Tầng 28. Tầng 18. Tầng 8. Bing boong. Thang máy dừng ở tầng sảnh. Chàng trai bước ra. Trước khi cửa đóng sập, anh quay lại nhìn Judy một cái nhanh rồi đi thẳng. Cửa thang máy khép kín. Judy tiếp tục đi xuống tầng hầm đỗ xe, chẳng lấn cấn nhiều về cái nhìn của chàng trai – “Chắc anh ta thắc mắc về bãi cà phê trên áo mình.”
Judy ngồi im trong xe, chẳng buồn tra khóa vào ổ để khởi động. Mắt cô nhìn vào cái cột bê tông sơn trắng to đùng phía trước mặt. Mắt cô nhìn vào những dãy xe đủ màu trắng, đen, xám, xanh dương, xanh lá sẫm … nằm ở đằng xa hơn cái cột một chút. Tất cả mọi thứ ở cái hầm xe này, nếu trong tầm mắt thì Judy đều nhìn. Và tất cả mọi thứ đều bị hút nhanh vào một khối trống rỗng đang giãn nở trong lòng cô. Judy mặc kệ cho mình rơi tự do vào trạng thái không cảm xúc. Là trạng thái khi con người ta cam chịu rằng bản thân đã mất hết hy vọng. Phải, “hết hy vọng” – văn phòng thám tử đã nói với cô như thế.
---
Trong mắt mọi người, Judy Ruan là một cô gái Hongkong kiểu mẫu – xinh đẹp, tài năng, công việc lương cao. Một cái vỏ hoàn hảo, thành quả của những năm tháng cố gắng không ngừng để sống tốt, sống tốt hơn và sống tốt hơn nữa. Để có được những thứ khi sinh ra không phải là của mình thì phải cố gắng gấp trăm vạn lần hơn. Judy thấu điều này hơn ai hết. Bởi ngày chào đời, cô đáng lẽ sẽ sống một cuộc đời khác và đã mang một cái tên khác: Nguyễn Phương Hoa.
Nguyễn Phương Hoa sinh ở Hải Phòng. Bố là công chức và mẹ buôn bán nhỏ. Cô còn một em trai thua mình bốn tuổi. Tuổi thơ của cô có một gia đình đầm ấm, nhưng nghèo. Cái nghèo khiến người phụ nữ từng một thời xuân sắc lắm kẻ đeo đuổi như mẹ cô không chấp nhận. Bà mưu cầu một cuộc sống vật chất dư dả. Nhưng bố thì không có tham vọng đó. Vả chăng, ông cũng biết mình không có khả năng kiếm ra nhiều tiền nên đành chấp nhận đời chắt bóp. Rồi gia đình xuất hiện những mối bất hòa nho nhỏ. Những cuộc cãi vã ầm ĩ. Những tiếng chửi rủa. Những trận khóc lóc. La hét. Oán than.
Rồi mẹ cô gặp một gã đàn ông khác. Ông ta rót vào tai bà những lời nhỏ nhẹ: Cùng ông ta vượt biên sang Mỹ thì sẽ có đời khá giả. Rồi giữa bố và mẹ có những tiếng đay nghiến, những lời thách thức.
Chuyện xảy ra ngày hôm ấy, Judy còn nhớ rất rõ. Vào giờ ra chơi một sáng thứ tư, mẹ đột nhiên đến trường đón cô, tay xách theo một túi hành lý lớn. Mẹ cô vội vã gọi xe ôm đưa cả hai đến bến cảng, nơi gã nhân tình của mẹ đã chờ sẵn. Rồi cả ba lên một chiếc tàu không lớn không nhỏ. Cô lờ mờ đoán ra là mẹ đang đem theo mình bỏ trốn cùng gã đàn ông này. Vì vậy mới phải lén lút, vội vã. Cô muốn hỏi mình đang đi đâu và tại sao không có em trai theo cùng, nhưng nhìn gương mặt mẹ căng thẳng, mồ hôi đang rịn ra trên trán và quanh mép, mắt dài thườn thượt theo những tiếng thở thì hai môi cô mím chặt lại, không để âm thanh bật ra. Cô chỉ biết buồn bã nhìn những con sóng chấp chới. Những con sóng hiện lên gương mặt của bố và em.
Chương 22:
Tàu cập cảng Hong Kong. Cô chẳng có khái niệm rằng mình đã ra đến nước ngoài. Chỉ biết đây là một nơi rất lạ. Nhiều nhà cao, chữ viết rắc rối, tiếng nói thì rất nặng. Vài ngày sau, gã đàn ông kia đưa mẹ con cô đến một tiệm mì, rồi bỏ đi vệ sinh. Một tiếng. Hai tiếng. Mẹ con cô chờ suốt từ trưa đến chập tối. Đến tối đen thui. Đến bình minh hôm sau … Sau này cô nghe ngóng được rằng gã kia đã sang tàu đi Mỹ ngay hôm đó, tất nhiên là với toàn bộ tư trang của mẹ con cô.
Cô bé tám tuổi và một chuyến vượt biên nửa vời.
Nhập cư bất hợp pháp, không tiền bạc phòng thân, hai mẹ con phải trốn chui trốn nhủi, lăn lóc ở lề đường và những xó ổ chuột một thời gian dài trước khi có một chỗ ở tạm bợ, được cấp giấy phép cư trú. Để kiếm tiền, mẹ cô làm nhiều công việc nặng nề khiến hai bàn tay bàn bật móng, máu chảy xối xả, để lại những vết sẹo, vết sứt gớm ghiếc không bao giờ lành. Mẹ cô từng làm cả những công việc đến quá nửa đêm mới về nhà, mà khi về thì nồng nặc mùi rượu. Phải lớn hơn một chút thì cô mới biết mẹ đi làm tiếp viên quán rượu, một nghề bẩn tưởi.
Thời gian và sự mệt nhoài là một cục tẩy thần kỳ. Những ngày thơ ấu, cô thi thoảng vẫn bắt gặp gương mặt của bố và em trai in trên bầu trời, trên những tàng cây, trên thân chiếc xe buýt vụt qua trước mắt. Nhưng nỗi nhớ nhung bị bôi mờ dần. Đến một ngày nào đó ở tuổi thiếu niên, cô không còn để tâm đến chuyện mình có người để nhớ. Thời gian quý như tiền và cô không có xu lẻ để đánh rơi: Sáng bận học, chiều bận làm, đêm bận ngủ. Cô chẳng muốn sớt mất thời gian của những chuyện quý báu ấy, để nghĩ đến những người không gặp được.
Cô lên trung học, học giỏi, có học bổng và đi làm thêm nên cuộc sống cũng bớt khổ sở. Nhưng hậu quả của những ngày lao lực là mẹ cô lâm bệnh nặng. Vì mặc cảm tội lỗi, vì tủi thân, bà giống như là không muốn khỏi, qua đời khi cô còn chưa hết cấp ba.
Sau khi chôn mẹ, cuộc sống của cô xuất hiện những khoảng nhàn rỗi. Thời gian mà trước đây dành để chăm sóc mẹ, giờ cô dốc vào việc học và làm. Và vẫn còn dư ra được chút ít rảnh rang vào những sáng sớm và những đêm trước giấc ngủ. Dần dần vào những lúc ấy, cô thấy mình đang mường tượng về hình dáng của bố và em. Trong cô rộn lên thôi thúc tìm lại.
Tốt nghiệp cấp ba được nửa năm, cô dành dụm đủ tiền cho một chuyến về Hải Phòng. Nhưng ngay lúc ấy, cô được học bổng sang Pháp. Cơ hội này không thể bỏ lỡ. Nếu từ chối, cô có thể vĩnh viễn sẽ chẳng thoát được chuỗi ngày sống hy vọng về một tương lai tươi sáng, nhưng lại không có tự tin vào hy vọng đó. Cô một lần nữa đi xa. Nhiều năm sau, cô trở về Hong Kong, đổi một cái tên mới: Judy Ruan – chữ Ruan khi dịch ra tiếng Việt là Nguyễn.
Sau khi đã trở thành một con người mà bản thân có thể vì thế tự hào, Judy mới đi tìm người thân. Lần đầu tiên ngồi trên chuyến bay Hong Kong – Hà Nội, những giọt nước mắt cứ vô tư trượt dài trên mặt Judy. Cô mếu máo hình dung gương mặt bố ngỡ ngàng khi cô từ đằng xa chạy lại, choàng tới ôm ông. Cô nôn nao phác thảo hình ảnh em trai trong đầu – nó sẽ mang những đường nét của bố hay mẹ, có giống cô không … Nhưng kỳ vọng càng cao, hụt hẫng càng nặng: Sau khi mẹ đem cô đi, bố vì tủi nhục lao vào rượu chè, hai năm sau thì qua đời vì tai nạn xe. Em trai được gia đình người cô trong Sài Gòn nhận nuôi. Một thời gian sau, gia đình ấy vượt biên sang Mỹ, từ đấy mất tung tích.
Sau hai tuần gắng gượng dò hỏi thông tin từ mọi mối quen biết lỏng lẻo, Judy lảo đảo rời khỏi Việt Nam. Trên phi trường, những tiếng khua của giày cao gót lên sàn gạch lạnh đanh khiến cô rợn người. Nghe như tiếng gõ chiêng của địa ngục. Cô nghĩ đến cái chết và sợ. Nếu xui xẻo máy bay rơi thì ai sẽ nhận xác cô? Mẹ mất, bố mất và em trai không biết đang phương nào. Chẳng lẽ mọi cố gắng sống tốt của cô lại kết thúc ở nghĩa trang nhân đạo, với một nấm mồ đá đề “Judy Ruan – người không có tình thân”?
Thẫn thờ ngồi trên máy bay, Judy cảm thấy mọi cảm xúc tồi tệ nhất thế gian đang liên hợp lại đâm vào mình. Một cơn đau lớn và dài. Một cảm giác không thể tả. Thậm chí bản thân cô cũng không có sức lực để cảm nhận đầy đủ. Chỉ là đau, đau, rất đau. Buông thõng thân mình trên ghế, cô thiếp đi …
Với những người yêu cuộc sống, cơn đau chính là nguồn năng lượng mới. Khi vừa đặt bước chân đầu tiên trở lại Hong Kong, Judy cảm thấy có một luồng chất dẫn qua gót giày vào ống chân, chảy theo các mạch máu lên thân mình, lên tay, lên mặt và đầu. Rồi cô thấy mình có một đôi mắt mới và một đôi tai mới. Cô nhìn cảnh vật Hong Kong rất thân thuộc. Cô nghe tiếng Quảng Đông nặng trịch mà ấm áp. Lần đầu tiên. Judy nhận ra rằng mình với nơi đây cũng có một tình thân, và hơn cả thế, một sự quý trọng. Chính ở đây, cô biết mình mạnh mẽ và ham sống. Chính ở đây, cô trở thành cô của bây giờ.
Bố mẹ đã kết thúc cuộc đời trong bất hạnh, nhưng cô sẽ không thế. Và em cô cũng sẽ không thế. “Vẫn chưa hết hy vọng để tìm ra nó” – Judy trấn an mình và ngẩng cao đầu, kéo valy rời khỏi phi trường trong ánh nắng chiều nhạt màu.
---
Giọt mồ hôi rờn rợn trườn từ thái dương xuống má khiến Judy giật mình. Mồ hôi đang ri rỉ ra khắp thân người. Cô hẳn đã ngồi rất lâu trong chiếc xe bít bùng này mà quên bật máy lạnh. Judy tra khóa khởi động và đưa mắt nhìn lên: Chàng trai gặp trong thang máy vừa đi ngang qua mũi xe cô. Và nhiều người khác vừa tan sở cũng đang ùn ùn ào xuống tầng hầm lấy xe. Cô gõ nhẹ ngón trỏ trên tay lái, những lời tay thám tử của một văn phòng điều tra quốc tế vang lên trong đầu: “Xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức nhưng không thể tìm ra một người nào khả thi là em trai cô ở Mỹ. Rất tiếc phải nói với cô rằng có thể là đã hết hy vọng.” Judy mím chặt môi, chớp mắt một cái lâu rồi xoay tay lái, quẹo ra hướng rời tầng hầm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ