1. Em, lần thứ 38 và sẽ còn những lần sau:
"Em sẽ luôn yêu anh bằng những xúc cảm dịu dàng như đã từng, chưa từng và sẽ từng…!”
Nhiên đặt dấu chấm than cuối cùng cho một truyện ngắn mang tên: "Anh”. Cô uể oải ngả người ra ghế, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ nơi nóc tủ lạnh: 11h. Bỗng thấy đói đói mới sực nhớ ra đã viết đến quên cả ăn. Chuông điện thoại reo, là tin nhắn từ Đăng:
- Anh cần em!
Vẫn luôn thế, vỏn vẹn ba chữ, không nhiều cũng không ít hơn. Bởi nếu cần nói nhiều hơn, nếu muốn nói nhiều hơn và có thể nói nhiều hơn Đăng sẽ không bao giờ dùng đến những kí tự tin nhắn. Anh sẽ không ngần ngại gọi điện cho Nhiên. "Cần”. Đơn giản vậy thôi nhưng không phải điều có thể nói oang oang qua điện thoại
Và Nhiên, như một phản xạ quá đỗi tự nhiên bật đứng dậy, khoác thêm chiếc áo kaki nhạt, phóng xe đến nhà anh. Cô hoàn toàn không ý thức được mình đang đói cũng hoàn toàn không nhớ rằng đã hơn 11 giờ đêm. Hình như đây là lần thứ 38, cô ra ngoài trong tình huống như thế này cũng là lần thứ 38 cô nhận được dòng tin nhắn với nội dung không hề thay đổi
Nhiên thậm chí không cần nhìn khi sờ tay ấn bảng mật khẩu quen thuộc của căn phòng chung cư cao cấp tận tầng 15. Bóng tối bủa vây, vài ánh sáng hắt nhẹ từ cột đèn cao áp bên ngoài cửa sổ giúp cô nhìn thấy dáng anh đang ngồi vật trên bàn. Bên cạnh, như mọi lần vẫn một chai rượu mạnh. Nhiên đưa tay bật công tắc điện.
- Đừng!
Nhiên thở dài, rồi chầm chậm đi về phía anh. Gương mặt thanh tú với sống mũi cao nhập nhòe trong bóng tối. Thân hình vốn vững chãi kia gục xuống mặt bàn ăn.
- Uống nhé!
Đăng rót rượu vào chiếc ly thủy tinh bên cạnh, đã được đặt sẵn cho cô. Rồi cầm cốc rượu của mình lên, nốc một hơi, nhăn mặt, nhìn Nhiên, nhếch mép cười:
- Chia tay rồi! Xong, đi xong một cô rồi! Lại một cô nữa rồi! Tình yêu là cái quái gì đấy nhỉ? Người ta tìm đến tôi vì tôi đẹp trai, tôi lắm tiền cơ đây!
Nói rồi anh loạng choạng đứng dậy, tiến sát về phía Nhiên, nâng cằm cô lên sát mặt mình. Hơi rượu phả ra chạm khẽ vào da mặt khiến Nhiên thấy khó chịu, những nếp nhăn trên trán cô co dúm lại như một sự chịu đựng đầy kiên nhẫn.
- Chào em, có vẻ em có ý với tôi. Đăng! Và Café chứ?
Nói rồi, Đăng nâng cốc rượu quay quay một vòng trước mặt Nhiên rồi đột nhiên quác miệng cười haha. Đấy là cách anh vẫn hay làm quen các cô gái. Rất đơn giản, rất gọn nhẹ. Để những mối tình đến nhanh, cũng đi trong choáng váng. Ai đó sẽ cần một tháng, một năm thậm chí 10 năm, 20 năm để có thể " đi qua thương nhớ” còn với Đăng, anh dành 2 ngày sau một cuộc tình để đau và để quên. Một ngày để uống, để say, để gọi Nhiên đến và kể lể và một ngày để "chứng tỏ cái bản lĩnh” của một thằng đàn ông mà theo Nhiên là nó cực kì trẻ con. Nghĩa là sẽ cùng cô đi ngoài phố như rằng chưa có chuyện gì xẩy ra, như rằng anh vẫn luôn là một người mạnh mẽ sau cuộc tình đổ vỡ. Sự kiêu hãnh của một thằng đàn ông thường lớn, với những kẻ bất cần, đào hoa như Đăng sự kiêu hãnh ấy lại càng to lớn.
Dù hiểu rõ những hành động ấy thật nhảm nhí Nhiên vẫn chưa từng từ chối khi anh cần. chưa từng rời xa khi anh muốn cô ở bên, chưa từng để anh một mình trong hai ngày " dành để quên” ấy. Không cần danh phận, không cần một tên gọi cho mối quan hệ giữa họ, cô vẫn ở bên cạnh anh suốt 4 năm nay và 38 lần chạy đến căn hộ của anh như hôm nay. Chưa từng gặng hỏi, hờn giận hay trách móc, cũng chưa một lần kể lể bất cứ điều gì khi Đăng tỉnh dậy sau cơn say. Vẫn luôn ở bên anh bằng tất cả sự dịu dàng, tất cả sự kiên nhẫn, bằng tất cả những gì cô có thể.
Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Đăng thật chậm để anh nôn thốc nôn tháo hết như bao người say rượu khác. Đăng mệt mỏi nằm dài ra giường, mặc cho Nhiên tự động thay quần áo, lau người, lau mặt cho anh. Cô cứ vậy, chậm chậm làm tất cả mọi việc cho đến tận khi Đăng đã miên man chìm vào giấc ngủ. Nhiên ngồi nơi mép giường ngắm anh ngủ. Đôi mắt khép hờ nghiêng nghiêng trong bóng tối, gương mặt nhăn lại vẻ rất khó chịu. Ánh sáng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng hắt chéo lên vầng trán cao của anh. Nhiên bất giác muốn chạm lên môi anh một nụ hôn thật khẽ. Bờ môi mềm mại của anh không nhúc nhích, hơi thở ấm nồng mùi rượu phả vào miệng cô. Nhiên thấy ngọt. Đăng nắm chặt tay cô, miệng khẽ lên tiếng:
- Nhiên… Nhiên à!
Cô khẽ mỉm cười lặng lẽ vuốt nhẹ lên từng đường nét trên gương mặt anh. Đây cũng là lần thứ 38 cô được nghe anh gọi tên mình trong lúc say.Những điều mơ hồ nhất là những điều thật khó nhận ra khi ta hoàn toàn tỉnh táo. Những cảm giác sâu lắng nhất lại là những cảm giác trốn kĩ nhất trong đáy tim mà có đôi khi ta mãi mãi không thể hiểu chính bản thân mình cho đến khi ta say và mơ. Nhiên im lặng, cô không lên tiếng, không trả lời nhưng trái tim cô hạnh phúc. Dẫu biết rằng ngày mai anh tỉnh dậy, sẽ lại quay cuồng bên những cô gái xinh đẹp khác, sẽ lại mê đắm trong những cuộc tình chớp nhoáng và quên mất rằng đã luôn gọi tên cô trong những phút chập chờn yếu đuối nhất. Nhưng với Nhiên vậy là quá đủ,quá đủ cho 4 năm lặng lẽ đi bên anh như một người bạn thân, không hơn không kém. Cũng quá đủ cho ba mươi tám lần văng mình trong đêm, vội vã chạy đến để khỏa lấp những tổn thương mà người con gái trước đó đem lại. Nhiên vị tha hay bởi tình yêu trong cô quá lớn?
Cô nắm chặt tay anh hơn một chút nhận thấy những nếp nhăn co dúm lại trên gương mặt anh như dãn ra, thư thái hơn thật nhiều, có lẽ giấc ngủ đã đến với anh nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhiên đứng dậy, mặc thêm áo khoác và lặng lẽ đi ra cửa. Về. Đây là lần thứ 38 cô rời nhà anh trong đêm. Chưa từng ở lại để đêm hôm sau anh lại hốt hoảng vì cô đã ngủ ở Sôfa cả đêm rồi. Nhiên, trong tuyệt đối mọi chuyện đều vì anh, lo cho anh và yêu anh bằng tất cả sự dịu dàng đã có, chưa có và sẽ có.
2. Anh sẽ chọn em, đúng không?
Café Melody, một chiều vắng. Không nhiều người chọn cho mình chỗ ngồi giữa ban công trong thời tiết tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt thế này. Đăng mải miết trên bàn phím laptop, gió lùa vào khiến đống số má cũng trở nên dễ chịu hơn một chút. Anh dừng lại một chút nhâm nhi ly café đen đã không còn nóng. Ánh mắt anh hướng về phía cầu thang lên xuống, dừng lại một chút, đảo mặt rồi di điểm nhìn lại đúng vị trí ban đầu. Cô gái vừa bước lên còn khá trẻ. Váy ngắn ôm sát những đường cong đầy thanh xuân mà quyến rũ. Trẻ nhưng biết cách làm mình nổi bật, những bước đi nhẹ nhàng, cố làm duyên không đủ sức che giấu vẻ gợi cảm , nóng bỏng và sức sống tràn trề. Hất mạnh mớ tóc lòa xòa trên trán ra phía sau muốn làm duyên hay muốn đẹp hơn trong cái nhìn của Đăng. Những cô gái thông minh luôn đủ nhạy cảm để cảm nhận cái nhìn của một gã trai và sẽ chẳng có gì là xấu nếu cô ta "phô” hết nét đẹp của mình ra.
Cô gái chọn chỗ ngồi ngay đúng tầm nhìn của chàng trai đang nhìn cô nãy giờ. Đặt chiếc túi xách lên bạn, chọn order một ly đen đá và vài điếu Esse, vờ như không để ý đến anh rồi lại vờ như quay lại, nhướn lông mày nhìn anh. Một lát, thấy anh vẫn không thay đổi hướng nhìn, cô gái lại đặt tay lên cổ, hất nhẹ tóc sang một bên, tủm tỉm nhìn anh cười. Đăng vẫn lặng lẽ quan sát cô gái lạ lùng, trẻ trung và hấp dẫn ấy. Nhưng hấp dẫn hơn hết chính là những biểu cảm cực đáng yêu trên gương mặt kia, đầy sức sống và cũng rất "trẻ con” ấy. Gương mặt ấy và thân hình ấy, chính xác phải gọi là vũ khí đắc địa "sát trai” đến vô cùng. Đăng lúi húi cuối xuống định đẩy ghế đứng dậy, giở chiêu cũ thì bất ngờ cô gái tiến lại phía anh. Những bước chân nhanh nhẹn và ánh mắt cũng thật sự vui tươi nhưng không kém phần "đong đưa” quyết rũ.
- Chào anh, có vẻ anh thích tôi! Anh Thư! Ngồi chung nhé!
Đăng bật cười, cô gái làm anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh Thư! Một cái tên trẻ trung, đầy sức sống và thanh xuân, mạnh mẽ và… đẹp. Và Anh Thư! Một cô gái thú vị, rất thú vị. Đăng thích cái cảm giác không hiểu cô ta sẽ làm gì tiếp theo, thích cái cảm giác bị xoay như chong chóng trước một cô gái- khó- kiểm- soát. Với những chàng trai thông minh lại luôn tự cho mình cái tài nắm tâm lý con gái trong lòng bàn tay như Đăng, việc một cô gái làm anh có hứng thú không hề ít. Nhưng một cô gái "Tạo” cho anh hứng thú và kéo anh trôi tuột theo điều cô ta muốn lại không nhiều, nếu không nói là chưa hề có! Đăng lặng lẽ nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình,tay mân mê điếu thuốc hút dở. Khói tạt qua làm môi cô thêm hồng và ánh mắt cô thêm cuốn hút. Về phía đó Đăng nhìn thấy trời phía sau xanh quá, trong anh ngọt ngào những cảm xúc lạ lẫm và mới mẻ quá.
- Nhớ em!
Anh Thư mỉm cười mở tin nhắn của " Anh yêu” đã được lưu thay đổi từ hơn một tháng rồi. Cảm giác được thống lĩnh người đàn ông của mình đang thấm ngọt trái tim cô. Chưa đầy 5 phút, tiếng chuông đã gấp gáp vang lên từng hồi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ