hỏi cậu ấy một câu hỏi chung: Vì sao hai đứa bỗng nhiên im lặng như vậy?

Và câu trả lời chung mà họ nhận được từ tôi và Quang Anh là: Chúng con đang chơi trò chơi Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.

Sau đó là đến lũ bạn cùng lớp bọn tôi, chúng nó mắt chữa A mồm chữ O cả tuần nay. Và câu trả lời của chúng tôi: Bon tao đang chơi trò Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.

Có vẻ như mọi vấn đề được giải quyết ổn thoả nếu như không có vấn đề tưf phía tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Chỉ là tôi bớt thời gian cạnh Quang Anh đi, giảm thời gian cãi nhau, đỡ phải tranh giành như mọi ngày... Nhưng, sự thật là tôi thấy trống trải vô cùng. Việc có Quang Anh bên cạnh như một thói quen với tôi. Đâu đâu cũng thấy hình bóng của cậu ấy. Và dường như, Quang Anh đang trốn tránh tôi thì phải.

Mấy lần định bắt chuyện với Quang Anh, tôi đều lưỡng lự. Cứ nhìn thấy ánh mắt xa xăm và khuôn mặt lạnh te của cậu ấy, mọi can đảm của tôi như đánh bại. Chẳng biết lí do vì sao, nhưng thật sự thì tôi thấy nhớ Quang Anh.

---

Chủ Nhật, ngày mà chúng tôi diễn vở kịch đã chuẩn bị trước đó cả tuần.

6 giờ chiều, tôi nhắn tin cho Quang Anh.

-" Hôm nay tao có việc ở trường. Chị phụ trách nói cần xem lại cái phông sân khấu tối nay. Tao đi trước. Mày nhớ đến đúng giờ."

Đáp lại tin nhắn cả tuần mới có ấy của tôi là dòng chữ "ừm" ngắn gọn của Quang Anh.

...

20 giờ. Sân khấu trường nhộn nhịp hẳn. Ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng hò hét của học sinh cùng khối cũng chẳng làm tâm trạng tôi khá khẩm hơn. Sau khi giúp chị phụ trách sửa lại phông nền sân khấu, tôi ngồi đợi đội kịch của lớp ở phòng chờ vì lớp tôi là tiết mục đầu tiên.

20 giờ 15. Đội kịch đã đến đủ, trừ Quang Anh. Tôi nóng ruột gọi điện cho Quang Anh chục lần, đều thông báo máy bận. Vừa bực vừa lo, tôi định phóng xe về tìm cậu ấy thì nghe thấy tiếng Ngân.

- Đến, đến rồi. Quang Anh đến rồi.

Tôi hấp tấp quay ra. Quang Anh trông lạ lắm, cậu ấy trông khá là chững chạc trong bộ vest hoàng tử. Trên mặt lấm tấm mồ hôi, Quang Anh thở hổn hển:

- Xin lỗi mọi người nhé. Xe tớ bị hỏng giữa đường.

- Vậy không biết đường nghe điện thoại khi người khác gọi à?

Tiếng quát bất ngờ của tôi khiến Quang Anh sững sờ quay sang, cậu ấy lúng túng đến nỗi mặt đỏ bừng.

- Tao...Tao xin lỗi, điện thoại tao hết pin, tao vứt ở nhà.

Đúng lúc đó, có tiếng loa thông báo đến tiết mục mở màn của lớp tôi. Tôi quay sang lườm Quang Anh một cái rõ dài. Hậm hực dẫn cả nhóm lên sân khấu chào khán giả.

Vai diễn của tôi bắt đầu khi Ngân - vai Lọ Lem khóc thút thít vì không có quần áo đẹp đến dự lễ hội của hoàng tử. Tôi lướt qua sân khấu, mỉm cười với khán giả, dùng chiếc đũa thần gõ nhẹ lên người Ngân. Ngân trút bỏ lớp áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc váy trắng xinh xắn.

Tôi mỉm cười, từ từ lui vào trong hai bên cánh gà.

Giữa sân khấu lúc này là Quang Anh và Ngân, hoàng tử và công chúa đang lướt những bước chân trên điệu nhạc khiêu vũ. Trông họ đẹp đôi quá.

Vai diễn của tôi là vai phụ, sau khi giúp nhân vật chính có được hạnh phúc, bà tiên sẽ biến mất.

---

Tôi lặng lẽ dời khỏi sân khấu khi vai diễn của mình hoàn thành. Sự thật là khi thấy Quang Anh và Ngân tay trong tay, bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng, chẳng phải đó là điều mà tôi muốn Quang Anh làm hay sao?

Mà khoan, sao hôm nay con đường này vắng tanh và tối om thế này? Đúng, cái bản tin sẽ mất điện luân phiên và hôm nay đến khu phố này mất điện. Tôi hốt hoảng. Tôi vẫn sợ bóng tối như ngày nào.

Nước mắt chực rơi và cảm giác sợ hãi, tôi lấy tay ôm chặt miệng để giữ cho mình khỏi khóc và cố đi nhanh qua con phố tối om. Điều duy nhất tôi nghĩ được trong lúc này. Quang Anh, cậu ở đâu?

- Vi, Vi cậu ở đâu?

Đó là tiếng của Quang Anh, đúng rồi, là tiếng của Quang Anh. Tôi rối rít gọi tên cậu ấy.

Chỉ khi có một bàn tay đủ ấm kéo tôi ra khỏi bóng tối sợ hãi, tôi mới đủ bình tĩnh để nín khóc.

---

Trên cây cầu cao lộng gió, ánh đèn đường sáng trưng và có hai li Kem trong tay. Tôi cười khanh khách.

- Tao nhớ không nhầm là mới 15 phút trước mày còn nước mắt ngắn nước mắt dài cơ đấy.

Tôi quay sang "hứ" một cái rõ to. Quang Anh nhìn điệu bộ đó của tôi, cậu ấy cười khúc khích.

- Mà sao mày biết tao ở đây?- Tôi quay sang nhìn Quang Anh, thắc mắc.

- Cái gì mà tao chẳng biết.

- Hơ. Nói điêu.

- Thế từ trường đến quán Kem cuối phố có mấy đường? - Quang Anh chống tay lên thành cầu, nhìn tôi.

- Một.

♥ Đánh Dấu Trang Này
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...323334»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Pair of Vintage Old School Fru