Đến lúc này, người đàn ông cũng nói lớn, hình như ông cũng khóc:
- Vì tôi hèn! Tôi không đủ can đảm! Nhà họ Trịnh sau khi biết chuyện đã gặp tôi! Nói nếu tôi im lặng coi như không biết gì, họ sẽ trả nợ cho tôi và còn giúp tôi vực dậy T.O.P… còn nếu không, họ sẽ làm T.O.P mãi mãi biến mất trên thị trường bất động sản.. cậu bảo… tôi… tôi phải làm sao?
Quân thẫn thờ, ngồi mạnh xuống ghế. “ À ha! Thì ra là thế! Thì ra người con gái anh yêu lại là con của kẻ thù giết cha mẹ! đau khổ quá! Nghịch đời quá! Tại sao chuyện này lại rơi trúng anh.. Tại sao lại xảy ra chuyện này khi tình yêu của anh mới chớm nở… tại sao lại là Lâm?” – anh cười lớn, nước mắt từ đâu rơi xuống. Mặn chát. Bước đi vô hồn trong tiếng gọi của người đàn ông, anh không còn biết gì nữa…
Đường phố hôm nay nhộn nhịp quá, chắc vẫn còn dư âm của ngày lễ tình nhân. Quân bỗng chốc cười lớn, điên dại. Hôm qua thôi, anh còn vui vẻ với Lâm, còn liên tục chọc quê cô với con khỉ nữa… Vậy mà… Hôm nay… đời lại xoay chuyển bất ngờ, nào ai… nào ai biết trước chữ NGỜ … nước mặt anh lại rơi, ướt đẫm chiếc áo… Anh mới chợt nhớ ra… chiếc áo này… là chiếc áo cặp anh mua với cô hôm qua. Nó sẽ phát sáng khi hai người bên cạnh nhau, nó sẽ ghép thành trái tim hoàn chỉnh khi hai người sánh bước… haha… anh lại cười… lần này anh như điên thực sự… Vậy sẽ chẳng bao giờ anh có thể nhìn áo thấy chiếc áo này phát sáng rồi vì sự thật trớ trêu ấy…
Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh - Chương 12
Đêm khuya và mưa bắt đầu rơi
Anh đem em về trong ký ức của anh
Anh hứa với bản thân anh sẽ sống tốt hơn khi không có em
Nhưng anh không thể làm được
Anh đã uống rượu, mặc dù anh không kiểm soát được mình
Cố gắng lấp đầy trái tim trống vắng của anh
Anh ghét điều đó, 1 ngày không có em thật dài
Anh nguyện cầu để mình có thể quên em đi
Không có em, anh không thể tìm được hạnh phúc
Anh không thể rơi nước mắt được nữa
Anh không muốn sống thêm nữa
Đó là chuyện nhảm nhí
Điều đó làm anh bực mình, anh muốn nổi điên lên khi anh nghĩ về em
Anh muốn thấy em, nhưng anh biết là anh không thể
Tất cả đã kết thúc ( anh sẽ tốt thôi )
i’m so sorry but i love you, tất cả đều là giả dối.
Anh đã không biết nhưng bây giờ anh biết là anh cần em
i’m so sorry but i love you ngoài cả sự tức giận.
Anh đẩy em ra xa bằng những lời nói cay nghiệt không thể tin được
i’m so sorry but i love you, tất cả đều là giả dối. i’m so sorry but i love you more more
i’m so sorry but i love you em sẽ rời xa anh và wên anh từ từ
Anh sẽ sống trong đau khổ
Lies – Big Bang
Xoảng… tại một nơi nào đó… li rượu trên tay Lâm đổ xuống, chảy cả vào áo cô… Tim cô đập nhanh… biết có chuyện chẳng lành… Chiếc áo… từ trắng tinh đã nhuốm máu rượu đỏ… từ bao giờ…
…
…
…
…
…
Love is pain!!!
- Lâm! Cô có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy… mà thằng trời đánh này nữa! giờ này biến đâu không biết! cứ thử vác mặt về đây xem…. – Trương Thiếu Hạo tức giận nói, hắn ta không quen với sự chờ đợi
- Chắc anh Quân kẹt chỗ dì Ngân rồi! – Mai bảo – Hồi nãy dì ấy nằng nặc không cho anh Quân đi đâu hết
Lâm không nói gì, chỉ khẽ cúi người xuống nhặt chiếc li vỡ. Lòng nghĩ mông lung… Liệu có phải do cô? Cô nhớ lại lúc thăm dì Ngân ở bệnh viện. Thái độ dì ấy rất tức giận khi nói về cô… “ Dì ấy không muốn tôi quan hệ với những người như cô..” Lời của Quân vang vẳng trong cô… Chắc dì ấy vẫn rất ghét cô. Thế mà Lâm cứ tưởng chỉ cần 2 người yêu nhau mọi chuyện sẽ được giải quyết…
Bỗng..
…
…
“Á!!” – Một giọt máu rơi xuống từ đầu ngón trỏ cũng là lúc nước mắt từ khóe mi cô nhỏ xuống…
…
…
Nhưng cô mặc kệ…
Cô vẫn ngồi đó… trong tiếng nhạc xập xình… cô đơn.. thu mình như Lâm của ngày trước….
..
Quân lang thang, anh không biết sẽ đi đâu, làm gì lúc này. Nhạt nhẽo. Trống vắng. Lạnh buốt. Một mình bước đi trong đêm tối…
- Ai đây ta? – Một tụi lưu manh chặn đường Quân
Quân khẽ nhếch mép, đến đúng lúc đó, anh đang bực mình, chỉ muốn tìm ai trút giận. Tụi đó chừng chục tên, tên nào tên nấy mặt đằng đằng sát khí. Tên cầm đầu- chính là cái tên bị Lâm đánh lần trước lên tiếng:
- Hóa ra mày ở đây? Có biết tụi tao tìm mày cực nhọc lắm không? Hôm nay mày tới số rồi! Tụi bay! Lên!
Cả chục đứa xông vô Quân. Anh bây giờ như con thú điên dại. KHông quan tâm đến hậu quả sẽ ra sao. Chỉ có đấm, có đá, có những lời **** thề.. không dứt. Càng đánh Quân càng hăng. Một tên chạy lại giơ tay lấy thế một cú đấm trời giáng, nhưng anh đỡ được. Anh nghiến răng, bẻ quặt tay hắn phía sau làm y kêu thảm thiết. Nhưng rồi anh cũng bị một tên khác đấm một phát vào bụng… Quân quay lại… ánh mắt anh như muốn bóp chết tên đó. Lướt như bay, anh khẽ khàng đến bên hắn ta bằng một cú đá chân trái. Một dòng chất lỏng chảy từ mồm tên côn đồ… hắn ta quỳ xuống… Mấy tên khác thấy thất thế cũng không dám manh động, chỉ khi tên cầm đầu ra lênh rút dao cùng xông lên, chúng mới có dũng khí…
Anh … một mình chống chọi với mười tên côn đồ lăm le trong tay con dao sáng chói. Không chừng có án mạng xảy ra cũng nên. Nhưng với Quân lúc bấy giờ, có lẽ chết là cách giải thoát tốt nhất…Rằng nếu không đến được với nhau, rằng nếu sống sẽ luôn làm người kẻ thù của nhau… vậy thì tốt hơn là vậy…. một tên xông đến, giơ con dao lên chém, anh không né …… Máu anh nhỏ giọt xuống, ướt đẫm vùng áo trắng phía trước…. tuy nhiên, anh vẫn kịp bồi cho tên đó một đạp, bay hẳn ra xa!
..
…
…
Quân khựng lại. Đau! Dòng máu nóng hổi chảy, hòa với vị mồ hôi mặn chát, cả nước mắt nữa… …. Lạ! chỉ là một vết thương ngoài da thôi mà, sao tim anh như dao cứa, rỉ máu… anh gục xuống, buông xuôi tất cả… chỉ khẽ mấp máy những câu cuối cùng:
…
…
…
Vĩnh biệt!
..
…
Quân tỉnh dậy nặng nề trong một tấm gạc lớn quấn quanh bụng. Anh đảo mắt nhìn quanh… một căn phòng sang trọng. Một người đàn ông thấy anh mở mắt vội bước đến, cúi chào:
- Cậu đã tỉnh?
- Tôi đang ở đâu?
- Dạ thưa! Đây là biệt thự T.O.P. tổng giám đốc Mạnh không yên tâm về cậu nên đã cho người đi theo, kết quả là thấy cậu gục xuống trong khi bọn côn đồ tiến lại nên bọn họ đã đưa cậu về đây… – Giọng người đàn ông đều đều, chậm rãi
- Mạnh Hạo Nhiên! Tôi không cần ông ta thương hại!
Nói rồi, anh khom lưng ngồi dậy. 1 lần, 2 lần…. nhưng rồi vô ích… Vết chém quá sâu, nếu anh còn cố cử động sẽ ứa máu… anh bất lực..
- Lão gia không có ý gì đâu! Chỉ là muốn cậu dưỡng thương một thời gian…
Quân thở dài. Đó âu cũng là cách tốt nhất. Dì Ngân sẽ ra sao khi thấy anh trong tình trạng này. Lâm nữa! hiện tại bây giờ anh không muốn gặp cô hay chính anh đang tự huyễn hoặc mình… rằng đó không phải sự thật! rằng chỉ là 1 giấc mơ sẽ tan biến khi anh mở mắt….
- Tôi muốn gọi điện cho dì Ngân!
- Tôi đã gọi và xin phép cho cậu! bây giờ cậu có thể yên tâm nghỉ ngơi…
Còn lại một mình…
Những dòng kí ức hiếm hoi bất chợt quay về trong anh…
Gia đình… cái mà anh đã mất đi từ khi lên ba…
“ Con là ai?” – Người đàn ông bế bổng đứa bé trai lên, hôn vào má và hỏi
“ Con là con của ba đẹp trai!” – tiếng đứa bé thốt lên, tiếp theo đó là một tràng cười giòn tan của nó
“ haha… nhột quá… má ơi… ba cù con….” – Thằng bé ho sặc sụa
Mắt quân nhòe đi. Đó là chút kí ức hiếm hoi anh còn nhớ. những gì anh biết về họ chỉ là qua những tấm ảnh gia đình hay những câu chuỵên hằng đêm của dì Ngân lúc anh còn nhỏ.. Điều anh không thể tin là họ bị ám sát… càng không thể tưởng tượng nổi người đó lại là ba của cô…. Nghiệt ngã… giá như ngày ấy, anh không trốn chạy… thì đã không gặp cô để rồi rơi vào tình yêu đau khổ này… 19 tuổi.. anh mới nếm hương vị của tình yêu nhưng tiếc thay, nó ngắn ngủi quá…
Bây giờ!
Anh có nên trả thù cho ba mẹ hay không?
Hay anh để nó trôi vào dĩ vãng như 15 năm trước?
Còn cô?
Còn tình yêu của anh?
..
..
…
…
Lâm trở về nhà lúc 10h. Cô thẫn thờ. Quân đã không đến. KHông lí do. Không 1 cuộc gọi giải thích…
Bác Lâm thấy cô về liền chạy ra mở cửa:
- Tiểu thư đã về! cô sao vậy? tay làm sao mà bị thương thế kia? – Bà lo lắng, suốt mười lăm năm qua, một tay bà chăm nẵm cô, coi cô như con đẻ…
- Cháu… không sao… – Lâm nói rồi chạy nhanh lên phòng, cô cố giấu hàng nước mắt đang lăn dài trên má…
Chiếc áo bị nhuốm màu rồi. mặc kệ vết đứt tay, Cô cố vò mạnh, đến nỗi đỏ cả tay nhưng vô ích… Nó vẫn không thể về như ban đầu. Phải chăng đó chính là kết cục tình yêu của cô. Dù cô có yêu Quân đến mấy thì cuối cùng, cả hai vẫn không đến được với nhau…. đến lúc này, cô không kiềm chế được nữa… bật khóc thành tiếng… Cô biết đâu được, ở một nơi nào đó, anh cũng đang dằn vặt, đau khổ tọt cùng…
- Hey! Thằng Quân không đi học sao? – Trương thiếu Hạo hỏi Mai khi thấy cô đi một mình
- Anh ấy cả đêm không về! dì Ngân lo lắm nhưng khi nhận được một cú điện thoại, nghe xong dì ấy thở dài… rồi bảo tôi ngủ sớm… không biết có sao không nữa… – Mai lo lắng, cô hình như cả đêm cũng mất ngủ vì chuyện của Quân và Lâm...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ