Tôi đã đi làm, tôi có tiền và có thể tự mua cho mình bất cứ món gì mình thích được mà. Còn em tôi, nó vẫn còn ở nhà. Không muốn bươn trải ra xã hội để bị người ta chèn ép, bắt nạt nên lúc nào cũng chỉ có thể trông đợi vào những khoản tiền tiêu vặt nhỏ nhặt của mẹ đưa mà thôi. Vậy nên hiện tại, cái gì nhường được cho nó thì tôi sẽ cố gắng nhường hết. Nghĩ tới quãng ngày thơ ấu hai chị em thường xuyên tranh nhau tị nạnh từng thứ một. Tôi ngẫm cũng thấy thật nẫu ruột mà buồn cười!
…………….
Chiều một giờ, tôi đã có mặt tại số nhà X trong Đê Tô Hoàng, đứng chờ tầm 15 phút sau chị thì Dương cũng tới. Vừa nhìn thấy tôi, chị liền trố mắt ra cười ngạc nhiên.
- Ơ cái con này! Mày đi làm mà sao ăn mặc như đi chơi thế này!
Tôi nháy mắt cười, tự tin nói.
- He he! Thì đi phát tờ rơi thì cũng phải ăn mặc đẹp thì mới thu hút được bọn con trai chứ!
- Mày quái quá đấy!
Nói rồi, hai đứa liền dắt nhau lên văn phòng chờ chị quản lý phân công công việc. Lúc chị ấy đặt lên bàn một chồng dày cộp gồm 1000 tờ rơi nói phải phát hết trong chiều hôm nay, mặt tôi đã có chút biến sắc. Nhưng rồi lại nghĩ, 1000 tờ rơi mà phát quanh các trường Kinh Tế, Bách Khoa thì cũng nhanh thôi, lựa lúc chúng nó tan học thì quẩy vèo một phát chắc là xong. Tôi vừa mới tự trấn an tinh thần xong thì lại nghe thấy tiếng chị Dương kêu ú ớ…
- Ơ ơ… em ơi…
Khẽ đưa tờ giấy đẩy sang phía tôi, chị Dương thì thầm.
- Thế này là thế nào hả em ?
Ngay lập tức, dòng chữ “Đông Ngạc, Từ Liêm” đập thẳng vào mắt khiến mặt tôi tái ngắt, đần người, tôi bần thần quay sang nhìn chị.
- Thế này là sao? Chị bảo phát quanh khu Đại Cồ Việt thôi cơ mà!- Tôi lí nhí nói, tránh để lọt vào tai bà quản lý kia.
- Chị không biết…- Dương thỏ thẻ trả lời lại.
Thấy hai đứa vẫn còn lưỡng lự chần chừ, chị quản lý mới đằng hắng nói.
- Thế nào? Hai đứa có đi được không để chị còn gọi người khác.
- Chị ơi! Sao chị bảo phát ở Đại Cồ Việt thôi cơ mà!
- Đâu! Chị bảo đến đây để nhận việc thôi đấy chứ!
- Thế mà chị bảo em là phát quanh khu chợ với trường học ở gần đây…
- Ừ đúng rồi! Thì ở đó cũng có cái chợ với trường học mà.
“Chợ với trường học thì ở đâu chả có! Bà này điêu ngoa dã man!”- Dương thầm lèm bèm, rồi cũng chẳng buồn nói nữa. Thấy chị có vẻ khó xử, mà lại nghĩ đến công sức hai đứa đã phải đi từ nhà tới đây, nếu bây giờ chỉ vì việc khó mà bỏ về thì cũng chẳng ra sao, còn chưa tính đến việc lấy uy tín để lần lần sau người ta còn gọi tiếp nữa, tôi đành tặc lưỡi nói.
- Nhận việc đi chị!
………
Nghĩ đến quãng đường phóng từ đây lên tận Đông Ngạc để phát tờ rơi, cái nơi xa xôi mà lần trước tham gia event game Thần Chiến có phân công mà cũng chẳng đứa nào dám nhận. Thế mà bây giờ với mức lương không bằng một nửa lúc đó, hai chị em lại vẫn phải cắn răng nhận việc. Tính ra thì tiền ăn trưa cộng tiền xăng cũng quá tiền lương rồi. Nuốt quả này đắng quá! Thật đúng là lên voi xuống chó mà.
Vượt qua quãng đường đầy nắng và gió, cuối cùng thì tôi và Dương cũng đã đến gần khu Từ Liêm. May mà hôm nay trời còn hửng nắng chứ lạnh buốt như mấy hôm trước thì chỉ có nước ôm nhau mà khóc thét!
Vòng vèo trên con đường xa tít tắp, cuối cùng hai đứa đã có mặt trước một cửa hàng thời trang mới khai trương, bày biện trông cũng có vẻ bắt mắt, sau khi đưa giấy xin chữ ký để ký nhận, tôi và Dương hỏi lại về những điểm cần phát với chủ shop rồi bắt đầu lên đường.
Địa điểm đầu tiên, chúng tôi quyết định đi dọc về phía chợ, nơi có nhiều nhà dân, hoặc phục kích ở các cổng trường học chắc cũng được. Trên con đường đi từ chỗ shop về đến khu chợ, tôi và Dương gặp không biết bao nhiêu công an phục kích. Hai chị em thầm lẩm bẩm.
- Đùa! Bọn này nó đứng diễu hành hay làm cảnh cho đẹp hả chị? Sao mà cứ cách 2 mét lại có một thằng đứng nhìn mình như quân thù thế nay! Xe em không có giấy tờ bằng lái gì đâu đấy nhé! Sợ quá!
- Ôi đùa! Em không có giấy tờ gì à! Sao đi mà ghê thế!
- Vâng! Em chẳng bao giờ mang, nên bất cứ khi nào bị bắt là em cũng sẵn tội! Hu hu! Chị đi cẩn thận nhé! Đừng nhìn mặt bọn nó, phải tỏ ra thật lạnh lùng thạch sùng vào…- Tôi nói, nhưng mặt vẫn điềm nhiên, không hề tỏ vẻ sợ hãi, mặc dù lòng đang run như cầy sấy. Chỗ này xa nhà, tiền lại không mang, bị bắt nữa thì lương cũng chẳng trả đủ.
Đi qua một quãng đường vòng vèo dài ngoằng mà áo xanh còn đông hơn dân thường, tôi và Dương thót tim. Dừng lại ở đầu khu chợ, thấy có nhiều học sinh mặc đồng phục từ phía trong ngõ bước ra, hai đứa liền dừng xe lại. Chị Dương nói.
- Em ngồi trông xe nhé! Để chị phát cho.
Nói rồi, chị Dương liền lấy một xấp những tập giấy trắng, hớn hở chạy ra chặn đường người đi. Thấy chị ban đầu làm việc còn lúng túng, dường như thái độ thờ ơ của người đi đường mỗi lần xua tay khiến chị ngại, lại rụt rè không phát cho họ nữa. Tôi khẽ lắc đầu nghĩ “thế này thì đến bao giờ mới xong”. Nghĩ vậy, tôi liền dích cái xe lên phía trước một chút để tránh cửa nhà của người dân, rồi khóa cổ lại, xong đâu đó mới cầm một tập giấy thật dầy, lon ton chạy ra đón lõng các cô cậu bé đi ngược chiều đường của nó, niềm nở chào họ, giới thiệu sơ qua về nội dung trên tờ rơi rồi mới phát. Vì vậy ai ai cũng vui vẻ nhận lấy và nở nụ cười tươi rói đáp lại tôi.
Thật ra công việc phát tờ rơi này vô cùng đơn giản. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi làm, nhưng tôi vẫn rút ra được một chân lý sau rất nhiều lần nhận được từ rơi từ những bạn khác phát với thái độ không mấy thiện cảm. Thật ra thì trong bất kỳ công việc gì cũng vậy, thứ ta cần nhất chính là nụ cười niềm nở và thái độ nhiệt tình. Cuộc sống cũng giống như một chiếc gương mà thôi, bạn không thể lầm lì nhìn vào chiếc gương rồi mong muốn thấy khuôn mặt mình đang tươi cười trong đó được. Nhưng nếu bạn cởi mở với người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, bạn sẽ nhận lại được sự thiện cảm từ chính họ. Đó là cách mà tôi luôn đơn giản hóa mọi công việc. Bởi vì mình là người làm công ăn lương, nhận được đồng tiền của người thuê mình, bản thân mình phải có trách nhiệm làm việc cho hiệu quả, nhiệt tình. Chứ không thể chỉ làm cho xong được! Làm PG chính là làm dâu trăm họ, công việc gì cũng phải làm, từ bồi bàn, lễ tân, phát tờ rơi, cho đến đứng mẫu ở các sự kiện. Có những công việc rất nhàn, lương rất cao, chỗ làm rất sang trọng. Nhưng không phải lúc nào cũng có được những công việc ngon lành như thế, mà phần lớn là những công việc bình thường như thế này. Như phát tờ rơi, hoạt náo viên, tiếp thị sản phẩm. Đó mới là công việc hàng ngày của chúng tôi, mà những cô PG tay ngang như tôi, luôn luôn phải hòa mình vào công việc và làm việc hết sức tận tình với nụ cười niềm nở trên môi.
……..
Sau 20 phút làm việc nhiệt tình hết công suất, tôi đã phát xong một tập giấy dầy cộp, ngoái lại thấy chị Dương phát vẫn chưa xong, tôi liền rủ chị lên xe đi sang khu trường đại học. Bây giờ đã tầm bốn giờ chiều, có lẽ đợi một lát tan tầm sẽ dễ phát hơn.
Quả thật đúng như vậy, đứng canh trước cửa trường đại học đúng là ý kiến sáng suốt trong ngày hôm nay. Hơn 4 giờ, học sinh đã bắt đầu tan tầm, lúc họ ùa ra ngoài, tôi và Dương tha hồ nhét cho mỗi người vài tờ. Bởi vì nội dung tờ rơi này là để quảng cáo cho một shop thời trang mới khai trương, nhưng lại không hề ghi rõ là bán quần áo hay thậm chí còn không có số điện thoại để liên lạc nên tụi tôi cứ phải khản cả cổ để giới thiệu cho họ hiểu. Thậm chí nhiều tốp các anh con trai đi qua còn thích thú chạy lại, tự tranh nhau xin lấy tờ rơi của tôi. Tôi vừa hồ hởi phát, vừa thầm đắc ý trong bụng “đây chính là sự hiệu quả của việc ăn mặc đẹp kể cả khi làm việc!”.
Tất nhiên, đối với những ông anh lèo nhèo xin số thì tôi sẽ phải khéo léo từ chối rằng.
“Em là nhân viên làm việc ở shop này mà! Các anh cứ đến đây mua đồ em sẽ ra tiếp đón! Hi hi!”… Rồi vội vàng ù té!
……………
Gần 5 giờ chiều, xấp giấy dày cộp trên tay hai đứa đã chỉ còn lại vài tờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà làm việc nhiệt tình nên mới đạt được hiệu suất công việc cao hơn dự kiến. Nhét nốt mấy tờ rơi còn thừa vào cốp xe, đề phòng lát nữa quay lại cửa hàng sẽ bị bà chủ soi mói.
Trong lúc ngồi trên yên xe chờ chị Dương vào bên trong bàn giao lại công việc với cô bé trông hàng, tôi tranh thủ lôi mấy chiếc bánh rán mua từ lúc chiều ra ăn cho chắc dạ. Rõ ràng là mua để ăn trưa, vậy mà bây giờ lại trở thành bữa chiều. Đúng là làm việc hăng say quá quên cả cái bụng liên tục biểu tình, khổ thân mình.
Ngồi ngoài chờ chị lâu quá mà sốt hết cả ruột, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng vào trong, tôi thấy nét mặt chị thay đổi rõ rệt, nụ cười dịu dàng trên môi dần trở nên gượng gạo. Tôi đoán- chắc có biến. ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ