Anh hướng ánh mắt buồn bã về phía tôi, rồi đập nhẹ trán vào gương, làm ra bộ đang đau khổ. Thấy tôi phì cười anh cũng cười, rồi gỡ mũ và kính lém xuống giường.
Anh bước đến đối diện tôi, ngồi lên chiếc bàn gỗ đặt trước so-fa. Anh quan sát kỹ và lâu như thể đang đếm xem trên mặt tôi có bao nhiêu lông tơ. Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy ngượng, ánh mắt cứ ngang bướng nhìn thẳng vào anh. Trò cân mắt kéo dài mấy phút. Rồi cả hai chúng tôi cùng cười phá ra.
-Anh không thể ngờ mình có thể gặp lại em. Không thể ngờ! Thậm chí từng muốn tìm em mà chẳng có manh mối nào. –Giọng anh hồ hởi và thật thà. Nụ cười anh chói sáng. Ánh mắt anh nheo lại, con ngươi lấp lánh.
-Tìm em làm gì?
-Để chắc rằng chuyện ở Hallstatt không phải là một giấc mơ.
-Giờ chúng ta làm gì đây? Không ra ngoài ăn được rồi. –Tôi cố ý đổi chủ đề trước khi đôi má mình biến thành hai quả gấc.
-Không biết nữa. Làm gì đây? –Anh khẽ cắn môi, mắt nheo lại như đang suy tính một việc gì to tát lắm. –Có ý này...
Nói chưa dứt câu anh đã đứng lên đi đến chỗ quầy bar trong phòng. Sau một hồi lục cục, anh đem ra hai cốc cafe nóng thơm lừng.
Chúng tôi ôm cốc cafe đến bên cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn bên cạnh là một rổ bánh quy. Hương cafe thơm cháy mũi quyện cùng hương cam phảng phất trong không khí khiến đầu óc tôi muốn lịm đi. Cứ như đang phiêu bồng trong một giấc mơ. Tôi lén liếc sang nhìn anh, để chắc rằng anh vẫn ngồi đó –bên cạnh tôi và đang hít hà cốc cafe của mình. Anh quay sang bắt trọn ánh mắt tôi.
-Bị choáng bởi vẻ ngoài của anh à? –Giọng anh hí hửng.
-Không biết. –Tôi nghe giọng mình cứ phất phơ phất phơ, như lời thoại của các nhân vật trong cõi mộng. –Em chỉ nghĩ, nếu em chịu chú ý đến sự tình xung quanh 1 chút thì đã biết anh là ai từ lâu rồi, không cần phải vừa hốt hoảng, vừa ngỡ ngàng như lúc ban sáng.
-Hốt hoảng?
-Ừ. Nghe thiên hạ đồn đại rằng anh khó tính lắm. Nếu lỡ bị đuổi việc thì em chẳng biết nên làm thế nào.
Anh cười lớn. Đưa tay lên nửa xoa nửa vò phằn tóc mái của tôi, biến nó thành rối bù. Tôi hứ nhẹ một tiếng, miệng nở một nụ cười ngọt như mía. Không nkhis thân mật và ấm áp như anh trai em gái.
-Thế làm sao mà anh nổi tiếng? –Tôi vừa hớp cafe, vừa giương đôi mắt to tròn nên nhìn anh.
-Còn nhớ anh chàng mà anh đã quăng ra những lời tị nạnh chứ?
-Ư hử! –Tôi gật đầu, môi mím chặt vào mép cốc cafe, mũi không dứt ra được khỏi làn hương thoang thoangrmaf đê mê cùng tận.
-Anh ta dính scandal say sưa còn phóng ẩu, anh xin đạo diễn cho thử vai thế chỗ. Anh được chọn. Sau đó thì thành công nối tiếp thành công. Và cuối cùng anh có ngày hôm nay. –Giọng anh tự hào không giấu diếm. Ánh mắt anh mơ màng hồi tưởng lại giờ phút huy hoàng mình từng nếm trải.
-Ư hử! –Có một luồng khí rất mát mẻ, rất dễ chịu quét qua quét lại trong ruột gan tôi.
-Ư hử! –Anh nhại giọng tôi, ánh mắt trách móc vì tôi đã tỏ ra không mấy nồng nhiệt với câu chuyện của anh.
-Ư hử! –Tôi quay sang anh với nét mặt châm biếm.
Chúng tôi rơi vào yên lặng một lúc lâu. Tận hưpngr cafe đêm. Tận hưởng không gian ấm áp thân thiện đang bao bọc quanh mình.
-Em thế nào rồi? Đã tìm thấy cảm giác chắc chắn trong cuộc sốn mình chưa? –Anh hỏi, mắt mông lung đuổi bắt bóng đêm đang rảo bước ngoài cửa sổ.
-...-Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ lắc đầu –Em đến Hong Kong để thực tập trước khi tốt nghiệp. Sớm thôi, em sẽ thành một holtelier. Nhưng những lúc cơ thời gian để rọi thẳng vào cuộc đời mình, em lại không chắc là mình đang đi đúng, làm đúng. –Tôi hớp một ngụm cafe –Em không tập trung. Em vẫn muốn làm cái này một tí, cái kia một tẹo. Em không chắc là mình có thể toàn tâm toàn ý để theo đuổi con đường của một hotelier. Em muốn viết. em muốn lên các kế hoạch. Em muốn di chuyển. Nhiều nhiều lắm.
-Tại sao lại phải gò bó bản thân vào chỉ một việc?
Tôi nhìn anh. Anh nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Tôi quay sang nhìn vào làn nước cafe màu nâu sẫm trong cốc mình. Có cái gì đó... Có tiếng leng keng đang kêu nho nhỏ trong trong lòng tôi. Có một ánh sáng vừa loé lên đâu đó trong tâm trí tôi.
-một số người chỉ có một và chỉ một mục tiêu trong cuộc sống. Một số người có nhiều hơn một mục tiêu. –Anh nhẩm nha từng chữ, gioongs một con rồng đang nhả ra từng hạt ngọc, giống một người đang chia sẻ với người khác những kinh nghiệm xương máu từ chính uộc sống của mình. –Nếu em có nhiều và có đủ khả năng thực hiện hết thì cớ gì em lại bắt mình chọn? Cớ gì em lại kìm hãm bản thân?
Tôi không nói gì, cũng chẳng biết nên nói gì. Có chút vui mừng nhẹ nhàng lan tỏa. Cũng có chút tủi thân len lén dâng lên. Cùng một cuộc gặp gỡ rôi sau đó mỗi người xuôi theo mỗi hướng. Cả hai đều đổi khác ít nhiều. Nhưng anh thành công, anh có trong tay tất cả những thứ mà anh vươn tới. Còn tôi, tôi vẫn vẫy vùng, vẫn thấy nhiều thứ quá xa tầm với, vẫn thấy bản thân không đủ sức. Vẫn thấy phân vân. Vẫn thấy nghi ngờ.
-Cố lên cô gái! –Tay anh ghì một bên vai tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt mạnh mẽ đầy cổ vũ –cứ bước đi và hái những ngôi sao mà em muốn. Đùng ngại thất bại. May mắn sẽ đến với người nào không biết mệt mỏi đi tìm nó. Và khi may mắn đến nó sẽ đến theo một hàng dài.
May mắn chẳng quyết định gì cả. Chính anh mới là người quyết định những bước đi đúng để được là anh ngày hôm nay. Mà...-Tôi nhìn kĩ gương mặt anh, thoáng ngập ngừng -...anh đã... ngày xưa mắt anh có hơi khác so với bây giờ.
-Ừ, anh đã cắt mắt thành hai mí. một trong những bước đi đúng -Anh chớp mắt liên hồi có ý trêu tôi. -Anh đã làm thì phải luôn hoàn hảo.
-Trả cho em thứ này được không? anh đã nhận đủ may mắn từ nó rồi, giờ đến phiên em. -Tôi chớp mắt theo một cách dễ thương nhất có thể, tay chỉ chỉ vào chiếc vòng da cam trên cổ tay anh.
-Em không tin vào may mắn cơ mà? -Anh nói, lấy bàn tay còn lạ chụp quanh chiếc vòng trên cổ tay mình, như sợ bị tôi cướp mất.
-Trả đây! -Tôi giả giọng hờn dỗi của một đứa con nít đang đòi bạn trả lại món đồ chơi ưa thích.
-Nó là bùa may mắn của anh thì làm sao cho đi được chứ? thế này nhé... -Anh vừa nói vừa rứt ngôi sao nhỏ ra khỏi chiếc vòng rồi chìa nó về phía tôi. -Của em, vì em vẫn chưa tiomf ra được ngôi sao cho chính mình. Còn anh giữ chiếc vòng may mắn.
Tôi đón nhanh lấy ngôi sao như sợ anh đổi ý. Đặt nó vào giữa lòng bàn tay, tôi ngắm nghía một hồi lâu rồi nắm tay lại. tôi mím môi và đứng bật dậy. đã đến lúc tạm biệt rồi.
Cửa phòng chỉ còn cách tôi 3 bước chân. Anh không gọi tôi lại. Tôi nhắm chặt mắt và xoay người lại. Tôi mở mắt và chạy ù về phía anh. Tôi cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn.
Tôi buông môi mình ra khỏi làn da mịn màng nơi gò má anh. Anh ngồi. Tôi đứng và cúi sát xuống. Mắt chúng tôi cách nhua chi tầm 5 cm.
-Đùng bao giờ khư khư giữ mình như một tờ giấy trắng. giấy làm ra là để được viết lên cô bé ạ! -Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nói cùng một nụ cười hiền như bột. giống hệt nụ cười đầu tiên của anh mà tôi nhìn thấy ở Hallstatt hơn hai năm về trước.
Tôi không nói không rằng, đứng thẳng dậy bước nhanh ra khỏi phòng. Anh nói với theo sau lưng: "Lần sau gặp lại hãy trả ngôi sao về với chiếc vòng nhé!". Tôi chẳng đáp lời anh, vẫn chăm chăm mở cửa bước ra. Cánh cửa vừa sập lại, môi tôi mấp máy: "Một dịp nào đó...".
Chương 15: NHỮNG NGÓN TAY LỬA
1. BRỪM ỪM ỪM … Tiếng guitar kết thúc buổi diễn vừa dứt, sân vận động vỡ òa trong âm thanh. Tiếng hò hét tán dương, tiếng vỗ tay, tiếng trống, tiếng chai nước suối rỗng đập vào nhau. Vinh sung sướng lướt nhìn những gương mặt khán giả, tay vẫn nắm chặt micro, hai hàng mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương ôm vòng lấy khuôn mặt. Anh quay sang Tùng Anh. Cô vừa bật người lên, quăng vút miếng gảy guitar xuống khán đài. Đám đông phấn khích giành giật đón lấy. Miệng cô cười lớn, lồng ngực phập phồng theo những cử động thở gấp và mạnh. Không nhờ ‘những ngón tay lửa’ – cụm từ báo chí vẫn ca ngợi tài guitar của Tùng Anh, tour diễn đã không thể thành công vang dội và nhóm Chilly Kiss không thể độc chiếm sân khấu nhạc rock.
2.
- You rock, Vinh! (Cừ lắm, Vinh!)
Ông đạo diễn chương trình vỗ vai khiến Vinh giật mình. Anh đang đắm chìm trong suy tưởng về buổi diễn rực rỡ nhất, và cũng là cuối cùng, của Chilly Kiss. Mỗi lần ngồi trong phòng hóa trang sau buổi diễn, anh lại xuôi theo những hình ảnh xưa cũ. Ngày ấy, anh khởi nghiệp là ca sĩ chính của nhóm rock Chilly Kiss. Ngày ấy, anh và ba người bạn tham vọng đem rock Việt đến với thế giới. Ngày ấy …
Sau khi Chilly Kiss không còn, anh bắt đầu nghiệp solo. Chất giọng ấm, điển trai và nhờ guồng máy lăng xê chuyên nghiệp, anh nhanh chóng thành siêu sao. Thời gian bay vèo. Anh ngồi chiếu trên trong showbiz đã được bảy năm. Hào quanh đạt được nhiều gấp trăm vạn lần so với thời Chilly Kiss, nhưng anh không quên được ngày xưa. Có lẽ vì nó đã kết thúc một cái phựt. Nhóm nhạc đang ở thời kỳ vàng son. Thế mà chỉ sau một đêm, tất cả chấm hết. Đến tận bây giờ, anh và các thành viên khác vẫn chỉ có thể giải thích cho sự kết thúc của Chilly Kiss bằng một dấu hỏi lớn. Người duy nhất biết câu trả lời là …...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ