Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Vú Lan tái mặ giận dữ, bà gạt tay Lệ Na ra rồi cười miệng nhìn anh. “Ừm. A cậu biết tên cháu tôi chưa nhỉ?”

“Kìa vú!” Na thì thầm, không hiểu vú còn muốn làm gì nữa, mỗi lời anh nói cũng đủ xát muối lên trái tim cô rồi.
Uy nói: “Bin?”

“Tôi hỏi tên khai sinh cơ? Thằng bé tên Vĩnh Tài.”

Im lặng bao trùm, Lệ Na ngộp thở trong sự căng thẳng, anh ta có nhận ra không, cô không dám nhìn.

Rồi… Vĩnh Uy quay sang nhìn thằng bé, nó cũng tròn xoe mắt ngó anh, bốn mắt chớp chớp liếc nhau không rời. “Hầy, nhóc! Sao cháu dám bắt chước tên đệm của chú?” Uy thừa hiểu câu này nên hỏi mẹ thằng bé mới đúng nhưng anh muốn đùa vui với nhóc con một chút, cũng là để không khí bớt căng thẳng.

Vú Lan suy sụp, bà thấy thân mình trở nên khó đứng vững, lấy chiếc khăn thấm nhẹ mồ hôi trên trán, bà ra chiêu cuối cùng: “Cậu nhìn kỹ xem, trông thằng bé có giống… mẹ nó không?”

Anh ngắm bé Bin kỹ hơn, đôi mắt thằng bé lấp lánh niềm vui, miệng cười toe toét khoe hàm răng sữa. Rồi lại liếc nhanh về phía Na. “Cũng giống một chút!”

Đúng khi đó, Duy Khang mở cửa bước vào, anh đến vì muốn hỏi thăm xem ngày hôm nay quán khai trương thế nào. Nhưng thực sự là do anh cảm thấy nhớ, muốn nhìn lại nụ cười hồn nhiên, nhìn lại khuôn mặt rạng ngời của cô.

Lệ Na như nhìn thấy vị cứu tinh. “A, Duy Khang. Anh lại đến đấy ạ?”

Cả Duy Khang và Vĩnh Uy đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau. “Uy, sao cậu cũng ở đây?”

Na nói: “Hai người quen biết nhau sao?”

Duy Khang trả lời: “Bọn anh là bạn thân đó. Nhưng em và cậu ta cũng biết nhau?”

Na chưa biết nói sao thì bà vú đột ngột xen ngang: “Ồ! Là cậu Duy Khang đó sao? Nghe tên cậu đã lâu mà giờ mới gặp mặt. Lúc sáng tôi bận quá không ra chào hỏi và nói lời cảm ơn với cậu được. Trên đời này vẫn còn những người tốt như cậu thật đáng quý!”

Khang đưa tay gãi tai cười ngượng. “Chào bác! Kìa bác đừng khách sáo thế. Bác cứ coi cháu như người trong gia đình nhé!” Anh nhìn thằng bé trên tay Vĩnh Uy. “Thằng cu này là con trai em phải không Na?”

“Dạ! Con chào chú đi!”

Thằng bé lí nhí chào rồi lại úp mặt vào ngực người đang bế nó trên tay.

Mỹ Hà kêu lên: “Ôi ngày gì thế không biết. Sao các anh còn đứng đó, mau ngồi xuống đi ạ!”

Mọi người chợt nhớ ra tình thế đáng buồn cười này, không thể đứng mãi nói chuyện được. Na tranh thủ thời điểm, cô muốn lánh mặt. “Bin. Chúng ta đi tắm thôi con!”

Thằng bé nhất định không chịu nên Vĩnh Uy đành nhỏ nhẹ: “Nhóc ngoan, chú sẽ còn đến nữa. Giờ nghe lời mẹ, đi tắm rồi ngủ ngoan. Mai chú sẽ có quà.”

Nhóc Bin vâng lời, nó muốn được chú công nhận là một đứa trẻ ngoan. Na ôm con đi, cô giao công việc tiếp khách, trông cửa hàng lại cho vú La và Mỹ Hà. Mặc kệ họ muốn làm sao thì làm, cô không đủ sức để đối mặt với chuyện gì thêm nữa.

Còn lại Vĩnh Uy và Duy Khang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ngay chính giữa quán, hai con người đẹp trai, phong độ và sang trọng, ở họ như tỏa ra hào quang làm lu mờ mọi thứ xung quanh.

Mỹ Hà thì lăng xăng hết bên nọ lại bên kia. Vú Lan vào trong bếp làm cho hai anh chàng chút đồ ăn nhẹ, vì cũng đã đến giờ dùng bữa tối.

Vẫn là Duy Khang lên tiếng trước: “Tôi không ngờ cậu cũng biết Lệ Na!”

“Chẳng phải cậu cũng quen cô ta, lý gì tôi lại không biết.”

“À hà, ừ! Quả là một cô gái dễ thương đúng không?”

Đôi mắt Vĩnh Uy chợt lạnh tanh, anh nghĩ trong lòng, cô ta tỏ ra dễ thương với ai chứ không phải với tôi. Anh cảm thấy một nỗi khó chịu nhen nhúm với cung cách nói chuyện của hai người Lệ Na và Duy Khang.

Vú Lan đặt hai đĩa bánh kèm một chút salad trước mặt hai người, niềm nở với Duy Khang: “Cậu ăn nhiều vào nhé! Vẫn còn nhiều lắm đấy. Thích ăn gì cứ nói tôi sẽ làm cho cậu, đừng có khách sáo, cậu không phải khách mà như người trong gia đình, cậu nhớ câu đó chứ?”

“Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác. Cháu đoán Lệ Na sẽ không ra nữa phải không ạ? Chắc cô ấy bận chăm bé con.”

Bà lại được thể ngậm ngùi: “Vâng, số con bé vất vả lắm cậu ạ! Chỉ vì nó ngây thơ nên trót dại cả một đời.”

Vĩnh Uy bật lên tiếng cười mỉa mai. “Ngây thơ...” Anh lặng im một hồi rồi hắng giọng: “Chắc cậu chưa biết, cô Lệ Na ngày trước cũng được rất nhiều người biết đến.” Uy cầm lên chiếc thìa xúc một ít salad, môi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Đến lượt Duy Khang lặng đi trong sự khó chịu, anh không thích câu nói đầy ý tứ đó của bạn. Theo những gì anh biết về Vĩnh Uy thì dường như anh đã mơ hồ thoáng hiểu. Nhưng anh không hề muốn biết thêm.

Vú Lan thấy không khí có vẻ chùng xuống, bà cứ đứng đây cũng không tiện bèn rời đi.

Vĩnh Uy nói tiếp: “Cậu có muốn nghe chuyện gặp gỡ và quen biết giữa tôi và cô ta?”

“Không cần, tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện đó.”

Uy vẫn tiếp tục: “Cô ta tuy hơi kì nhưng bù lại có những thứ khiến người ta tìm được chút hứng thú.”

Duy Khang gằn mạnh: “Đối với cậu cô ấy có như thế nào tôi cũng không quan tâm, vì đó là chuyện của cậu và chuyện của quá khứ rồi. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại. Và theo tôi để ý thì hiện tại cậu và cô ấy chẳng có bất cứ liên quan gì.”
Vĩnh Uy lặng ngắt, máu nóng từ tim anh lan tỏa, rất nhẹ mà vấn vít rất sâu. Cả hai cứ trừng trừng nhìn nhau trong thinh lặng, theo đuổi những ý nghĩ riêng nhưng đều chung một nguồn cơn. Sức mạnh đối đầu bùng lên trong khoảnh khắc. Mặc dù họ cũng khá thân nhau đấy, có rất nhiều sẻ chia và kỷ niệm nhưng có hề gì đâu một khi lòng tự tin và sức mạnh đàn ông trong họ bị đe dọa. Có một điều chắc chắn rằng sẽ không ai phải chịu tổn thương hết, mọi cuộc đối đầu dù lớn hay nhỏ trong thời niên thiếu đã chứng minh điều đó.

***

Ngày cứ tiếp nối với những nhịp sống hối hả dồn dập. Tiệm bánh café An An ngày một thu hút khách. Phong cách trang nhã và một không gian cởi mở hòa nhã khiến khách đến đây đều cảm thấy hài lòng.

Vĩnh Uy vẫn thường ghé lại hàng ngày mỗi lúc anh rảnh, mặc kệ ai không thích, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái trong khung cảnh yên bình, thư thái bên hồ. Nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng đối lập với những ồn ã sôi nổi ngoài sảnh chính.
Uy đương nhiên cho rằng việc đến đây thường xuyên là cần thiết, bởi thằng bé cần anh và anh không muốn thấy nó buồn. Hai chú cháu thường dạo quanh hồ hay chơi đùa ngay tại bàn. Những khi không có thằng nhóc ở bên anh chỉ lặng ngắm mặt nước khẽ lay động theo mỗi nhịp sóng, hay liếc qua tấm kính trong suốt nhìn về phía quầy bar. Nơi người con gái ấy luôn tay bận rộn những khi khách đông hoặc vẩn vơ lang thang với những suy tư nào đó mà anh không hiểu những khi quán vắng.

Tâm trạng anh vẩn đục mỗi khi có sự xuất hiện của thằng bạn Duy Khang. Là bác sĩ ngoại khoa nên cậu ta cũng chẳng rỗi hơn anh là bao nhiêu nhưng dường như cậu ta càng lúc càng thể hiện sự quan tâm sâu nặng hơn. Vĩnh Uy đã tự nhủ rằng lý gì mà anh phải khó chịu, anh đâu cần những thứ cậu ta muốn. Nhưng không hiểu sao tim anh vẫn nhưng nhức mỗi khi nhìn thấy hai bọn họ thân mật.

Lệ Na đã quen dần với sự xuất hiện thường xuyên hơn của Vĩnh Uy trong cuộc sống của cô. Không phải là thôi bối rối, thôi tái tê. Mà chỉ là những bận rộn thường nhật giúp cô được phân tâm. Những lúc rảnh rỗi cô lại chú ý nhìn qua tấm kính về phía bên hồ, nơi con trai cô và anh ta đang vui vẻ, tình cảm giữa họ ngày càng khăng khít. Những hôm cô và mọi người bận khách không kịp đi đón thằng bé ở lớp mẫu giáo đã thấy anh ta đưa nó về. Phải rồi, họ là cha con, cứ tự nhiên yêu mến nhau cũng là lẽ thường tình. Cô không thể ngăn cấm điều đó.

Chỉ có điều Na thấy chút chơi vơi, hụt hẫng, xót xa... mọi cảm xúc hóa lại thành một nỗi buồn như lịm đi ngấm sâu vào tâm hồn. Anh ta cần con chứ không bao giờ cần cô.



Chương 10: Giống như ngày ấy


Một sáng mây bay lững lờ, bầu trời xanh ngọc ngút tầm mắt. Lệ Na đi dọc trên khu phố ẩm thực của người Hoa, cô muốn tìm hiểu một số loại bánh đặc biệt để thêm vào thực đơn. Rẽ qua con đường hẹp với các cửa hiệu bánh bao san sát treo đầy đèn lồng, Na cứ chậm rãi tản bộ thưởng thức những hương vị thơm phức và nét văn hóa cổ truyền Trung Hoa.

Vừa ra khỏi một cửa hàng bánh bao khoai tây, cô nghe xung quanh náo loạn tiếng thét, tiếng kêu gào, tiếng gọi nhau ý ới. Một số khách du lịch chạy tán loạn các hướng. Người dân xung quanh thì tìm cách giải quyết nhưng nét mặt ai cũng hãi sợ đến tái mét. Na nghe câu được câu chăng rằng thú nuoi nhà ông Vương nào đó bị sổng.

Hóa ra khắp mặt đất quanh khu phố đang nhung nhúc những con rắn bò lổm ngổm, chúng cứ xoẹt ngang dọc khắp nơi đớp những con chuột mồi cũng sổng chuồng. Người dân nháo nhác, thét gào tìm cách vây bắt chúng lại. Lệ Na vốn sinh ra trong nhung lụa nên cô càng hãi sợ những thứ bò sát ghê tởm.

Cô nhắm mắt liều mình lao mạnh tìm đường thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng đâu đâu cũng thấy người người xuôi ngược va quệt lẫn nhau vì hoảng hốt. Cộng với rắn và chuột cắn xé nhau không chỉ giữa mặt đường mà còn chui vào trong các cửa hiệu....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Từng Có Người Yêu Mình Như Sinh Mệnh
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Tỉnh Dậy Đi Mạng Sống Của Em
» Truyện Ngắn Chết... Lỡ Yêu Rồi... Làm Sao Đây?
» Chỉ 5 phút thôi tôi hứa bạn sẽ phải khóc!
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt