Hai bàn tay tôi vẫn túm chặt lấy vạt áo đồng phục vốn đã đủ nhàu nhĩ khi bị tôi vò nát suốt tiết học trước rồi. Quanh tôi và Phong như có một khoảng yên tĩnh đến ngột ngạt, dường như không khí ồn ào của giờ ra chơi cũng chẳng ăn nhập gì với không gian nơi tôi và Phong đang ngồi lúc này. Tôi nghĩ tôi nghe được cả tiếng tim của mình đập binh binh trong lồng ngực. Tiếng “cạch” nhẹ nhàng do cây bút chì lăn xuống đất cũng làm tôi phải giật mình. Tôi như một bị cáo đang đứng trước quan tòa, và vị quan tòa đó đang nhìn chăm chăm vào tôi, dường như đang cân nhắc một hình phạt phù hợp nhất vậy. Phong rời mắt khỏi tôi, xoay người, cúi xuống gầm bàn, nhặt cây bút chì lên, lúc này tôi mới vụng trộm thở ra một hơi.
Khi Phong ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cậu ấy kẹp cây bút chì vào giữa một cuốn vở, cuối cùng mới chịu mở miệng:
- Cậu đang đỏ mặt lên đấy. Chẳng phải cậu không muốn mọi người biết chúng ta là một đôi sao? Cậu về chỗ đi, tan học tớ đợi cậu ở chỗ cũ nhé!
Tôi sững sờ, thậm chí còn cảm thấy mặt mình càng lúc càng đỏ hơn. Phong cười cười, giống như cậu ấy chẳng để những lời tôi vừa mới nói vào trong đầu, sau đó lại quay lại với bài hóa còn đang bỏ dở. Phong là thành viên của đội tuyển Hóa, vừa rồi cậu ấy còn đạt giải Nhì quốc gia môn Hóa học và được tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng ở thủ đô. Nhưng Phong vẫn không dừng lại, cậu ấy vẫn miệt mài ôn tập, bởi tôi biết, ước mơ của Phong là thi vào Đại học Y Hà Nội.
Tôi cảm thấy buồn bực kinh khủng. Chắc chỉ có tôi mới hiểu, tôi đã gặp phải khó khăn như thế nào khi quyết định chuyện này, nhưng sao tôi có thể nói ra điều đó được. Cổ họng đắng ngắt, khó khăn lắm tôi mới nuốt vào được một ngụm nước bọt, sau đó gian nan mỉm cười đáp lại cậu ấy một cái, và chậm chạp quay trở về chỗ ngồi. Lúc bước đi, tôi cũng không quên liếc nhìn về một chỗ ngồi ở góc lớp, nơi ấy đã một tuần nay không có người ngồi. Và chủ nhân của chỗ ngồi ấy, cũng là bạn thân của cả tôi và Phong – Minh Phương.
Tôi phát hiện ra một điều rằng, đau khổ nhất không phải là từ bỏ một người không thuộc về mình mà chính là phải từ bỏ người đó khi cả hai bên vẫn còn tình cảm với nhau. Nó đau đớn đến mức chỉ cần chớm nghĩ tới là đã có thể làm cho tôi khóc đến rối tinh rối mù rồi. Tôi luôn ghét bản thân ở điểm này, yếu đuối, luôn nhượng bộ người khác và sẵn sàng giả dối với chính trái tim của mình. Tôi ghét, nhưng không hiểu sao Phong lại thích. Phong từng nói Phong thích tính cách của tôi, nhẹ nhàng, suy nghĩ đơn giản và không biết tính toán, so đo. Mặt khác, Phong cũng luôn dặn dò tôi không nên lúc nào cũng nhận phần thiệt thòi về mình, bởi dần dần, tôi sẽ trở thành người luôn thích cam chịu, không có tinh thần đấu tranh nữa.
Tôi mang theo tâm trạng nặng nề ấy trong suốt tiết học cuối cùng, tới tận khi tôi tới chỗ hẹn với Phong, đầu óc tôi vẫn mê mê mang mang trong những suy nghĩ nửa muốn, nửa không, nửa hối hận vì đã nói, nửa lại quyết tâm sẽ không thay đổi chủ ý của mình. Tôi nặn ra một đống những lời thoại mà chút nữa tôi sẽ ‘diễn’ cho Phong nghe, mải suy nghĩ, tôi không nhận ra mình đã tới điểm hẹn từ bao giờ.
Nơi tôi và Phong thường gặp nhau chính là dưới hàng dừa nhìn ra bãi biển cát trắng phau cách nhà chúng tôi chỉ khoảng 5 phút đạp xe. Thực ra, nó không phải là nơi của riêng tôi và Phong, mà còn có cả Minh Phương nữa. Chúng tôi là bộ ba chơi thân từ hồi còn học chung tiểu học, bãi biển vắng vẻ này là nơi mà chúng tôi thường ra ngồi học nhóm với nhau. Dưới những gốc dừa và trên bãi biển cát trắng này, chúng tôi đã cùng chơi, cùng học, cùng chia sẻ với nhau những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tuổi học sinh. Tôi từng nghĩ rằng, sau này khi tất cả đều đã lớn và già đi, nhưng sẽ không ai trong ba chúng tôi quên đi được những năm tháng thanh xuân tươi đẹp này.
Tôi dựng xe đạp bên một gốc dừa sau đó đi ra ngoài bãi biển. Gió mang theo mùi vị mằn mặn quen thuộc và nước biển mát mẻ vuốt ve bàn chân khiến cho tâm trạng đang xốn xang của tôi hơi lắng xuống. Nắng vàng nhạt rải đầy trên những tàu lá dừa già cháy đỏ, trên bãi cát trải dài về tít đằng xa, ở đó có một cảng cá nhỏ, vài chiếc tàu cá thả neo gần bờ, dập dềnh theo những con sóng xô bờ. Nắng rải trên mặt biển xanh lấp lánh và rực rỡ. Một ngày nắng thật sự rất đẹp!
Tôi cúi xuống xắn ống quần, cởi dép, sau đó bước ra xa hơn. Nước ngập tới cổ chân, rồi tới mắt cá chân tôi, rồi ống đồng, đến khi nước ngập đến đầu gối tôi mới chịu dừng lại. Nước biển ào ào đập vào chân như muốn xô tôi ngã, nhưng tôi biết tôi sẽ không ngã. Quyết định từ bỏ Phong đau khổ đến thế mà tôi còn giữ cho mình đứng vững được, những con sóng này vẫn còn quá yếu ớt để có thể xô đổ tôi. Nhưng dù vậy, đột nhiên tôi lại nghĩ, giá như mình có thể chìm vào làn nước mát trong này mà không cần phải nổi lên nữa, thế thì tôi chẳng cần phải đau khổ mà chọn lựa như lúc này.
- Cậu có nhớ, cách đây rất lâu, các cậu đã từng hỏi tớ, nếu cả cậu và Phương cùng không biết bơi, khi hai người ngã xuống biển thì tớ sẽ cứu ai trước hay không?
Tiếng nói của Vũ Phong thình lình vang lên ở sau lưng khiến tôi phải quay đầu lại. Phong đứng trên bãi cát, ngay phía sau, sóng xô bờ tràn tới ngay trước mũi giầy của cậu ấy, sau đó lại rút lui trở lại. Phong mỉm cười nhìn tôi. Tôi ngây dại ngắm nhìn gương mặt mà mình đã khắc sâu vào tận trong lòng ấy. Dưới trời xanh, biển xanh, nắng vàng, tôi thấy đôi mắt cậu ấy cũng tràn ngập một màu xanh, khiến cho tôi đột nhiên ao ước được trầm mình vào trong đó, vĩnh viễn không cần trở lại nữa.
Câu hỏi của Phong làm cho tôi sững lại mấy giây, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ cái chuyện từ ngày xửa ngày xưa đó. Ngày ấy tôi và Phương đã từng hỏi Phong, nếu cả hai chúng tôi đều rơi xuống biển thì cậu ấy sẽ cứu ai trước. Sau đó, Phong cười và đáp một cách hồn nhiên: “Tớ sẽ cứu cả hai. Nhưng đừng lo, tớ sẽ dạy các cậu tập bơi, như thế thì cả đến khi không có tớ, nếu như các cậu có ngã xuống, các cậu vẫn có thể tự bơi được rồi.”
Bây giờ tôi cũng rất muốn biết, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, thì cậu ấy sẽ cứu ai?
Phong vẫn nhìn tôi, như chờ đợi tôi nói một câu gì đó. Tôi di chuyển ánh mắt, cố gắng lấy cho mình một chút dũng khí, sau đó đáp:
- Tớ hy vọng cậu sẽ cứu Phương.
Phong cười. Nụ cười xán lạn khiến cho tôi càng bối rối. Tại sao cậu ấy có thể cười tươi như thế trong khi tôi cảm thấy bản thân quẫn bách muốn chết rồi?
- Tớ cũng đoán cậu sẽ nói như thế. Cậu lúc nào cũng cứ nhận thiệt thòi về cho mình.
- Không phải… – Tôi lắc đầu. – Tớ nói vậy vì cả hai chúng ta đều biết, Phương không biết bơi, còn tớ có thể. Tớ sẽ tự cứu được mình.
Nụ cười vụt tắt trên môi Phong. Cậu ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, sau đó đề nghị:
- Cậu vào bờ đi. Phơi nắng nhiều sẽ dễ bị cảm lắm, sắp thi tốt nghiệp rồi đấy, đừng để bị ốm.
Nói rồi Phong quay người và đi về phía hàng dừa, nơi có hai chiếc xe đạp đang dựng cạnh nhau. Túi đựng sách vở của chúng tôi cũng để ở đó. Khi tôi xách đôi dép về tới nơi, Phong đã ngồi sẵn ở dưới bóng một cây dừa, bàn tay bốc lên từng nắm cát, khẽ nghiêng cổ tay, cát từ từ rơi từ trong tay cậu ấy xuống, giống như một cái đồng hồ cát đang chảy vậy. Phong lặp đi lặp lại những hành động đó như một trò chơi yêu thích, đến tận khi tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, Phong vẫn không dừng lại. Dòng cát gặp gió bay lệch đi, bắt cả lên hai chân vẫn còn chưa kịp khô của tôi.
- Lần này là lần xạ trị thứ bao nhiêu rồi? – Phong đột ngột quay sang hỏi.
- Không biết nữa. Nhưng bác sĩ nói việc ấy cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu nữa. Cậu ấy yếu quá rồi. – Tôi lắc đầu, cố gắng giữ cho bản thân mình không bị hoảng hốt, hay ít nhất là cố gắng không để cho cậu ấy biết tôi đang hoang mang và hoảng hốt tới mức nào.
- Vì vậy mà cậu muốn đẩy tớ cho cậu ấy? Cậu nghĩ như vậy sẽ thay đổi được gì sao? – Phong cau mày, bây giờ mới bắt đầu chịu đi vào chủ đề chính.
- Phương cũng thích cậu, có khi còn hơn tớ nữa là đằng khác. Cậu ấy đã cho tớ đọc nhật ký của cậu ấy. Thì ra, cậu ấy đã có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi, còn trước cả tớ.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ