Để kỉ niệm ngày tôi và nó nói chuyện, tôi không gọi nó là “nó” hay “con bé” nữa, mà sẽ là “em”.
……
Bạn có thể nói là tôi thích em.
Ừ, điều đó có thể đúng, nhưng tôi cũng có thể phản biện là tôi không hề thích. Đó là một cảm xúc lạ, bởi vì em thật khác thường.
Một ngày khác vào cuối tháng 3…
Đã cuối tháng 3 nhưng trời vẫn rất lạnh. Con đường đi bộ dài dẫn ra bến xe bus gió thổi hun hút. Siết chặt hơn chiếc khăn trên cổ, tôi ngồi xuống ghế đợi, và thấy em bước xuống từ một xe bus khác. Nhẹ nhàng như chiếc lá, em nở nụ cười nhẹ tênh quen thuộc, và tôi phải thề một lần nữa, nụ cười ấy khiến tôi thấy ấm áp vô cùng. Khăn quàng màu xanh lá và kem, ba lô da cam tươi tắn, em làm sáng bừng cả một góc trời xám xịt. Nhìn một cô bé có gương mặt, giọng nói và nụ cười nhẹ vào mỗi sớm có lẽ đã trở thành điều không thể thiếu trong một ngày.
Để có một chút thanh thản, với em thật dễ dàng.
Giữa tháng 4/2009…
Lũ học sinh lớp 12 láo nháo chuẩn bị cho các môn thi tốt nghiệp. Xếp lại chồng sách, nhìn thấy quyển vở Địa, tôi lại nhớ đến em. Xe 13 giờ đã đông lên trông thấy,có lẽ vì người ta đã nhận ra nó có những điểm hay ho đến cỡ nào. Nhưng xe đông nghĩa là tôi chỉ có thể thoáng nhìn thấy em, rồi lại hối hả chen để có được một chỗ đứng tiện lên xuống. Mà thật ra với tôi thế là đủ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười ấy mỗi ngày thôi, là ngày hôm ấy tôi sẽ làm tốt tất cả mọi thứ. Thật sự là như thế, đó như thể là loại bùa may mắn, loại bùa của riêng tôi mà chỉ mình em có thể đem đến.
Đầu tháng 5/2009…
Có một ngày nọ 13 không có em. Vẫn bác lái, bác phụ xe và cụ già ngồi ghế đầu như thế, nhưng 13 không còn là 13 của mọi ngày. Vắng nụ cười nhẹ và tiếng chào lảnh lót, trống trải lạ. Rồi hôm ấy trả bài kiểm tra mấy môn học thuộc có thi tốt nghiệp, mặc dù tôi nhớ là tôi làm không đến nỗi nào, nhưng kết quả thì thật kinh khủng. Nhầm đề, nhầm tên chiến dịch. Thầy cô nhắc khéo, cứ học thế này trượt tốt nghiệp đấy em ạ. Những lời nói lùng bùng bên tai, vào tai này rồi qua tai nọ, tôi chán nản. Giờ ra chơi tôi không túm tụm với mấy thằng như mọi ngày, mà ra ngồi ở ghế đá đằng sau canteen, ngửa mặt ngắm giàn gấc đầu hạ rồi mà vẫn loe hoe vài cái lá.
Bất chợt em đi qua.
Em bước từ cổng sau của trường, cánh cổng chỉ dành cho những học sinh đi học muộn. Ra là thế, lý do không có mặt trên xe 13 hôm nay là đây.
Em đi vòng theo cầu thang phụ, một lúc đã thấy thấp thoáng chiếc ba lô màu da cam ở tầng 3. Tự nhiên những bực bội về chuyện học hành thi cử dường như theo chiếc ba lô màu cam ấy biến đi đâu mất. Thở dài một cái, cười toe, lại quay lại tiếp tục với cuộc chiến học hành.
Vậy đấy. Không hẳn là tôi thích em, đó chỉ là cảm giác về một thứ bùa may mắn đã gắn bó thân quen, một thứ ma lực nào đó tỏa ra từ gương mặt với nụ cười nhẹ bẫng.
…
Tháng 03/2010…
8 tháng trôi qua, và 6 tháng tôi không đi bus. Từ ngày thành sinh viên, xe máy trở thành người bạn mới của tôi. Tiện lợi, chủ động, ra dáng người lớn, nhưng không còn được nghe radio vào mỗi buổi sáng, nhìn dòng người ngược xuôi qua lại qua ô cửa rộng, hay ngủ quên trên chiếc ghế trên cùng của 13. Nhất là không được nhìn thấy em. Khi đã có được tự do thực sự, tôi vẫn không tài nào tìm được sự thanh thản đến thế trong chính mình,hay trong bất cứ người nào tôi quen. Em là người thật đặc biệt,và duy nhất, cô nhóc với gương mặt nhẹ bẫng, giọng nói nhẹ tênh, và nụ cười không trọng lượng.
- Về trường lấy bằng tốt nghiệp không mày? Ra trường được gần một năm mà cái bằng còn chưa lấy?- thằng bạn thân cấp 3 gọi điện cho tôi vào một buổi tối tháng 3. Lúc này Hà Nội đã sang xuân,nhưng mùa xuân năm nay nóng nực như mùa hè chứ không lành lạnh như năm ngoái.
- Ờ – tôi trả lời bâng quơ – Bao giờ mày?
- Sáng mai. Hẹn nhau cổng trường 8h nhé. Xong anh em đập phá với nhau một hôm. Cả tháng rồi chưa thấy cái mặt mày đâu.
- OK.
Buổi sáng, tôi dắt xe ra khỏi cổng, rồi nghĩ thế nào lại dắt xe vào. Không biết sau 8 tháng, 13 của tôi đã thay đổi ra sao…
Mỗi chiếc xe bus đều có đặc điểm riêng. Xe 32 đông và nhốn nháo với đủ mọi loại người, xe 18 đi qua chợ Long Biên, trên xe phảng phất mùi hàng khô của các bác bán hàng trong chợ, xe 20 mỗi ngày mưa lại đóng một lớp đất đỏ dính đầy vào đế giày. Và xe bus 13 lúc 7h15 và 12h05 cũng thế, nó có bác lái hay nghe Xone FM, có chú phụ xe mê Harry Potter, có cụ già ưa ngồi hàng ghế đầu, và có em.
12h trưa…
Bến xe chỉ có 2 tuyến, lố nhố bóng mấy đứa học sinh đứng ngóng . Lấy bằng và đàn đúm với bạn trong chốc lát, tôi lại về chỗ đứng quen thuộc suốt năm lớp 12. Đợi xe, và đợi một người.
Em tới. Bước vội từ phía cổng trường cùng hai cô bạn.
Chiếc ba lô da cam ngày nào đã chuyển thành một chiếc túi màu đen. Trời không đủ lạnh để lại quàng chiếc khăn xanh lá, nhìn em đã chững chạc hơn nhiều so với cô học trò lớp 10. Nhưng nét nhẹ nhõm thuộc về bản chất thì vẫn không thay đổi, em lại cười. Nụ cười độc quyền của riêng em.
Nhìn thấy tôi, em dừng lại. Đôi mắt mở to lạ lùng. 13 đến. Và chúng tôi lại cùng lên xe.
Một người khác nữa bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Chú phụ xe vỗ vai như gặp lại người bạn lâu ngày :
- Lâu lắm mới thấy anh bạn này lại đi 13.
Tôi cúi đầu chào, có lẽ đến lúc này chú đã đọc xong cả 7 phần Harry Potter rồi. Cụ già vẫn ngồi ghế đầu như thế, bác lái xe đã chuyển sang nghe VOV1 vì buổi trưa không có XoneFM. Xe chạy, có ánh mắt nhìn về phía tôi. Không khí thân thuộc, gió tháng 3 thổi qua những ô cửa mát lạnh, thấp thoáng bóng những cây hoa sưa trắng muốt ven đường.
Tôi và em xuống xe. Theo thông thường, tôi sẽ về nhà , còn em ngồi đây chờ chiếc xe bus thứ hai. Tôi ngần ngừ, chưa dám nói muốn nói một điều gì đó.
- Anh gì ơi ?
Tôi giật mình. Không ngờ em lại là người lên tiếng trước. Quay lại thì em đã đứng ngay sau tôi rồi.
- Không ngờ là có ngày anh lại đi 13 như thế. Em đã để nó trong cặp suốt từ ngày xuất bản, vẫn tin là sẽ gặp lại anh- em cười, nụ cười nhẹ nhạt nhòa trong nắng. Em ấn vào tay tôi một quyển sách.
- Sách của em. Hãy đọc nó nhé, và biết nói sao nhỉ…chào anh- em cúi đầu, chiếc xe bus thứ hai vừa dừng lại.
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó rẽ vào một con phố khác và khuất hẳn. Tất cả diễn ra thật nhanh, vụt qua như chiếc xe 32 bỏ lại tôi ngày nào, và giờ tôi đứng đó với cuốn sách của em trong tay.
……
Cuốn sách ấy đúng là của em. Không phải vì em mua nó, mà là vì em là tác giả. Tôi nhận ra ảnh em cười tươi tắn, nụ cười nhẹ nhàng trên bìa sau cuốn sách nhiều màu. Nó là tuyển tập truyện ngắn, loại sách mà giờ đây được xuất bản “dành cho teen”. 13 truyện ngắn, với một lời tựa:
“ Tặng những người bạn thân thiết nhất đời tôi
Tặng xe 13 và những con người dễ mến
Đặc biệt là tặng anh, cảm hứng của em…
Nếu một ngày em còn gặp lại…”
Bây giờ thì tôi đã hiểu.
Ông già ngày nào cũng ngồi xe 13, lúc cầm theo ô lúc lại cầm một bó hoa, vì ngày nào ông cũng đến thăm mộ người vợ quá cố.
Bác lái xe hay nghe Xone FM vì bác có tới 3 cô con gái thích nghe chương trình này, nhưng chúng lại đang học ở xa.
Chú phụ xe thực ra là một nhà văn trẻ, muốn thử làm nghề này để có thêm kinh nghiệm sống.
Còn tôi…
Trích nguyên văn nhé :
“ Tôi hay thấy anh đứng bất động, nhìn dòng người ngược xuôi ngoài phố. Có lúc anh ngủ gục trên chiếc ghế cao cheo leo cuối cùng, nét mặt mệt mỏi nhưng lạ lùng. Không rõ làm sao nhưng anh làm tôi nghĩ đến những anh chàng diệt ma ở các ngôi nhà hoang vào buổi tối, trong các bộ phim tôi hay xem vào mỗi dịp Halloween. Có lẽ vì thế mà anh hay thiếu ngủ, học sinh lớp 12 chỉ là cái vỏ bọc thôi. Nếu mà như vậy, liệu anh có cần một người bạn đồng hành không nhỉ?”
Biết nói làm sao đây, có lẽ ngày mai tôi lại phải đi xe bus nữa rồi…
Lại một ngày 13, nhưng hôm nay không phải là thứ 6.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ