Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Đôi tay cầm cây chổi lau lướt mạnh trên sàn bếp, cô vẫn vẩn vơ với những ý nghĩ chán nản. Có lẽ mình không hợp với nghề làm bánh. Nhưng biết đặt mục tiêu gì cho tương lai đây khi học hành không đến nơi, lại chẳng có khả năng gì đặc biệt. Lệ Na lắc mạnh đầu xua đi những ý nghĩ tủi phận.

***

Vĩnh Uy mở cửa bước vào quán, anh ngồi đến chiếc bàn sát tường kính nơi có thể nhìn ra quang cảnh phố xá tinh tươm, sáng trong màu nắng dịu của ngày mới. Ngoảnh nhìn quanh xem cô nhân viên Lệ Na ở đâu. Liếc thấy cô đang ghi thực đơn ở chiếc bàn không xa, anh đánh ngón tay ra hiệu cho cô lại gần.

Lệ Na vô cùng ngạc nhiên khi lại nhìn thấy anh xuất hiện tại đây, cô mạnh chân bước lại, mắt trừng lên hỏi: “Sao anh lại còn đến đây?”

Uy cười thầm trong bụng, ánh mắt anh nhìn cô ra ý giễu cợt như không hiểu rằng vì sao lại có người hỏi một câu ngu ngốc như vậy. “Tại sao tôi không được đến đây?”

Cô ngơ người chưa biết nói sao thì anh đã tiếp lời: “Lần đâu tiên tôi thấy một nhân viên phục vụ tỏ thái độ với khách.”
Uy nhếch môi, hơi cười: “Hay là cô tưởng tôi đến đây vì cô?”

Na ấp úng: “Gì chứ… tôi… Này! Anh đừng có tưởng tượng…” Chưa kịp nói hết câu một thân hình béo tốt lướt đến như cơn bão đẩy cô sang một bên, Na loạng quạng đứng sang bên cạnh, cô còn nghe được tiếng rin rít nói tránh ra của cô bạn.
Mỹ Hà mặt căng tròn hớn hở: “Chào quý khách! Anh muốn dùng gì ạ?”

Anh vẫn nhìn Lệ Na từ lúc thân hình gầy bé của cô bị gạt sang bên, quả là anh đến đây vì cô, vì tò mò với sự kỳ cục của cô. Anh muốn xem nếu lại nhìn thấy anh cô ta sẽ thế nào và Vĩnh Uy hơi bực khi có người xen ngang. Đánh mắt sang Mỹ Hà anh gằn giọng: “Một cốc Cappuccino là được, nguyên chất.”

“Thưa anh, quán của chúng em có rất nhiều loại bánh rất ngon, anh nên thử xem sao. Bánh bò nè, bánh sữa nè, bánh…”
Uy ngắt lời: “Được rồi. Tôi cần thế thôi!”

Mỹ Hà vẫn chưa chịu rời đi. “Không được! Anh nhất định phải thử. Vào quán này mà không ăn thử một chiếc bánh thì không nên sống trên đời làm gì. Ôi những chiếc bánh vui vẻ hạnh phúc…” cô nhắm mắt mơ màng.

Máu nóng bốc lên anh định bỏ đi ngay nhưng rồi kìm lại. “Thôi được, một chiếc bánh.” Sợ cô ta lại vặn hỏi anh nói thêm: “Loại gì cũng được.”

Mỹ Hà vẫn đứng nguyên, cô không hề muốn đi. Vì từ lần nhìn thấy anh cô đã đêm không ăn ngày không ngủ, lúc nào cũng mộng tưởng đến chàng hoàng tử. Không, chàng còn đẹp hơn cả hoàng tử… Hỏi con nhỏ Lệ Na thì nó nhất định không chịu nói. Cô nàng ỏn ẻn, hai tay nắm chặt đặt lên trái tim: “Anh gì ơi! Anh… ăn gì mà đẹp trai thế?”

Vĩnh Uy thở dài anh đã sắp mất hết kiển nhẫn, không hiểu cái con heo mập ngu ngốc này còn muốn gì nữa đây. Chợt không thấy Lệ Na đâu nữa cả, anh nhìn quanh xem cô đâu.

Hóa ra trong lúc hai người còn đang nói qua lại Na chạy nhanh vào bếp lấy ra những chiếc bánh sữa do cô tự làm. Hừ để cho anh ta ăn những chiếc bánh không ra gì này, xem còn muốn đến đây nữa không.

“Café và bánh của anh đây!” Cô đặt đĩa bánh xuống bàn. Rồi vội kéo tay Mỹ Hà đi.

“Buông ra ngay, cậu làm gì thế!?”

“Cậu thôi đi, định làm phiền khách đến khi nào?”

Uy lắc đầu nhìn theo hai cô gái, chẳng hiểu nổi trò gì thế không biết. Còn lại mình anh với cốc café và những chiếc bánh nhỏ nhắn. Đưa một cái bánh lên miệng cắn thử, anh đưa lưỡi quện vỏ bánh cùng với nhân sữa thơm lừng trộn đều với những viên hạnh nhân giòn tan – cảm nhận được một sự kết hớp khá tinh tế và hài hòa. Vị bánh thơm ngon hòa tan trong những cảm xúc thật lạ lẫm. Vừa man mác buồn, lại có lúc dữ dội nồng nàn đôi lúc lại quặn lên da diết như hương vị mặn chát của nước mắt. Và cũng đôi khi lại bình lặng, mát lạnh như nước hồ thu.

Vĩnh Uy trân trối nhìn những khối hình tròn trịa, trắng muốt của bánh. Kì lạ, cứ như anh đang nuốt trôi những cảm xúc đa cảm của một con người vậy.

Anh vẫn thả trôi tâm hồn đồng hành cùng những xúc cảm trong chiếc bánh. Trong khi đó hai cô gái lại vẩn vơ tâm trí đế anh. Mỹ Hà đứng từ xa ngắm nhìn anh mà lòng nức lên thổn thức, ôi cả dáng điệu cầm ly café của anh ấy cũng đẹp mê hồn làm sao.

Còn Lệ Na thì đương nhiên rồi, cô không còn tâm tư đâu để làm việc, những suy nghĩ cứ rối mù lên như lạc lối. Bởi người ấy vẫn ở đó, anh ta ở ngay kia. Sự xuất hiện của anh ta luôn khiến cô thấy chới với, toàn bộ thể xác và tâm hồn như không trọng lượng và đang bồng bềnh trên những đám mây.

Vì vậy phải đến khi cô bạn cùng làm vỗ lên vai đến lần thứ mấy cô mới chú ý.

“Vị khách kia gọi cậu.”

Na nhìn theo hướng tay chỉ của bạn, cô lắc đầu: “Không cô phục vụ anh ta đi!”

“Nhưng anh ta đòi gặp cậu cơ.”

Na đành lại giáp mặt anh ta, chẳng phải cô đã muốn tránh rồi đó sao nhưng vì sao sự việc cứ ngược lại, là do anh ta hay do ý trời. Na đứng im chờ đợi, áp chiếc khay vào bộ váy đồng phục.

“Những chiếc bánh này, do ai làm?” Anh không nhìn cô mà đưa ánh mắt lên những chiếc bánh còn lại trên đĩa.

Ồ, anh ta muốn hỏi về người làm ra những chiếc bánh này. Liệu anh ta cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ là chẳng ra gì nên mới hỏi vậy. Nghĩ thế nhưng một chút hy vọng vẫn le lói hiện lên trong cô. “Anh thấy bánh có…” cô không dám nói từ ngon. “ăn được không? Mùi vị thế nào? Ưm… anh cảm thấy thế nào…?”

“Tôi hỏi ai làm?”

Lệ Na ngập ngừng, đôi má ửng hồng ngượng ngập: “Là tôi!”

Vĩnh Uy đứng lên đặt tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, trước khi rời đi anh còn hỏi một câu: “Cô có ăn thử những chiếc bánh do mình làm ra không?”

Cô gật đầu xác nhận.

“Vậy thì hãy tự mình cảm nhận lấy!” Nói rồi anh đi khỏi quán.

Vậy là cô hiểu rồi, mặc dù đã biết trước, vì tất cả những người nếm thử đều không thích, nhưng sao vẫn thấy buồn ghê gớm. Anh ta quả là người luôn mang lại sự hụt hẫng lớn cho cô.



Chương 8: Thả trôi nỗi niềm


Ngày nào cũng vậy, Vĩnh Uy thường xuất hiện tại quán café bánh ngọt này một chốc buổi sáng hoặc một lát buổi chiều. Dường như anh đã trở thành khách quen ở đây, Uy tự cảm thấy rằng anh thích cái không khí này, không quá ồn ào, không gian thoáng đãng ngập tràn ánh sáng, từng phân tử trong không khí cũng trở nên thanh khiết nhẹ nhàng. Có một chút trong anh, theo Uy thì chỉ là một chút thôi, cũng khá tò mò với cô gái đã từng một thời quen biết. Tò mò, thắc mắc với cô gái có một tâm hồn đầy biến động đong đầy trong từng hương vị của chiếc bánh do chính cô ta làm. Anh thấy thú vị với tâm trạng bất an của người con gái này. À không, nên dùng từ phụ nữ thì hơn bởi cô ta đã làm mẹ rồi. Chẳng mấy khi hai người chạm mặt hay nói với nhau một lời nhưng đôi khi hai sóng mắt chạm nhau cũng đủ khiến anh hài lòng, để thấy một Lệ Na luống cuống, bối rối mất đi sự nhanh nhẹn thường thấy. Vĩnh Uy cười thầm trong lòng, cô ta thật là kì, khi nhanh nhảu rộn ràng khi lại lặng lẽ đến khó hiểu.

Với Lệ Na cô vẫn không thể quen được với sự xuất hiện thường xuyên hơn của anh ta, không thể quen được với ý nghĩ cha của con cô đang ngồi kia, bình thản và điềm tĩnh như anh ta vẫn vậy. Anh ta đâu có hiểu được rằng đối lập với tâm trạng thản nhiên kia thì trong lòng cô như dậy sóng. Thà rằng cứ như trước đây, cô vẫn sống cuộc đời của riêng mình, mỗi người một khoảnh trời riêng xa lạ. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, cô sẽ không cảm thấy khó thở, tức ngực như bây giờ.

Na cũng không thể hiểu vì sao mỗi khi anh ta đến thì quán khá vắng, vẻ như anh ta ở đâu thì nơi đó cũng bình lặng, yên ả. Không có những ồn ào, xô bồ quen thuộc. Cô hy vọng khi anh ta ở đây thì quán có thật nhiều khách để cô có thể gạt đi sự phân tâm.

Một buổi chiều muộn Uy đến quán sau giờ làm việc, hy vọng có thể gặp lại nhóc Bin, mới gặp lần đầu anh đã thấy rất mến nó. Nhưng sau sự việc hôm đó không thấy cô ta đem thằng bé đến đây nữa. Hôm nay anh chỉ gọi một cốc nước quả bình thường, sau lần ăn bánh sữa ấy họ chỉ mang đến cho anh những loại bánh sữa không có gì quá đặc biệt, chẳng còn những cảm xúc khuấy động mãnh liệt trong đó nên anh chẳng gọi đến lần thứ hai.

Một người phụ nữ ăn mặc chải chuốt bước vào quán, cô ta đeo cặp kính râm che đi đôi mắt vằn đỏ. Tiến đến và ngồi xuống chiếc bàn có người đàn ông đã chờ ở đó khá lâu, anh ta gọi cho người vừa đến một cốc nước giống mình.
Lệ Na nâng khay đến sát bên người khách mới đến đúng lúc cô ta đang tranh luận gay gắt với người đàn ông cùng bàn. Cánh tay cô ta khua lên chạm vào chiếc khay, Na cầm không chắc khiến nó đổ nghiêng một bên. Cốc nước cam theo đà nghiêng đổ tràn ướt đẫm lên người phụ nữ đó.

Na vội rút chiếc khăn trắng cài trên ngực áo đồng phục cuống quýt lau cho cô ta. “Xin lỗi chị, tôi xin lỗi!”

“Làm ăn thế hả?” Người phụ nữ hét lên, cô ta đứng bật dậy. Đôi mắt long lên giận dữ, cánh tay vung mạnh. “Bốp” tiếng vang khô khốc, ớn lạnh vang vọng khắp sảnh, tất cả mọi người đều sững sờ....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Hễ đi là đến
» Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào
» Em rẽ trái, anh rẽ phải
» Cát sẽ trôi về đâu
» Valentine có ba mảnh ghép
1234...121314»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Snack's 1967