- Phiền phức quá rồi đấy!- Nó gằn giọng nói.
- Thì chị tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ của mày nên mới nhờ mày xem giúp mà! Quay ra đây tí đi!
- Chắc chị không thường xuyên đọc báo nên chưa biết vụ cháu giết bà vì không cho tiền đi chơi điện tử nhỉ? Cả bạn bè đâm chết nhau chỉ vì lèo nhèo làm thua mất ván DotA nữa…- Quân nói, giọng nó trầm xuống, mắt vẫn giương lên nhìn thẳng vào màn hình, tuyệt đối không chớp.
Tôi nghe mà thấy nổi cả gai ốc, tự hiểu được lời cảnh cáo trong ý tử của nó, đành nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi vội vàng rút lui.
- Ừ! Thôi em chơi đi, chị không làm phiền em nữa.
…..
Tôi trở về phòng, ném ba bộ váy lên giường và ngắm nghía, sau một hồi phân vân, cuối cùng tôi cũng quyết định chọn một bộ váy ren có màu hồng phấn rất nhẹ nhàng và nữ tính. Tôi nghĩ, khi mặc bộ váy này trông mình sẽ cuốn hút giống như một cây kem ngọt ngào mà ai nhìn cũng chỉ muốn “mút” một cái vậy!
Tôi vừa nghĩ về, vừa tự cười mình rồi đưa hay tay lên ôm lấy cặp má đã ửng hồng một cách thẹn thùng rồi vội vàng mặc váy.
Đúng 15 phút sau, anh xuất hiện ở đầu ngõ nhà tôi… cùng một em chó. Nó thuộc sống chó samoyed, có bộ lông dày dặn màu trắng muốt, nhìn qua có vẻ hơi xù nhưng chạm vào thì thật sự là cảm giác mượt mà đến từng ngón tay. “Người bạn mới” lập tức ngước ánh mắt long lanh lên nhìn tôi… âu yếm… Tôi cũng mỉm cười chào lại nó ngay sau khi anh cúi xuống xoa đầu và giới thiệu cả hai với nhau.
- Chào Mai đi Tom!
Long vừa dứt lời, Tom liền nhảy chồm lên người tôi rồi quẫy đuôi rối rít, khóe miệng rộng ngoác của nó cứ nhếch liền “cười” rồi liên tục liếm láp khắp mặt tôi khiến tôi bị ngã nhào ra rất, chới với nói.
- Ai… đây hả anh?
- Giới thiệu với em, đây là Tom. Tom là vợ anh. Em chào Tom đi!
- Cái gì cơ? Chó mà tên là Tom á? Thế chắc em cũng nên nuôi một em mèo rồi đặt tên là Jerry cho nó hợp cạ nhỉ!
Tôi vừa nói, vừa méo cả mặt cười…
Sao anh ta có thể dắt theo cả “vợ” đi trong ngày hội ngộ đầu tiên như thế này? Chẳng may “cô ta” lại nổi máu ghen lên rồi cạp cho tôi vài nhát thì đời lại buồn…
Thế này thì còn gì là riêng tư nữa?
Ôi… bao nhieu viễn cảnh đẹp đẽ lãng mạn mà tôi đã từng tưởng tượng ra trước đó bỗng chốc đổ sập cái rầm!
Nhưng mà hình như Tom có vẻ cũng quý tôi, nó cứ chạy theo để “cắn yêu” tôi mãi…
Và trong một khoảnh khắc vô tình Tom nhảy bổ lên người tôi để liếm láp, tôi đã bất ngờ nhìn thấy rõ cái “ấy” của nó đang “chào cờ” thẳng cánh ngay trước mặt tôi. Thứ cảm giác xẩu hổ lập tức ngập lên tận óc, tôi vội vàng đẩy Tom ra rồi hét toáng lên ầm ĩ.
- Này anh! Tom là giống đực mà! Sao anh lại bảo nó là vợ anh! Chả nhẽ anh gay à?
Đáp lại thái độ thất kinh của tôi là vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, giọng anh vang lên dõng dạc và rành rọt như sét đánh ngang tai…
- Anh xin lỗi… có lẽ anh phải nói sớm với em ngay từ đầu… Em rất tốt nhưng anh rất tiếc…
Hự! Tại sao anh ta có thể nhìn thẳng vào mặt tôi và nói ra những điều “dối trá” ấy!
Có phải vì thật sự không thích nên mới phải diễn trò như vậy không?
Tôi đau đớn ôm vào lòng trái tim vụn vỡ…
Để rồi đành cam tâm chấp nhận hai sự thật đắng cay như thế này…
- Thứ nhất, anh ta là đàn ông đã có vợ, và vợ anh ta là một con chó!
- Thứ hai, con chó đó thuộc giống đực và nó đã “ngóc đầu” lên khi nhìn thấy tôi…
Thật nhục nhã…
Vậy là nghiễm nhiên tôi có thể đưa ra kết luận là: anh không thích tôi vì anh yêu một con chó, và bởi vì con chó đó thuộc giống đực nên anh chắc chắn là gay.
Có phải chính vì điều đó mà anh đột ngột rời bỏ tôi không?
Trời ơi! Trong mắt anh vị trí của tôi còn không bằng một em chó…
Đau lòng quá đi mất…
Mặc dù anh đối xử với tôi “tàn nhẫn” như vậy, nhưng tôi vẫn phải buộc mình nén “nỗi đau” đè lại trong tim, giả vờ vui vẻ để bước lên chiếc xe đã được anh chủ động nghiêng hẳn 25 độ về phía về hè mà tôi đang đứng. Một phút phấn khởi bỗng len lên trong lòng, thì ra cũng có lúc anh chịu ghi nhớ những thói quen nhỏ nhặt của tôi chứ không hoàn toàn vô tâm như tôi nghĩ.
Lúc chiếc xe bắt đầu lăn bánh… thật chậm rãi để em Tom có thể thong thả chạy theo. Tôi đã thật sự ngạc nhiên. Thì ra anh thật sự dành rất nhiều yêu thương và lo lắng đối với “vợ” mình… chứ không như một số tên con trai khác, nuôi một con chó thật đẹp để làm cái mác rồi tha hồ đánh đập, hành hạ nó như đúng rồi. Nóng mắt nhất là cái lần tôi thấy một em Husky bị buộc vào yên xe, rồi chủ thì kéo đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Tôi không thể hiểu nổi- nuôi chó mà đối xử với nó như thế thì nuôi để làm gì? Khoe với thiên hạ à? Có biết đường phố xe cộ Việt Nam nguy hiểm như thế nào không mà bắt con chó chạy thục mạng song song với chiếc xe SH to bành trướng, mặc kệ mình đang đi ngược chiều với dòng người không?
Hận là tôi ko thể chạy ra tận nơi, nhảy lên xe, vít tóc và húc cho hắn vào cái lên gối vào mặt.
…….
Chúng tôi vẫn vừa đi, vừa cười nói rôm rả như thế cho đến khi anh quyết định dừng lại ở một quán hủ tiếu trên phố cổ. Đại loại là ở trong một con ngõ nào đó lúc nào cũng tràn ngập mùi thức ăn đêm mà tôi không biết tên. Xin lỗi… vì tôi chỉ là một con bé mù đường.
Chọn một bàn thoáng mát ở bên vỉa hè, tôi rất thích những quán ăn vỉa hè, dân dã và thoải mái. Trong lúc tôi và Tom đang chơi trò “câu cá” và “cắn yêu” nhau thì anh đã xắp đũa rồi lau thìa cho cả hai. Xong xuôi, người đàn ông gia trưởng của tôi mới khẽ lắc đầu chèm chẹp. Tự dưng lúc đó tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân vô cùng, mải chơi với chó mà quên béng mất “nhiệm vụ đơn thuần” của một người con gái khi đi ăn với bạn trai.
Thật sự bất cẩn đấy!
Nhưng cũng kể từ khi sự việc bất cẩn ấy xảy ra và tôi “được” anh nhắc nhở nhẹ nhàng, đầu óc tôi như được găm cái ghi nhớ phải “lau đũa, lau thìa” cho những người đi ăn cùng như một thói quen đặc biệt. Cẩn thận và chu đáo đến mức bọn bạn phải phát khiếp!
Đối với tôi, đó cũng là một bài học đáng nhớ!
………………
Ngày hôm đó tôi không nhớ rằng chúng tôi đã nói với nhau tất cả những chuyện gì, chỉ biết là rất nhiều. Chém gió từ trên trời xuống dưới biển. Thật sự mà nói thì tôi phải tự công nhận rằng mình thuộc tuýp người thiện giao tiếp. Với ai cũng vậy, tôi hòa đồng và thân thiện nên có thể bắt chuyện và làm quen với bất kì ai- rất nhanh và không hề ái ngại. Có lẽ, cũng chính vì điều đó đã giúp tôi khiến anh phải cười đến sái cả quai hàm trong tối ngày hôm nay. Nhìn anh ta cười vật vã đến mức phải bắt tôi dừng lại, đừng kể chuyện nữa mà tôi cũng thấy thật mãn nguyện. Chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy nụ cười của người con trai mình thích do chính mình tạo ra…
Tôi là người thích đem lại nụ cười cho mọi người. Mặc dù, nhiều khi đó cũng là những hành động hơi quá lố… thậm chí là biến thái!
……..
Lúc chúng tôi quyết định đứng dậy rủ nhau ra về đã là gần 12 giờ đêm.
Thế đấy! Không biết tôi có bị đánh giá là gái hư hay không khi suốt ngày nhận lời đi chơi với anh đến tận tối mịt mới thèm về. Mặc dù, chúng tôi toàn đi ăn.
Anh có vẻ khá biết sở thích của tôi và thỏa mãn nó bằng một cách vô cùng thực tế.
Đúng! Tôi thích ăn uống, thức ăn ngon đối với tôi chính là một tình yêu ngập tràn hạnh phúc. Hạnh phúc khi thức ăn ngon ngập tràn trong dạ dày của tôi…
Hu hu! Tôi vừa ăn mà vừa muốn khóc. Cứ thế này thì sớm muộn tôi cũng trở thành một số không tròn trĩnh lăn ro ro bên cạnh số một vừa gầy vừa cao là anh mất! Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy chúng tôi là một cặp đôi khập khiễng, vì vậy, bất kỳ lúc nào vô tình đứng song song tôi cũng vội vàng nhảy ra thật xa- hoặc là đi trước anh- hoặc là lẽo đẽo đi đằng sau anh- chứ không bao giờ dám đi bằng nhau vì sợ bị người khác cười.
- Em làm sao thế? Cứ được một lúc là lại lẽo đẽo đi đằng sau lưng anh là thế nào?
- Hu hu… Anh chịu khó còng lưng xuống thì em đi bằng! Anh cao hơn em tận 30 cm đấy! Đi cùng anh em thấy mình lọt thỏm lắm!
Tôi vừa khóc, vừa méo miệng trả lời.
Ngay khi nhận được câu trả lời ngớ ngẩn của tôi, anh liền dừng lại trong giây lát… rồi bất thình lình tiến tới, kẹp chặt lấy cổ tôi bằng đôi tay dài và rộng, ghì chặt vào ngực rồi lôi đi xềnh xệch. Lúc mặt mình áp chặt vào lồng ngực anh, tôi nhận thấy tim mình đang rung lên thình thịch. Thứ cảm giác xấu hổ xen lẫn sung sướng ngập tràn khắp cơ thể khiến tôi run rẩy đến nỗi không tài nào thoát ra được....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ