Pair of Vintage Old School Fru
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Sáu năm. Sáu năm Tâm Khiết chỉ viết cho Hoàng Minh những email cụt ngủn và thưa thớt, hỏi thăm sức khỏe và vắn tắt những chuyện linh tinh khác. Sáu năm anh đều đặn vập nhật tin tức mình cho cô, bằng nhữung email chi chít chữ. Sáu năm… Anh đổi khác quá nhiều. Chàng trai đang tươi cười trong mắt cô không còn nét hiền lành công tử bột. Vẻ thanh tú của một thiếu niên đã cứng cáp hơn, nam tính hơn. Nước da cũng ngảy sang một màu nâu khỏe mạnh. Và thần thái anh rất tốt, đầy năng lượng, đầy tự tin, đầy sảng khoái. Cô khẽ mỉm cười, lòng nhẹ tâng như cọng lông vũ chao liện trong không trung bao la.

Tâm Khiết rời mắt khỏi anh.Cô gọi thêm một ly rượu khác, màu đỏ hồng và lấp lánh những hạt sương sa trong veo. Khi cô đang thích thú quan sát ly rượu trông dễ thương như một ly nước đồ chơi, bỗng tiễng nhạc choang choang trong quán tát phụt. Vài giây sau, một giai điệu dương cầm ngọt như mật ong mới chiết vang lên. Ánh đèn vàng mềm mịn rót từng dòng lãng mạn vào không gian. Và Hoàng Minh đĩnh đạc bước ra giữa sàn nhảy đang trống trơn. Anh làm một động tác cúi chào nhẹ nhàng rồi cất giọng trầm ấm:

- Xin mọi người thứ lỗi cho sự đường đột của tôi – Nụ cười anh lấp lánh như ánh sao – Hôm nay là ngày vui của tôi và tôi tham lam, muốn nhân đôi niềm vui ấy. Em, hãy chấp nhận lời cầiu hôn của anh nhé!

Đám đông đóng băng lại. Chỉ nghe thấy những tiếng tim đập bình bịch, vì tò mò chẳng biết cô gái may mắn là ai, vì hồi hợp thay cho Hoàng Minh. Mắt anh nhìn thẳng về phía chiếc bàn lớn mình vừa ngồi, miệng cười đầy tự tin, trên tay là một hộp nhung nhỏ. Một cô gái mảnh dẻ với mái tóc đen dài bẽn lẽn đứng lên. Đám đông nở bung ra trong những tiếng đập bàn, những tiếng hú hét.

Ly rượu đỏ đồ đầy khắp váy Tâm Khiết.

5.

Tâm Khiết quay lại Moscow được vài ngày, mẹ cô gọi điện, ngập ngừng bảo cô Tết về ăn cưới Hoàng Minh. Cô từ chối trong một cái cười nhạt, lòng hun hút xót xa: Cô chưa từng xem anh là anh họ, vậy sao phải về ăn cưới? Mẹ tường tận chuyện anh và cô, nhưng vẫn muốn cô chứng kiến cảnh người yêu đi ký roẹt hôn ước sống đời với kẻ khác…

Cố tình nhốt mình trong bận rộn để quân đi bản thân đang sống ở ngày nào, tháng nào. Nhưng kỳ lạ thay, vào sáng ngày Hoàn Minh cưới, Tâm Khiết vẫn đứng trân trân nhìn tờ lịch. Cốc cà phê trên tay cô nghi ngút khói dần hóa nguội lạnh. Rồi suốt ngày hôm đó, thần trí cô cứ đang treo ngược trên một cành cây nào đó ở tít đầu bên kia nước Nga. Cô không tin những tàn sư của yêu đương cũ lại khiến mình đỡ đần thế này. Cô đổ tội cho sự mất mát của một… “địa chủ” – Cô luôn trân quý tình yêu với anh như một tài sản giá trị, giờ tự nhiên bị tước mất. Cô dùng lý trí để cắt nghĩa cảm giác trống rỗng, u ám đang ngập tràn trong lòng, nhưng chẳng thể khiến cảm giác đó tan biến đi.

Năm hôm sau ngày Hoàng Minh cưới, bố anh gọi điện cho cô. Sau một hồi lấp lửng, ông vào thẳng vấn đề: Cô có biết anh đang ở đâu? Đến lúc ấy, cô mới biết chú rể đã chạy trốn. Và suốt nhiều tháng sau, anh biệt tăm.

6.

Cơn mưa dau dẳng giữa mùa Hè rải vào không khí lung linh những kỷ niệm. Tâm Khiết đi học về sớm, đứng bên cửa sổ tự thưởng cho mình chút thời gian lang bạt vào những mùa xưa cũ, cùng những hạt mưa. Có một thời cô từng yêu thích mưa. Cô cũng không dám chắc mình đã yêu mưa dạt dào, hay chỉ yêu phơn phớt để ngụy tạo chút yếu mềm, chút nữ tính trước mặt Hoàng Minh. Có một thời cô hay tìm kiếm cầu vồng sau mỗi cơn mưa, như tìm chút động viên từ thiên nhiên quyền năng, rằng chuyện của anh và cô, dù khó khăn nhưng sẽ kết thúc trong muôn vàn màu sắc. Đâu phải cơn mưa nào cũng kết thúc bằng một cầu vồng…
Tiếng chuông điện thoải đổ dồn. Cô đến chỗ máy điện thoại, ậm ừ “Alô”. Đầu dây bên kia chỉ có âm thanh như tiếng thở dồn dập.

- Alô? – Tâm Khiết mất kiên nhẫn.
- Em còn yêu anh không, Tâm Khiết?
Cô cảm thấy màng nhĩ mình căng như sợi dây đàn, khi tiếng nói trầm ấm của anh chạm nhẹ vào đấy. Đầu dây bên kia có tiếng anh cười dịu dàng.
- Anh… anh đang ở đâu?
- Em còn yêu anh không?
- Còn ạ. – Cơn bình tĩnh nhanh chóng trấn áp tâm trạng Tâm Khiết.
- Vậy được rồi. Anh sẽ sớm gặp em thôi. – Nói rồi, Hoàng Minh cúp máy.

Cô quay trở lại bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đăm ra màn mưa, cứ như chẳng có gì xảy ra. Một tia gió lên qua khe cửa, vào phe phẩy trên đỉnh mũi, rồi thổi lòng cô phơi phới. Cảm giác đang dễ chịu, bỗng trong cô treo ngang một câu hỏi: Phải chăng anh đã nhìn thấy cô trong quán bar ở Singapore, rồi bày một trò chơi độc ác, để trừng phạt sự tàn nhẫn của cô? Lý trí phủi nhanh đi niềm nghi ngờ ấy: Anh của cô đâu đủ nhẫn tâm mà chơi đùa với tình cảm của người khác, cô gái kia đâu có tội tình gì…

Những chuỗi câu hỏi liên tiếp gõ bing boong vào khối óc Tâm Khiết. Cô vỗ nhẹ vào đầu, có ý đổ sạch dòng suy nghĩ vớ vẩn ra khỏ. Mọi chuyện, khi gặp lại anh, cô sẽ được rành mạch, đâu cần phải hành hạ thần trí bằng việc đoán già đoán non. Rồi cô dồn hết sự tập trung say sưa ngắm bức tranh mưa ngoài cửa sổ, trong đầu duy nhất một câu hỏi nung nấy: Cơn mưa này kiệu có kết thúc bằng một cầu vồng?



Chương 6: GIÁNG SINH TRÊN KHÔNG TRUNG


1. Bánh Mì Rỗng Ruột

Từ tuổi biết chú ý và ghi nhớ những thứ có trên màn hình tivi, tôi đã đặc biệt thích thú mùa Đông và Giáng sinh. Đặc biệt là Gíang sinh có tuyết, cây thông, ông già Noel và món gà tây nướng của trời Âu.
Năm ấy là học kỳ thứ nhất của tôi ở Đức. Và tôi đã học rất chăm chỉ ngay từ những ngày đầu tiên. Cuốn sổ tay luôn dày kín những điều cần học cần làm. Nhưng bên trong thì điềm nhiên như bên ngoài. Tâm trí tôi lúc nào cũng sùng sục: "Mùa Đông. Giang1 sinh. Tuyết." Tôi thích chí xoa xoa hai bàn tay "ếch con" của mình vào nhau khi mỗi ngày được xé đi một tờ lịch. Tháng 10. Tháng 11. Rồi tháng 12!
Tuyết. Những bông tuyết đang rơi. TUYẾT!! Suốt con đườngtừ học xá đến trường, cứ năm bảy bước, tôi lại xoay một vòng, hai tay vung trái vung phải, vung lên vung xuống múa cùng tuyết. Có vài người nhìn tôi cười nhẹ. Tôi chẳng ngượng. Chắc cũng đâu phải lần đầu họ thấy một cô gái xứ nhiệt đới phát cuồng khi gặp tuyết. Tuyết với họ là cũ rích, là kẹt xe, là nước bẩn, là ẩm ướt quần áo. Nhưng tuyết với tôi còn trinh nguyên vẻ mê hoặc.

Từ đầu tháng 12, bữa nào tôi cũng ních căng những chiếc bánh quy hình búp bê múp míp (món ăn truyền thống của giáng sinh châu Âu) và món gà tây nướng. Tối nào tôi cũng lê la trong khu chợ bán cây Noel và các vật trang trí. Tôi tậu về một cây thông bé con nhưng cá tính, với những chiếc lá khỏe khoắn xanh thẫm, đâm tua tủa tứ phương. Tôi soi mình trong các quả châu sáng láng được gắn lên cây. Tôi đắm chìm trong những món vật chất của giáng sinh. Cảm giác mê ly như được sống trong các câu chuyện cổ tích.

Nhưng mỗi ngày hào hứng lại bớt đi một chút. Đến giữa tháng thì tôi thôi ghé khu chợ giáng sinh, món gà tây cũng bị bỏ mứa trong các bữa ăn. Hơi ấm từ vật chất thì tan nhanh.

Học xá ba ngày trước giáng sinh tẻ ngắt. Tất cả bạn quen đã về với gia đình. Ngoài phố, các cửa hiệu tuy tấp nập nhưng ai cũng có đôi có cặp: cha mẹ với con cái, người yêu với nhau. Tôi không thể chen chân vào cùng họ. Ba tối liên tiếp, tôi ôm cây thông bé con của mình xuống gian sảnh chung, ngồi bên cạnh một cây Noel cao lớn lộng lẫy, đọc những cuốn tạp chí. Ba tối liên tiếp, đọc chán những cuốn tạp chí, tôi lại lặng lẽ về phòng, cảm thấy bản thân đang dần biến thành … một chiếc bánh mì rỗng ruột! Giáng sinh năm ấy, tôi đã chắc mẩm là phải chúc mừng cùng với hai cái cây.

Sáng giáng sinh, đang thơ thẩn trên một cái hành lang vô danh nào đó của học xá thì mẹ gọi điện. Giọng mẹ thì ấm. Cái điện thoại thì lạnh. Mẹ an ủi tôi đừng buồn, đừng tủi thân. Tôi ha ha vài tiếng, nói vài lời cứng rắn cho mẹ yên tâm rồi dập máy. Cảm giác đúng là thật buồn và tủi thân.

Tôi vừa đi tiếp, vừa cúi nhìn đôi bàn chân mình bước. Theo mỗi bước chân, những viên gạch như đang nở ra tứ phía. Tôi dần dần trở thành cái tâm lẻ loi giữa một vòng tròn gạch rất lớn. Trước khi để mình bị nuốt vào cái vòng gạch đó, tôi giậm chân một cái, phóng về phòng. Nhét một hộp đầy bánh quy hình búp bê và vài bộ quần áo vào valy, hôn chào cái cây Noel nhỏ xinh, rồi tôi đón taxi ra sân bay. Tôi mua vé về Việt Nam ngay chiều hôm ấy. Nếu kịp thì nhờ chênh lệch múi giờ, tôi sẽ có mặt ở nhà trước 12 giờ đêm giáng sinh. Một nửa mùa đông của tôi đã có tuyết. Một nửa còn lại sẽ có hơi ấm đoàn tụ. Giáng sinh là để về nhà.



Chương 7: Sợi Tóc Trên Chiếc Bánh.


Ngồi cạnh tôi trên máy bay là một chàng trai cao lớn, tóc vàng và mắt xanh. Một vẻ đẹp Đức điển hình. Nhưng tôi chẳng đủ sức chú ý đến anh ta quá 10 giây. Tôi còn đang bận rộn đánh vật với cú choáng cảm xúc của mình: Tôi là đã đột ngột chuyển từ thái cực lẻ loi lạnh lẽo sang vô cùng ấm cúng. Sau mười mấy tiếng nữa là tôi sẽ chật ních trong tình thương và vòng tay ôm ấp của cha mẹ. Cảm giác giống như đi ngoài nắng rồi bước vào phòng lạnh, trong vài phút nữa sẽ là dễ chịu, nhưng ngay tức thời lại mệt mỏi. Đầu óc cứ díu dít. Tôi ép sát vào lưng ghế và kéo chiếc chăn mỏng lên ngang mũi. Giấc ngủ đến ngay....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Chỉ Đêm Nay Thôi Chị Là Của Em Nhé.
» Chờ Một Hạnh Phúc
» Đoạn cuối cuốn nhật ký
1234...101112»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt