- anh làm gì tôi vậy? – Mai hét lên, giọng cô như sắp khóc
- tôi… tôi… bắt con sâu dùm cô mà…- hắn ta lắp bắp
- sâu á…- Mai có vẻ sợ hãi sau đó, gãi đầu, thấy gượng vì nói to tiếng với Thiếu Hạo
- còn không cảm ơn tôi? – hắn ta lại trở về bản chất kiêu ngạo thường thấy
- cảm ơn!
Hắn ta vội bước đi, không nghe kịp tiếng cảm ơn của Mai. Hắn thấy bối rối
Trở lại nhân vật chính của chúng ta….
Chiều về, Lâm thất thểu bước về phòng sau khi khóc đã đời. Bố cô thấy cô liền tươi cười:
- Lâm! Con thay đồ rồi đi ăn tối với ba!
- Thôi ba! Con mệt quá! – Lâm từ chối, thực sự cô quá mệt mỏi
- Hôm nay ba có hẹn với người bạn! đi với ba đi! Đừng làm ba mất mặt mà!
- Vâng!- cô miễn cưỡng đồng ý
Cô mặc đồ trang điểm chậm chạp. hôm nay, cô diện một bộ váy màu đen đơn giản. phần eo được nhấn bằng chiếc thắt lưng bản to, không qua phô trương. Nhìn cô buồn nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó tả….
Nơi hẹn là B.A.P – nhà hàng sang trọng bậc nhất Việt Nam, nơi mà chỉ 1% người Việt có thể đặt chân tới. nhưng đối với cô, ăn ở trên mặt trăng cũng vậy thôi, không quan tâm.
5 phút sau, người bạn của ba cô xuất hiện, nhưng theo sau ông ta là…
…
…
…
Trương Thiếu Hạo!!!
- Anh Trương! – ba cô tươi cười
- ồ ! Anh Trịnh! Lâu quá không gặp! ( mấy người này gọi nhau bằng họ chứ không ai gọi thẳng tên đâu)
- mời ngồi!
Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh - Chương 8
Lâm tỏ ra khó chịu. thì ra đây chính là điều mà sáng nay hắn ta nói với cô, thật đáng ghét….
Một giọng nói ngắt ngang suy nghĩ của Lâm:
- cháu là Lâm phải không? Cháu lớn quá, càng lớn càng xinh đẹp! – tiếng ông Trương Hàn – ba của Trương Thiếu Hạo hướng về nó
- dạ, chào bác! – cô giữ lễ
- đây cũng là cô gái con từng kể với ba! – TRương Thiếu Haoh hớn hở , không biết hắn ta có âm mưu gì đây?
- Đúng là có duyên mà, phải không anh Trịnh? – nói xong hai người cùng cười lớn. Hắn ta cũng nhếch mép nhìn nó làm nó sởn da gà
- Vậy là chuyện vui phải không anh? – ba cô nói
Lờ mờ nhận ra gì đó bất thường, Lâm hỏi lại:
- chuyện gì vui vậy ba?
- Ak? Chuyện đính hôn của cháu với Thiếu Hạo đó mà!
- Hả? – Lâm sững sờ
- Sao vậy con? Chẳng phải hai đứa thân nhau lắm sao? – bố cô hỏi
- KHÔNG BAO GIỜ ! – Lâm hét lên rồi bỏ đi
Cô lại khóc. Hôm nay cô khóc quá nhiều rồi. trong cơn đau tột cùng, người cô nghĩ đến đầu tiên là Quân. Bấm sô anh gọi.
Tiếng anh thật mệt mỏi.
- anh có thể gặp tôi chút được không ?- cô yếu ớt
- được!!
- tôi chờ anh!! Bar V.I.P nha
15 phút sau, Quân có mặt, thấy trên bàn chai whisky đã vơi nửa. Anh vội chạy lại, giành lấy ly rượu trên tay cô. Cô ngước mặt lên, mặt cô ướt nhòe; Cô khóc. Anh lo lắng:
- Cô sao vậy?
- Sao ư…- cô cười điên lên, lấy tay đánh vào ngực anh, rồi khóc
- Tôi hỏi cô sao vậy! – dường như cô làm anh lúng túng
- Tôi… tôi sắp đính hôn…. – Cô hét lên
Anh sững sờ, lặp lại như cái máy: ‘ đính hôn ư!”
- Phải! – Lâm chua xót – anh viết tôi lấy ai không? TRương Thiếu hạo ! Là hắn ta đó!! – tiếng cô thật xót xa
- Trương Thiếu Hạo ! – Quân lại lặp lại. hiện tại anh cũng đang rất rối, không biết nói gì
- Anh không có gì nói với tôi sao? – Lâm thất vọng
- …
- Anh không cảm thấy gì khi nghe tin đó sao? – cô tiếp tục hỏi anh
- …
- Chẳng lẽ anh không có chút tình cảm gì với tôi sao? – Lâm lại khóc, dường như cô quá tuyệt vọng rồi
- …
- Sao anh cứ im lặng vậy? đồ hèn!
- ….
Im lặng bao trùm hai người.
…
…
…
…
…
Lúc này Quân mới lên tiếng:
- Tôi không nói gì vì tôi không muốn chấp nhận sự thật này! Tôi im lặng vì tôi yêu em! Thiết Lâm! Tôi yêu em! Em có hiểu không? Sao em cư bước vào tim tôi khi tôi không cho phép vậy? sao em cứ xuất hiện trong đầu tôi dù tôi đã cố đưa em ra khỏi suy nghĩ? Sao em lại khiến tôi yêu em đến thế này cơ chứ! –dường như bao nhiêu chất chứa bấy lấu anh nói ra hết. đúng vậy! đến một giới hạn nào đó, con người ta không thẻ che giấu cảm xúc thật của mình nữa!
Lâm bàng hoàng, không tin những gì vừa nghe thấy:
- Vậy tại sao khi hắn ta ôm tôi anh không làm gì?
- lúc đó anh như phát điên, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn ta. Làm sao hắn… hắn có thể… ôm cả thể giới của anh thế chứ… nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại bình tĩnh đến thế! Xin lỗi em!
Lâm cười trong nước mắt:
- không sao! Không sao! Anh khống có lỗi! em… em cũng yêu anh… muốn thổ lộ với anh nhưng không đủ dũng cảm…. sợ rằng anh không có cảm giác gì với em…. Em sợ… – Lâm lại khóc
anh kéo cô vào lòng : “ đừng khóc! Anh sẽ bảo vệ em!!!”
- Thiết Lâm! Con đi đâu về? sao lại bỏ đi giữa chừng vậy hả? có biêt ba mất mặt lắm không? – Ba cô tức giận nói
- Con mệt!
- Lại đi gặp thằng Quân đó chứ gì?
Nghe ba nói mà cô ngạc nhiên: “ba theo dõi con?”
- Phải! và ta không muốn con qua lại với tên lưu manh đó nữa
- …
- Lâm! Con có nghe ba nói không đó hả?
- …
- Lâm!
- Ba đừng có gọi anh ấy như vậy! anh ấy không như ba nói đâu! Ít nhất còn hơn Trương Thiếu Hạo! và con nói cho ba biết, có chết con cũng không lấy hắn ta|!!- Lâm cương quyết
Bốp!
- Tuần sau con và Thiếu Hạo sẽ đính hôn, con không muốn cũng vậy thôi!
- Con ghét ba! Nếu có mẹ ở đây mẹ sẽ không cho ba làm như vậy!! – nói xong cô bỏ lên phòng bỏ mặc ba cô ở lại
Cô mới nhắc đến mẹ – người đã mất 15 năm về trước không rõ lí do. Hình như ba cô biết nhưng không muốn nói cho cô. Mẹ Lâm rất đẹp.Mọi người đều nói cô rất giống mẹ. Mẹ là người rất yêu thương cô. Hồi nhỏ, mỗi khi cô làm gì bị ba rầy là mẹ lại chạy đến ngăn, ôm cô vào lòng. Nghĩ đến mẹ. cô lại òa khóc. Tại sao ba luôn ép buộc cuộc sống của cô vậy? Qua Anh du học, về nước. rồi đến chuyện đính hôn nữa…ba cứ tự làm theo ý ba mà không quan tâm suy nghĩ của cô……
Cô khóc… khóc mãi…. Đến khi ướt đầm cả gối… mệt quá, cô thiếp đi.
Lúc đó, ở dưới lầu….
“Lâm! Ba xin lỗi! Ba chỉ muốn tốt cho con! Con – tốt hết là đừng có quan hệ gì với thằng nhóc đó!”
Quân trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Cuối cùng anh cũng nói ra tình cảm của mình. chợt nghĩ về Lâm. Về chuyện đính hôn của cô anh thấy nhói đau! Liệu có phải anh đã sai khi nói ra tình cảm của mình? Cái tình cảm không bao giờ có kết quả hay chỉ làm cô và anh đau khổ thêm? Anh là cái quái gì cơ chứ? Không tiền bạc, không địa vị… – anh bất giác nhếch miệng cười – trong khi cô quá hoàn hảo? rồi cô sẽ đính hôn với hắn ta…. Tuy cô không yêu hắn nhưng quan trọng – hắn mới thuộc tầng lớp của cô, hắn với cô mới môn đăng hộ đối…. còn anh…. Cười trong đau khổ…. Anh không biết rồi ngày mai sẽ ra sao nữa…..
Lâm tỉnh dậy. mắt cô sưng húp vì khóc nhiều. Vội vàng chạy lại bàn trang điểm, đánh một ít phấn, cô không muốn làm Quân lo lắng. Có thể những ngày này là những ngày cuối cùng cô được ở bên cạnh anh….
Lâm bước xuống xe, vô tình lại gặp anh. Tình cờ quá! Lấy lại giọng vui vẻ, cô ý ới:
- Quân! Chờ em với!
Quân mỉm cười.
“ Lâm! Em không cần gượng cười vậy đâu! Em có biết làm vậy em càng đau không? Anh là một đứa ******** vì đã không bảo vệ được em!” – Quân đứng chôn chân, suy nghĩ
“ Không! Quân! Em thực sự rất vui. Cảm ơn vì anh đã thích em! Cảm ơn những việc anh đã làm cho em. Cảm ơn anh vì tất cả….” – Lâm tiến dần lại chỗ anh… cô cũng như Quân giấu chặt dòng suy nghĩ của mình
- Nè! Em catwalk đó ak? Sao lâu vậy! – Quân giả đò nhăn mặt
- Hơ! Thích gì nữa đây….? Không đi được như em nên GATO ak?
- Không dám! Đi như vậy có cháy nhà chắc đen thui từ lâu rồi!- Quân cũng chẳng vừa…
- Hay đấy! hôm qua mới tỏ tình với người ta bây giờ trù dập vậy đấy!
- …- Quân ú ớ
-
Lâm ôm miệng. cô mới nói cái gì vậy? Gì mà tỏ tình cơ chứ. Ngại quá….nhìn sang Quân, anh cũng đỏ mặt không kém. Giả bộ vội vã, anh nói:
- Nhanh lên! Sắp trễ giờ rồi!
- Uk! Nhanh lên!
Cả anh và cô đều chạy đi
..
..
…
- Chuyện gì mà anh Quân hớt hải vậy nhỉ? Còn 30 phút nữa mới vô học cơ mà ! – Girl 1
- Ukm… tui thấy mặt anh tái mét ak? Chắc trúng gió! Tội nghiệp! sao không để tui bệnh thay anh ấy chứ! – Girl 2 ( bó tay, hám trai vậy là cùng)
- Ukm… mặt em Lâm cũng sao sao ý! Không tươi như mọi ngày! – Boy 1 xen vào
- Tươi.. tươi cái đầu ông ý! Cô ta sắp đính hôn với anh Thiếu Hạo rồi kìa! Chẳng sướng như tiên ! – Girl 3 bĩu môi nói
- Hả? bà nói gì cơ….
- !@#$%^&*())_
- !@#$%^&^%$#@#*(&^%$
- YÊN! – Girl 3 hùng hổ – tin chính xác đó
- Sao bà biết? – girl 1 buồn bã. Dù mê anh Quân nhưng nghe tin Thiếu Hạo sắp đính hôn, cô ta không khỏi tiếc thương (!?!)
- Tui mà! Gì chẳng biết – girl 3 tự hào
- Thôi đi! Lần trước bà bảo thằng Quân cặp với con Mai đâu phải đâu! Tụi nó chỉ là anh em họ! Ngồi đó mà vớ vẩn….. – boy 2 nói
- Rồi! để xem! – girl 3 thách thức
Tin Thiếu Hạo và Thiết Lâm sắp kết hôn rộ khắp trường. Trương Thiếu Hạo đã đạt được mục đích, lẽ ra hắn phải vui lắm nhưng khốn nỗi, hắn cứ nghĩ về Mai suốt, muốn nghe cô ấy nói gì về chuyện này. Đang đi lang thang, lại gặp được Mai, hắn ta tí tửng chặn đường cô....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ