XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Mẹ yên tâm, con biết rồi!” Bin vẫn mải mê với chiếc bánh đậu đỏ đang cầm trên tay.

Na quay đi nhưng vẫn lo lắng ngoái lại nhìn, không biết thằng bé nghịch ngợm này có chịu ngồi yên không. “Ngoan! Lát mẹ sẽ vào ngay.”

Bin vừa ngoạm miếng bánh rõ to vừa cười khì cho mẹ nó yên tâm.

Nhấm nháp xong chiếc bánh cu cậu bắt đầu cựa quậy không yên. Nghe lời mẹ dặn Bin cố ngồi ngoan được một chút nhưng rồi vốn tò mó hiếu động, nó lại nghịch thứ này rồi xem thứ kia, lần mò khám phá hết mọi ngóc ngách trong phòng.

Cuối cùng sau khi đã chơi chán, thằng bé chạy ra phía cửa, với tay nắm cửa mở ra rồi lần bước đi theo lối hành lang phụ. Cuối hành lang là cánh cửa dẫn ra con đường bên hông quán cũng không bị khóa. Bin cứ thế đi ra, thích thú nhìn quang cảnh phố xá tấp nập. Ngay bên cạnh quán bánh ngọt café là cửa hàng đồ chơi.

Chao ôi! Bao nhiêu là đồ chơi đẹp lung linh. Bin chưa khi nào nhìn thấy nhiều đồ chơi đến vậy. Nó cứ giương cặp mắt sát vào cửa kính nhìn ngắm bên trong. Thấy khách đến mở cửa vào thằng bé cũng vào theo, cửa hàng ồn ào khách ra vào nên cũng không ai chú ý đến một thằng nhóc.

Chơi chán ở đó Bin lại lân la hết hàng giặt ủi lại sang hàng sách báo, hết tiệm ăn lại đếm tiệm tạp hóa, dần dần nó đã đi lạc khá xa khỏi quán bánh ngọt mẹ nó làm. Xung quanh vẫn là phố xá đông đúc nhưng xa lạ. Chẳng mấy chốc trời sập tối nhanh, các cửa hiệu đã lên đèn sáng trưng, dòng người qua lại thưa thớt. Thằng bé bắt đầu mệt và chán. Nó chạy tìm lại nơi có mẹ nó ở đó nhưng càng chạy càng lạc xa hơn. Chẳng biết đâu với đâu nữa rồi. Vừa chạy vừa ngó nghiêng xung quanh nhưng chỉ thấy những con người và cảnh vật lạ lẫm.

Ngồi trên bậc thềm của tiệm ảnh cưới, chất giọng bé con đã đi lạc vì sợ hãi vẫn cất tiếng gọi mẹ ơi, bà ơi! Vừa đói, vừa mệt, vừa sợ nó gào tướng lên. Dù đã cố nín khóc nhưng không thể được, nó òa lên nức nở… mãi mà vẫn chẳng thấy mẹ đâu. Cho đến khi thằng bé cảm thấy rằng dường như cả thế giới đã rời bỏ nó, thì:

“Ê nhóc!”

Nghe tiếng nói, nhóc con ngước đôi mắt long lanh nước nhìn lên, đôi môi mọng đáng yêu hé ra ngạc nhiên, người đàn ông đứng nhìn xuống nó trông thật cao lớn và uy nghi.

Nhìn khuôn mặt non nớt ướt nước mắt của thằng bé xa lạ, không hiểu sao trong Uy dâng đầy một nỗi xúc động kì lạ. Anh ngồi thấp xuống đối mặt với thằng nhỏ. “Cậu nhóc, tại sao lại ngồi đây khóc?”

“Chú là ai ạ?” Bin dùng bàn tay nhỏ xíu gạt đi những giọt nước mắt.

“Chú xuống xe để mua chai nước. thi thấy cháu.” Giọng anh nghe thật ấm áp và đáng tin cậy.

Vừa ngưng khóc một chút thằng bé lại òa lên khóc to hơn: “Cháu bị lạc mẹ mất rồi. Hức hức mẹ ơiiiiiiii!!!!!”

Anh lau nhẹ nước mắt trên má thằng nhóc. “Suỵt, ngoan nào. Nín khóc đi! Con trai thì không được khóc nghe chưa. Chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ. Được không nào?”

“Thật ạ? Chú hứa nhé!” Nó thật tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, áp mái đầu bé nhỏ vào vai người lạ mà nó gặp lần đầu.
Vĩnh Uy cũng thật tự nhiên như thế, anh ôm lấy thằng bé đứng lên. Đứng trên vỉa hè lộng gió, bế thằng bé xa lạ trên tay, cảm giác đó thật lạ kì. Đây là lần đầu tiên anh bế trẻ con. “Giờ cho chú biết…”

“Chú ơi cháu đói!”



Lệ Na quay về quán, trước cửa mọi người đã tề tựu lại đông đủ, hơi thở nặng nhọc khiến cô nói không ra hơi:

“Thế nào rồi? Đã ai thấy thằng bé chưa?” Cô nhìn quang cảnh buồn rầu và ánh mắt não nề của mọi người cũng hiểu cuộc tìm kiếm không có kết quả gì.

Cô khổ sở khuỵu người ngồi xuống thành bồn hoa trước cửa quán, nỗi đau đớn, lo sợ đong đầy trong đáy mắt đã trở nên vô hồn trống rỗng, ánh đèn từ trong quán hắt ra thứ ánh sáng ảm đạm phản chiếu lên những vệt nước loang lổ trên má cô.
Lúc chiều vì khách quá đông, rất muốn vào xem thằng bé thế nào nhưng cô không một phút ngơi tay. Khi rảnh một chút Na đến bên con thì đã không thấy thằng bé đâu cả. Cô đã lao đi tìm kiếm khắp nơi, mọi ngóc ngách trong quán rồi đến những con đường, cửa hiệu ngoài phố. Các nhân viên trong quán cũng xông xáo tìm giúp nhưng đều không thấy Bin đâu hết.
Lệ Na tự trách, mình thật là tồi tệ, thật ngu ngốc mà. Mình đã để lạc mất con rồi. Nghĩ đến thằng bé giờ này không biết ra sao, đang ở đâu tim cô thắt lại từng cơn. Chắc nó sợ lắm. Nếu con trai cô mà có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.

Mỹ Hà đặt tay lên vai bạn an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, chúng ta đã báo cảnh sát rồi chắc sẽ sớm tìm ra bé thôi.”

Mọi người quây lại xung quanh Na, mỗi người một câu an ủi, động viên.

Một tiếng nói vang lên xóa tan bầu không khí đang căng thẳng: “Xin lỗi…” Mọi người đều quay người nhìn về hướng phát ra tiếng nói và há miệng ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang bế đứa bé trên tay.

Vĩnh Uy tiến lại gần hơn, ánh sáng từ trong quán hắt lên thân hình anh và thằng nhóc khiến mọi người trông rõ hơn. Tất cả dạt sang hai bên và ngơ ngác đứng nhìn.

“Thằng bé này đang muốn tìm mẹ!”

Câu nói của anh vọng đến tận tâm khảm đang chất nặng u mê của Na, cô choàng tỉnh. Vội lao đến bên người vừa cất tiếng đó. Và kia, đứng trước mặt cô là thằng bé con vẫn bình an vô sự, niềm hạnh phúc trong phút chốc vỡ òa. Sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp người. Thế nhưng… người đàn ông đang bế thằng bé, bế con cô trên tay kia… Như một ánh chớp chói lòa giữa đêm đông, Lệ Na cứng người trong sự sững sốt đến tê dại. Nỗi bất ngờ cứ liên tiếp nháng lên trong cô, có lẽ không một ai hiểu được tâm sự của cô lúc này. Hết nhìn anh ta rồi lại nhìn thằng bé, rồi lại quay nhìn anh ta…

Vĩnh Uy cũng chăm chú nhìn người con gái trước mặt, trông cô ta thật gầy gò, yếu đuối. Cả thân hình đều toát lên một vẻ suy sụp, khổ đau. Đó chính là cô nhân viên của quán này mà vài hôm trước anh đã gặp. Nhưng điều quan trọng là cô ta trông rất quen… anh lật lại ký ức… những mảng sáng tối của một thời đã qua cứ láng đi láng lại trong trí nhớ. Và dường như có một điều gì đó đã vùi mình ngủ quên bấy lâu nay trườn mình tỉnh giấc. Một điều thật khó gọi tên. Vừa quen, vừa lạ. Vừa nhạt nhòa nhưng lại cũng có chút dư âm.

Bởi vì dù sao cũng là những trải nghiệm đã qua của một thời tuổi trẻ mà. Ai cũng vậy thôi đến một lúc nào đó sẽ thấy bất cứ những kỷ niệm xa xôi nào từ dĩ vãng, dù nhiều hay ít, dù đậm hay nhạt cũng đáng khắc ghi và in dấu con tim. Bởi chính ta đã sống, dã tận hưởng, đã hòa mình vào những khoảnh khắc ấy.

Phải! Anh đã nhận ra người con gái ấy, người đã từng cùng anh trôi mình qua một vài khoảng lặng cuộc sống. Những người gặp rồi quên rồi trở thành xa lạ không phải ít nhưng vì sao riêng người con gái này lại khiến anh chợt bồi hồi khi nhớ về những chuyện xa xưa như thế. Có lẽ vì dáng vẻ của cô ta sao!? Vì người con gái đứng trước mặt anh đây và người con gái ngày đó quá khác nhau ư!? Như một bản thể trái chiều. Anh thật không dám tin điều đó, rằng hai người là một.

Trong khi đó thì nhóc Bin vẫn mải mê với cây kem ốc vĩ đại trên tay và một đống khoai tây chiên, kẹo ngọt cùng hàng tá thứ đồ chơi linh tinh khác. Nó chẳng thèm quan tân đến chuyện gì xung quanh.

Lệ Na lại một lần nữa bừng tỉnh trong cơn mộng để trở về với thực tại, lắc mạnh đầu xua tan đi những ý nghĩ u ám. Cô tiến đến bên anh, giằng lấy thằng bé. “Con lại đây!”

Quắp chặt lấy thằng bé trên tay cô cứ thế vỗ mạnh lên mông nó. “Mẹ đã nói sao hả? Sao con không nghe lời, mẹ đã dặn thế nào. Hả?” Nước mắt đã khô giờ lại tuôn ào ạt. “Con có biết là… hức… mẹ…”

Thằng nhóc kêu toán lên: “Ááááaaaaa. Chú ơiii!!!”

“Cô bình tĩnh đi, thằng bé không sao mà.” Uy giơ tay ngập ngừng, anh cảm thấy xót thằng bé.

“Mà… hình như tôi có quen cô thì phải!?”

Na ngừng tay, tim đập cuồng loạn, hồi hộp. Anh ta nhận ra mình rồi sao?

“Gì nhỉ? Tên cô là Nam hay gì đó? Xin lỗi nhưng tôi không giỏi nhớ tên những người phụ nữ đã từng quen biết!”

“Lệ Na.” Cô chỉ bật lên cái tên của mình. Thế đấy, Na tự cười chua xót trong lòng, anh ta còn không nhớ cả tên mình. Chỉ có mình luôn vẫy vùng tuyệt vọng trong mối tình đơn phương mà thôi.

“Hóa ra thằng bé là con trai cô. Nhưng cô thực sự rất khác đấy, tôi đã tưởng nhận nhầm người.” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Anh đề nghị: “Dù sao cũng gặp nhau ở đây rồi, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện lúc chứ!”



Chương 7: Những xúc cảm lạ kì


Hai người ngồi đối diện nhau trong quán trà cách quán Na làm một đoạn, họ đến đây để tránh sự tò mò và thị phi. Lệ Na không thể từ chối nên cô đành ngồi đây, ngồi đối mặt với người đàn ông này. Người mà cô đã từng yêu say đắm; người mà khiến cô khắc khoải, đớn đau theo năm tháng.

Đã năm năm rồi. Năm năm, quãng thời gian đằng đẵng. Người vật lộn với những mưu sinh bộn bề của cuộc sống khó khăn, cùng nỗi trăn trở mãi với bóng hình nơi phương trời xa xôi nào. Người thì thảnh thơi với những cô đơn nơi xứ người. Giờ gặp lại, diện kiến trong nhau là những mới mẻ của hiện tại và chút quen quen mơ màng của quá khứ....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Gửi những chàng trai năm ấy
» Tên truyện : Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi.
1234...242526»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt