Khi tôi đang cài những chiếc khuy cuối cùng của bộ đồng phục, chị quả lí bước đến:
-Thảo Nguyên, hôm nay trong danh sách dọn phòng của em có phòng của một trong những ngôi sao hạng A châu Á. Anh ta rất khó tính, em phải hết sức chú ý. Nguyên tắc vàng của nghề chúng ta là phải bảo mật thông tin riên tư của khách. Bất cứ giá nào cũng không được để lộ số phòng của sao cho đám fan ngoài kia. Okay?
-Yes, madam! –tôi mỉm cười đầy tự tin, tay giơ lên ngang chán theo kiểu chào trong quân đội.
Chị quản lí gật nhệ đầu, nhìn tôi khích lệ rồi bước khổi phòng. Cách cửa phòng sập lại, tôi liền thở phào một cái, người thuốn ra. Bây giờ tôi mới cảm thấy dạ mình co lại. Đây mới là ngày thứ 7 trong cuộc đời làm hotelier, mà tôi đã được giao trọng trách phục vụ cho khách VIP. Dù chỉ là dọn phòng, nhưng dọn phòng cho VIP thì tâm trạng cũng khác. Vừa thích (cảm giác từa tựa được lên chức), vừa sợ. Nếu kỹ năng của tôi không đủ tốt. nếu tôi vì cảnh giác thái quá mà quên trước quên sau. Nếu...
Tôi cắn mạnh một một cái, dùng cái đau xua đi nỗi lo lắng vô duyên. –“Sợ quái gì!? Dồn 100% trái tim và sức lực vào việc dọn phòng cho anh chàng ngôi sao kia là suôn sẻ ngay thôi mà” –nghĩ như thế, tôi thở nhẹ ra một cái, mỉm cười với những nhân viên thực tập khác vừa bước vào phòng.
Phòng của sao là căn phòng thứ 3 trong danh sách phòng dọn của tôi. Phòng Tổng Thống.
Vừa đẩy cửa bước vào, tim tôi lập tức như co rút lại trước không gian tráng lệ bên trong. Chùm đèn pha lê tinh xảo nằm cao quý trên trần, ngay chính giữa phòng khách, phủ khắp không gian một luồng ánh sáng mịn màng. Những tấm rèm cửa sổ bằng lụa trắng Nhật Bản, mà giá mỗi cái bằng cả năm lương thực tập của tôi. Chiếc bàn gỗ chạm trổ theo phong cách Châu Âu cổ điển có giá bằng một năm học phí và ăn ở của tôi ở Hà Lan. Trong phòng ngủ, chiếc giường rộng như một cái hồ bơi cõ nhỏ có giá...tôi chẳng biết mình đã từng có phúc sử dụng số tiền nào giá trị hơn chiếc giường ấy chưa. Đặc biệt từng phân tử không khí còn được nhuộm một mùi hương cam pha hạnh nhân rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
Trong lúc chị nhân viên phục vụ chính thức của khách sạn đang dọn dẹp phòng tắm, tôi bày bố lại chăn đệm trên giường. Trên chiếc gối nhung màu ngà có một sợi tóc nhuộm màu nâu sậm. Tôi nhíu mày, một ý nghĩ hài hước xoẹt qua đầu: “Chắc chắn là tóc của ngôi sao kia rồi. Mình bán nó cho đám fan cuồng dười kia hẳn cũng được một vé đi Disneyland”.
Đang mỉm cười một mình, mắt tôi đột nhiên lướt ngang qua tủ đầu giường, rồi ghim chặt vào một vật: chiếc vòng đan bằng sợi len màu da cam có gắn một ngôi sao nhỏ bằng vàng, tôi mím môi bước đến cầm chiếc vòng lên.
Hai ngón tay của tôi vân vê ngôi sao bằng vàng nhỏ xíu đính trên chiếc vòng. Không thể nhầm được, chiếc vòng này đích thị là của tôi. Đã từng là của tôi. Tôi mua nó tại một hội chợ bán đồ cũ ở Amsterdam và thường xuyên đeo trong một thời gian dài. Sau chuyến đi Hallstatt, chiếc vòng không còn nữa. Trong mơ tôi thấy mình nhét nó vào tay vị thiên thần đẹp trai. Còn đời thật có lẽ tôi đã đánh rơi nó xuống một đụn tuyết nào đó ở Hallstatt.
-That is my band (đó là chiếc vòng của tôi.) –một giọng Tiếng Anh cứng, gượng và tách biệt từng từ đột nhiên cất lên.
Bị bất ngờ, toàn thân tôi cứng lại. Mất vài giây sau, cổ tôi mới có thể quay sang...
Trước mặt tôi là một chàng trai đẹp như tranh vẽ. Đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi cong và ánh mắt lạnh. Đôi lông mày rậm, hơi hơi chếch, càng nhấn mạnh vẻ nam tính mạnh mẽ. Mũi cao và thẳng. Đoi môi trái tim với khóe môi cương nghị vô cùng gợi cảm . Khuôn mặt nhỏ. Làn da sáng mịn. Mái tóc nhuộm màu nâu sẫm và được tạo kiểu kĩ lưỡng.
-I...it’s...room service, sir (Tôi...đây là...phục vụ phòng, thưa ông.) –Tôi lắp bắp không phải vì vẻ điển trai của chàng trai trước mặt, mà vì cái lí trí ngủ mơ lúc này mới chịu hoạt động: “Anh ta chắc chắn là ngôi sao khó tính ngủ đêm trong phòng này. Và mi vừa bị bắt quả tang đụng vào vật dụng riêng của anh ta. Chết rồi”
-Give it to me! (đưa nó cho tôi!) –Giọng ngôi sao lạnh lùng, tay chìa ra phía trước, ánh mắt chuyển nhanh từ khuôn mặt tôi xuống chiếc vòng trong tay tôi.
Tôi nhích đến gần anh ngôi sao. Ngay lúc tay tôi chuẩn bị đưa chiếc vòng ra, đột nhiên tôi nhìn thẳng vào mặt anh. Một giây. Rồi tôi nhìn xuoongsa chiếc vòng trong tay mình. Một giây. Tôi mở miệng chưa kịp nói gì thì anh đã gỡ chiếc vòng trong tay tôi ra đeo nó vào cổ tay mình.
-Đó là vòng tay của tôi(2) –Tôi nói nhanh, trong lúc nhìn anh kết thúc việc cài khóa chiếc vòng.
Anh nhìn tôi với một vẻ nghi hoặc, ánh mắt nửa sững sờ, nửa như thẩm định độ thật giả của một món đồ. Bống tất cả cơ mặt của anh giãn ra, nét lạnh lùng trong đôi mắt lập tức bay biến. Anh cười, một nụ cười rạng rỡ và thật thà, rồi hơi cúi người, đặt hai tay lên hai vai tôi:
-Cô bé, em thay đổi nhiều quá. Kiểu tóc khác. –mắt anh nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân –Nhưng hình dáng thì vân nhỏ bé như xưa, trông cứ như cô học sinh trung học.
Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng bất động của tôi, những tia thích thú hiện lên ăm ắp trong mắt anh. Anh chìa cổ tay đang đeo chiếc vòng cam ra trước mặt tôi:
-Chờ nhé, khoảng sau 11h đêm anh sẽ về đến. Gõ cửa phòng anh sau đó chúng ta sẽ nói thật nhiều. –Anh đưa chiếc vong lên môi, hôn nhẹ vào ngôi sao một cái –Cái còng này quả thật đem đến rất nhiều mau mắn.
Anh tan biến nhanh như khi anh đến. Tôi đứng lặng bên chiếc giường ngổn ngang, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
-Có ai vừa ở trong này à? –Tiếng chị dọn phòng vang lên nơi cửa phòng tắm.
-À không! –bấy giờ tôi mới cảm nhận được chân mình vẫn đang tiếp đất, trả lời một câu vu vơ không ăn nhập chút nào –một giấc mơ thôi không có gì đâu chị.
12 giờ đồng hồ sau.
Tôi đi đi lại lại trong phòng thay đò của nhân viên. Đã hết ca, đã thay ra bộ đồng phục, đáng ra tôi lên phóng nhanh về nhà, hoặc tạt ngang qua phố ăn đem mà sì sụp một tô mì hoành thánh rồi mới phải...
Chuyện xảy ra trong phòng Tổng Thống, phải chăng chỉ là ảo ảnh? Tôi cúi xuống nhìn vai mình. Cảm giác mừng rỡ từ cái bấu vai tao ngộ của cháng trai đẹp như tranh vẫn còn váng vất trên đôi vai tôi. Nụ cười rực rỡ như ánh mai, đôi mắt lấp lánh như ánh sao ấy đã rất gần, rất gần tôi. Cảm giác quen nhiều hơn lạ. Cảm giác thực nhiều hơn hư.
“Mình đâu có thiếu gủ mà phải mơ giữa ban ngày” –Tôi vỗ mạnh vào đầu mình một cái và oai dũng rời phòng thay đồ. Tôi di thang máy lên tấng thứ 25, rồi chui vào lối thang bộ thoát hiểm leo thêm 10 tầng nữa. Để chốn bảo vệ thì ít, mà để sỉ vả cái hành động bồng bột mình đang thục hiện thì nhiều: Tôi đang lên phòng anh –Vị thiên thần ở Hallstatt năm xưa, ngôi sao hạng A Châu Á bây giờ -mà không biết mình phải nói gì, pjair hành xử như thế nào. Biết đâu lờ ban sáng của anh chỉ là thành phẩm của những cảm xúc phấn khích nhất thời? Biết đâu vì việc này mà tôi mất chỗ thực tập? Tôi phải đi đâu về đâu? Phải làm thế nào hoàn thành chương trình học, đem tấm bằng về khoe bố mẹ? Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang đi về phía tăm tối.
Đứng trước cửa phòng anh, tay tôi bấm vào chiếc quai túi vắt ngang người, miệng lầm bầm: “Gõ cửa 3 cái. Chờ một phút. Nếu anh ấy không mở cửa thì mình về. Xem như chưa từng gặp gỡ. Xem như là một giấc mơ”.
Cộc. Cộc. Cộc.
Một. Hai. Ba... Mười. Mười một... Hai mươi hai, hai mươi ba.
-Vào nhanh nào! –anh mở cửa với nét mặt hớn hở, nắm lấy tay tôi kéo vào phòng.
Trên giường anh ngổn ngang quần áo. Tôi ngồi đại xuống chiếc sô pha giữa phòng, nhìn anh đứng ngắm vuốt trước gương. Anh mặc chiếc quần jean loang lổ đen đen, trắng trắng, áo sơ mi trắng cổ bèo bên trong, áo len nâu điểm vài sợi len kim tuyến óng ánh bên ngoài. Anh đang quấn đi quấn lại một chiếc khăn quàng màu trắng quanh cổ mà mãi vẫn không ưng ý với bất kỳ kiểu nào. Cuối cùng anh quấn đại cái khăn thành hai vòng quanh cổ, chùm một chiếc mũ len màu đen lên đầu để che hết tóc và đeo vào chiếc kính gọng nâu tròng trắng to choán nửa khuôn mặt.
Nhìn quần áo anh thì không giống một ngôi sao. Nhưng cái thấn thái ma lực cuốn hút người đối diện vẫn tỏa ra lóng lánh quanh thân người. Bấy giờ tôi mới thấm thía sâu đậm cái gọi là tố chất của một ngôi sao.
-Nhận ra anh không? –Sau vài giây ngắm mình trong gương bắng đôi mắt thỏa mãn, anh quay sang tôi hỏi với nụ cười tươi rói của một đứa trẻ vừa thắng trò chơi trốn tìm.
-Ra. Mà làm gì? –Tôi chẳng hiểu anh đang ám chỉ mô tê gì cả.
-Cải trang để ra phố chơi. Đi ăn vặt mà bị nhận a thì phiền lắm. –Anh quay lại nhìn mình trong gương, vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng nhét những sợi tóc còn chìa ra ngoài vào trong mũ len.
-Anh có có cải trang kiểu gì cũng thất bại. Mặt bằng chung của đám đàn ông con trai còn lang thang ngoài phố giờ này không đẹp. Tự dưng anh xuất hiện sẽ bị nhìn. Mà chỉ cần nhìn kỹ một chút con nít cũng nhận ra. –Tôi nói liền một hơi, cảm thấy thoải mái mà chẳng biết lí do là gì....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ