Những ngày của chún tôi - một gã độc thân trầm lặng và một con mèo cả nghĩ- đều đặn trôi qua. Phẳng như mặt nc hồ Tây mùa Thu không gợn song. Lặng như bầu trời mùa Thu trong vắt không mây. Nhìn cậu chủ thư thái và yên ổn sống tôi thở phào. Tôi tưởng cậu quyết chí đến đây là để đi tìm cô nàng kỳ lạ. Nhưng có lẽ, cậu chỉ muốn sốn gần kỷ niệm, gần cô ấy hơn một chút. Nhưng… Điên cuồng đi tìm nỗi ám ảnh của đời mình để làm rõ ràng mọi chuyện, hay vùi bản thân sâu hơn vào quá khứ và trầm mặc - Cái nào gậy hậu quả nghiêm trọng hơn?
4. Một trưa mùa xuân, khi tôi đang nằm liếm láp những tia nắng rực cháy bên cửa sổ, một nàng mèo xa lạ bỗng xuất hiện trên mái nhà đối diện, đong qua đong lại trước mặt tôi. Nàng mèo tam thể thon thả với chiếc đuôi cụt vẫy qua vẫy lại điệu đàng. Thân mình nàng uốn éo không biết mệt, thi thoảng còn đưa tay lên vuốt nhẹ khóe miệng làm duyên. Nhưng tôi chẳng màng. Những trò tóm tình của một cô mèo, tôi thừa hiểu biết để chẳng rơi vào bẫy. Và tất cả tôi đều học từ cô nàng kỳ lạ.
Cô nàng kỳ lạ chẳng khác chi một con mèo chính hiệu- cách cô ấy bắt mất hồn cậu chủ, khiến cậu yêu trong mê mệt. Còn tình cảm cô dành cho cậu cứ như một cái nhiệt kế hỏng, trồi sụt thất thường. Cô thoắt ẩn thoắt hiện. Lúc nũng nịu đáng yêu, lúc ẩm ương khó gần. Lúc nồng nhiệt chơi đùa, lúc bặt vô âm tín. Càng biến mình thành một hình bóng gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, cô càng đáng thèm muốn.
Tôi nhớ như in cái buổi trưa thừa mứa nắng của hơn ba năm về trước. Khi tôi đang đi quanh phòng đếm những vết cào của mình trên các bức tường để giải khuây, đột nhiên một chiếc túi bị vứt vào nhà qua cửa sổ. Kế đến, cô nàng kỳ lạ hì hụi leo cửa sổ vào nhà, trên vai cô đeo một chiếc balô chất đầy thức ăn. Sauk hi hạ cánh xuống sàn, cô tiêu tốn chỉ hai giây thở lại sức, rồi nhào ngay vào bếp, nấu nướng một bữa thịnh soạn bất ngờ cho cậu chủ.
Trong lúc cô nàng lụi cụi với đôn nồi niêu xoong chảo, tôi chễm chệ trên bàn ăn quan sát cô. Làn da trắng bóc hơi thiếu chất sống. Ánh mắt sắc sảo, thần thái lạnh lung, Đôi môi thường trực khép chặt điềm đạm. Nhan sắc khó gần của cô khiến tôi lien tưởng đến một chiếc hộp đóng kín - Vì tò mò muốn biết có gì bên trong mà các chàng trai mới bị hút như nam châm.
Khi tôi vẫn đang hỉ hả với phép so sánh của mình thì cô đặt trước mặt tôi một rổ khoai tây rán thơn phức. Những miếng khoai tây hơi bị sém một góc nhỏ, nhìn vẫn ngon lành nhưng cô quăng hết cho tôi, chỉ dùng những miếng vàng đều không sứt mẻ mà bày biện món ăn. Ngấu nghiến rổ khoai rán, đuôi tôi khẽ ve vẩy vì đã bóc ra thêm một phần nội tâm cô: Một cô nàng theo đuổi sự hoàn hảo vô đối. Người như cô chẳng bao giờ dám tin tưởng ai hoàn toàn, chỉ thích tự thân vận động để được yên tâm, chỉ thích điều khiển người khác.
Bữa ăn sắp chuẩn bị xong thì trời mưa. Một giây ngỡ ngàng để nhận diện tiếng mưa, rồi cô nàng chạy ù đến bên cửa sổ, hồn phách lội vào màn nước đang giăng kín trời. Cô ngồi bệt xuống sàn, hai tay bó quanh gối, thu mình nhỏ bé và cô độc như một cuộn len, nhưng ánh mắt lại lung linh vô vàn thỏa thích. Lúc ấy, tôi thấm thía vì sao cô nàng lại mê mưa, lại hay tìm đến cậu chủ trong những cơn mưa. Mưa dung túng cho nỗi cô đơn. Một cô gái cứng rắn, mạnh mẽ, chỉ gặm nhấm cô đơn mới cảm nhận sâu sắc chất con gái mềm yếu thắp leo lét trong tâm hồn mình. Chỉ khi cô đơn mới thèm muốn một vòng tay che chở.
Cơn mưa bất chợt đã khiến tâm tình cô nàng quay quắt. Sau hồi lâu tan mưa, cô trở vào bếp dọn dẹp sạch sẽ, rồi gói ghém bữa ăn còn dang dở , đem theo mình bước vào màn mưa.
Chương 26:
5. Thấm thoát chúng tôi đã ở Hà Nội gần tám tháng. Một buổi chiều, cậu chủ đi làm về sớm, mua cho tôi hai con chuột bông. Vân vê hai cục bông tròn ủm đó dưới những cái vuốt nhọn, tôi thấy thật mỉa mai. Chuột bông cho tôi, đâu khác gì chuyện cô nàng kỳ lạ ngày xưa mua tôi cho cậu chủ ngụ ý - “Cậu chẳng qua chỉ là một “con mèo” làm vui”.
Sau bữa tối, cậu mở toan cửa sổ đón những cơn gió đêm Hè hiếm hoi, rồi thắp nến ngồi bên bậu ban công. Đôi mắt cậu màu nâu vàng như mật ong cháy sậm hơn trong bóng tối, đan chằng chịt những xúc cảm. Mái tóc nâu khô cứng, sống mũi cao, đôi môi đỏ chót, làn da trắng bóc lốm đốm tàn nhang… Thân thể cậu nhấn sâu trong một sự tĩnh lặng gai người. Cậu nói bang quơ với không khí, chẳng biết đang hỏi hay đang than vãn: “Phải chăng vì không cần một lý do để yêu, nên cũng chẳng cần một lý do để chia tay…”
Tôi chẳng biết nên cảm thông hay trách mắng. Thời gian đã tốn hàng đụn, vậy mà cậu vẫn không thấu được nguyên cớ biến mất biến mất của cô nàng kỳ lạ. Trong trò chơi của hai người, chỉ có cậu cần cô ấy, không thể có điều ngược lại. Nếu cậu không huỵch toẹt lý do mình không buông cô ra, có thể mọi chuyện đã xuôi đi trong tươi sáng. Cậu phản kháng, cậu bắt đầu biết mình muốn gì, nghĩa là cậu nguy hiểm. Cô nàng đam mê sự hoàn mỹ ấy đâu dại dột đùa với lửa, khi biết cuối cùng bản thân sẽ bị phỏng?
Đang bận rộn với những ý nghĩ, bỗng tôi nhìn lên, thấy ánh mắt cậu dán vào mình đầy kỳ quái. Thấp thoáng cay độc. Thấp thoáng thân ái. Rồi cậu thở dài, nhấc bổng tôi đặt vào lòng mình. Cậu nói với tôi bằng giọng của những kẻ đưa tiễn nhau ngoài sân ga: “Cà phê, mèo cưng của ta…” Trước khi tôi kịp nghĩ quá nhiều, những cái ve vuốt nhẹ nhàng của cậu đã dỗ tôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc vì cảm giác đung đưa. Sau vài cái chợp mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trong lồng cùng hai con chuột bông, được cậu chủ xách đi trên phố. Nghe tôi meo khẽ một tiếng, cậu dừng lại một nhịp chân, rồi chầm chập đi tiếp. Bên ngoài cánh cửa lồng bé tẹo, phố xá mơ mơ ảo ảo trong màn sương mỏng, chỉ có vài con nắng dũng cảm lấm lét treo thân trên mặt đất.
Cậu chủ dừng lại vài phút trước một căn nhà nhỏ xây theo kiểu Pháp, rồi đưa tôi trở về nhà. Rồi chúng tôi lại đi đến căn nhà nhỏ kiểu Pháp, chỉ cách nhà chúng tôi ba con phố. Cùng một chặng đường, nhưng cậu tới lui những bốn lần. Râu tôi rung nhẹ trong cơn dò đoán ý đồ của cậu chủ: Cậu đang phân vân một chuyện gì, hay cậu đang tập cho tôi thuộc đoạn đường?
Trước căn nhà nhở kiểu Pháp, cậu kẹp một mẩu giấy vào khe cửa lồng, rồi ghé sát mặt nhìn tôi âu yếm: “ Cà Phê, hãy nhớ ta mới là chủ của mi.” Cậu đặt chiếc lồng xuống đất, bấm chuông cửa và đi thẳng. Lặng đơ mất mấy giây, tôi mới meo lên những tràng thảm thiết. Nhưng cậu không quay lại nhìn tôi thêm một lần.
Khi bóng cậu đã khuất sau những dãy nhà, cánh cửa mở ra. Chân lông khắp người tôi rợn lên, con ngươi mở trừng tưởng sắp bung khỏi tròng mắt, khi nhìn thấy dung nhan kỳ bí tựa chiếc hộp đóng kín của cô nàng kỳ lạ ghé sát vào ô cửa lồng. Còn cô vừa trông thấy tôi, sắc da vốn rất trắng của cô biến nhanh thành một màu nhợt nhạt đều đặn. Đọc xong mẩu giấy, lồng ngực cô bất động, trong nhiều giây, không khí chẳng lưu chuyển vào được thân người.
Sau khi được đem vào nhà, tôi tìm đọc trộm mẩu giấy của cậu chủ: “Đã đến lúc anh trả Cà Phê lại cho em. Nhưng nếu em không muốn giữ nó, hãy gọi cho anh, số 09…”n
Và như vậy, sau ba năm, hiệp hai của trò chơi lại bắt đầu…
Chương 27: MẸ ĐÃ TỪNG YÊU
Dresden giữa tháng 3 năm 1988.
Tôi ngồi trên bậc thềm trước toà nhà chính của trường đại học, hai tay ôm vòng lấy thân mình. Trời đã vào xuân mà vẫn quá lạnh! Không khí rét buốt làm tôi run rẩy, dù tôi đã nhét người vào hai lớp áo bông. Lạnh làm tôi tái nhợt xanh xao, hệt một kẻ đang ấp trong người khối bệnh. Nhưng chỉ ít phút nữa thôi, khi francis hết giờ học và đến bên tôi, tôi sẽ hồng hào trở lại.
Kia rồi! Mái tóc vàng óng xoăn xoăn của anh thấp thoáng trên hành lang toà nhà đối diện. Hừm …có chuyện gì đây? Sao mặt anh căng thẳng thế kia?
Dresden cuối tháng 5 năm 1988.
Mùa hè thổi phù phù cái nóng hầm hập đặc trưng khắp Dresden . Tôi lững thững rời phòng học lê bước trên con đường đá qua khuôn viên xanh um của trường. Cách tôi hơn trăm met, Francis đang ngồi chờ tôi trên ghế băng gô. Anh có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi thở dài, cố níu bước chân mình chậm thêm. Tôi cũng có chuyện muốn cho anh biết nhưng lòng đang còn phân vân.
Tôi dừng lại quan sát anh. Bàn tay lớn ấp áp là “ máy sưởi” cho bàn tay tôi bé nhỏ trong hai mùa đông qua. Anh có mái tóc vàng bồng bềnh lãng tử và đôi mắt xanh thăm thẳm. Tôi bước đến bên anh. Anh ngước lên nhìn tôi. Ngay thời khắc ánh mắt bối rối của anh chạm vào mắt tôi, tôi ngã xuống.
Chương 28:
Dresden đầu tháng 7 năm 1988.
Tôi ngồi trong quán café nhìn ắng nhảy nhót lon ton trên những viên gạch lát phố. Bên kia đường trong dòng người xếp hàng trước xe ke, Francis chốc chốc quay lại nhìn tôi, nửa trông chừng nửa vỗ về.
Trước mắt tôi, mọi thức đều nhạt nhoà. Mồ hôi rỉ ra khắp thân người, khó chịu quá. Tôi gục đầu xuống, tay xoãi ra mặt bàn....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ