pacman, rainbows, and roller s
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Hà Nội, ngày-tháng-năm.
Ngày nào Hương cũng đến quán – cả những hôm không có anh Hoàng. Hương hay nhìn mình. Mình biết điều đó vì thỉnh thoảng mình cũng vô tình nhìn về phía cậu ấy.
Hà Nội, ngày Nhà giáo Việt Nam.
Lúc sáng đạp xe qua một ngôi trường, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Hương bước về phía mình trong bộ áo dài trắng. “Nếu cậu ấy để tóc dài thì chắc sẽ đẹp lắm?” và mình đã để sự tò mò ấy tuột ra khỏi môi trước khi kịp suy nghĩ. Hương thoáng sững sờ rồi cười phá lên – vẫn nụ cười ấy dưới nắng đẹp như một thiên thần. Hương tự leo lên yên sau và bảo nếu mình đèo cậu ấy về thì cậu ấy sẽ để tóc dài.
Ngày-tháng-năm.
Hôm nay Hương đến nhà mình, gặp bố. Ông có vẻ quý vì cái tính hoạt bát, thật thà của Hương. Hương không giống những người khác vì cậu không tỏ ra thương hại khi biết về hoàn cảnh của mình. Chỉ là ánh mắt Hương nhìn mình đã sâu hơn một chút, nụ cười cậu ấy dành cho mình càng tươi hơn trước.

Đêm Hà Nội.
Hôm nay người thân cuối cùng của mình đã không còn nữa. Mình sợ lắm. Mình sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, đơn độc. Hương bảo không phải là một mình vì mình còn có cậu ấy. Nội, ngày thu.
Mình vẫn cứ bật cười khi nghĩ về chuyện chiều nay. Chỉ vì mình bảo nếu tình cờ lá vàng rơi vào người thì sẽ học giỏi. Thế là ngồi sau xe, Hương cứ với rồi lại cười phá lên khi bắt được một chiếc lá vàng. Cậu ấy bảo: “Tại mãi mà nó chẳng rơi vào người tớ gì cả, vậy thôi tớ tóm lấy nó chắc cũng thế. Hihi”
Hà Nội ngày-tháng năm.
Hôm nay đưa Hương về nhà, lần đầu tiên mình gặp mẹ cậu ấy. Người phụ nữ quý phái trong bộ com lê vàng bó xát, mái tóc quăn búi cao và đương nhiên là đi kèm với rất nhiều đồ trang sức quý giá khác. Hương lên phòng để lấy món quà mẹ cậu ấy tặng trên bàn học. Căn phòng khách rộng rãi và sang trọng này không phải mình mới vào lần đầu nhưng ở bên anh Hoàng và Hương không có áp lực như thế. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện rồi hỏi mình đủ thứ việc học hành còn dang dở, về nghề nghiệp của người bố quá cố… Rồi cô ấy bảo: “Ước mơ của Hương là Học kinh tế. Cô đã chuẩn bị song các thủ tục cần thiết, tháng sau Hương sẽ sang Mĩ du học, vài năm nữa sẽ về quản lí cơ ngơi của gia đình. Cháu là một chàng trai thông minh, cô mong cháu sẽ hiểu ý cô.” Mình ra về. Làm sao mình có thể không hiểu? Mình sẽ để Hương đi, không phải vì sợ cái ánh mắt sắc sảo như xoáy sâu vào tâm can người khác mà vì nó sẽ tốt cho tương lai của cậu ấy. Và cách tốt nhất là để Hương hoàn toàn thất vọng về mình. Đường phố Hà Nội đông đúc nhưng toàn là người lạ.
Hà Nội sáng sớm.
Mấy hôm nay vẫn tới đón Hương nhưng về thẳng nhà rồi quay đi luôn, có lẽ Hương đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của mình nhưng cậu ấy lờ đi, vẫn tươi cười như thường. Phải đàn cả đêm mệt quá! Về lại thấy vỏ trai bia và mấy cái đĩa bẩn đựng đồ nhắm vứt lăn lóc trên chiếu. Các anh trong ban nhạc vừa về thì Hương tới. Mình vớ vội bao thuốc và bật lửa của mấy anh để quên rồi châm như cái cách mình vẫn thấy mọi người làm. Hương bước vào, nụ cười đông cứng trên môi. Cậu ấy trách mình rất nhiều. Nhưng những lời mắng chứa toàn sự lo lắng, yêu thương ấy lại đang bóp nghẹt tim mình. Rồi mình thấy những tia nắng trong đôi mắt cậu ấy tắt dần tắt dần để một nỗi bất lực lấn chiếm. “Hương ơi tớ xin lỗi.”
Hà Nội, một chiều mưa.
Hương đang nằm trong kia, chỉ cách mình một cánh cửa nhưng sao lại xa vời đến thế. Anh Hoàng bảo cách đây vài ngày cậu ấy bị tai nạn – “Tối hôm đứng trước cửa nhà mình. Mắt Hương bị viêm loét giác mạc. Bác sĩ vừa khâu lại vết rách nhưng mọi chuyện không lấy gì làm khả quan. Mẹ Hương đã nhờ vả ở mọi nơi trong và ngoài nước nhưng vẫn không tìm được nguồn giác mạc – đó là cách duy nhất lấy lại ánh sáng cho Hương.
Hà Nội, ngày tháng năm.
Đứng từ xa nhìn vào, Hương trông hốc hác và tiều tụy hơn trước nhiều. Cái vẻ tươi tỉnh, hoạt bát mọi ngày không còn nữa. Mình thấy Hương đang khóc – lần đầu tiên mình thấy cậu ấy khóc. “Sao lại như vậy? Thiên thần của mình đâu mất rồi?”
Hôm nay đi hỏi bác sĩ, người ta bảo không lấy giác mạc của người sống và mình chưa đủ tuổi để tự quyết định điều đó. Nhưng mình đã đi đăng kí hiến tặng. “Hương ơi, hãy cố chờ nhé! Chỉ một tháng nữa thôi.”
Hà Nội, sinh nhật 18 tuổi.
Mình đã có một ngày trọn vẹn bên Hương – điều ước cuối cùng. Hương đòi mình mở bài “Love me” Nhưng mình đã bật cho cậu ấy một bản nhạc thường nghe từ khi quen Hương. Cậu ấy bảo: “Bài gì lạ thế!” Đương nhiên rồi vì Hương chỉ mới tập nghe nhạc không lời từ cái lần mình kể cho cậu ấy về thần tượng của mình – Yiruma, cũng như rất nhiều thói quen khác: uống đen đậm đặc mỗi ngày, để tóc dài và thường mặc váy… Hương cũng chỉ biết những bản nhạc mình từng đánh còn bản “Till I find you” này thì mình chưa dám chơi tặng Hương. Trời đêm đầy sao và hoa sữa vẫn thơm như thế.
Những bông hoa quỳnh trắng ngà ngà đang hé nở. Lần đầu tiên nhìn thấy chậu hoa trên bậu cửa sổ, Hương đã nháy mắt tinh nghịch: “Đây gọi là có duyên đấy!” – chẳng phải tình cờ đâu vì mình mới trồng loài hoa này từ cái ngày bị ép buộc đưa cậu ấy về nhà. Mình không thích hoa quỳnh vì nó chỉ nở về đêm rồi sẽ lập tức lụi tàn còn Quỳnh Hương của mình sẽ mãi rực rỡ như thế, dưới ánh mặt trời – đẹp như một thiên thần... ”
Hương đọc từng dòng, từng dòng cái kế hoạch điên rồ mà cậu ấy đã làm. Mỗi con chữ như đang găm sâu vào trái tim nó. Gấp lại cuốn sổ, đôi mắt trống rỗng, Hương bước lảo đảo về phía trước rồi gục xuống bên ngôi mộ, cạnh tấm ảnh của Nhật. Nước mắt Hương cứ tuôn ra như vỡ đê, nước mắt của thương yêu, của chờ mong và cả đau xót. “Cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều thế nào không? Cậu có biết là tớ cần cậu và so với đôi mắt ấy thì cậu còn quan trọng gấp ngàn lần…” – những câu hỏi Hương không thốt nổi thành lời mà cho dù có hỏi thì Nhật sẽ không bao giờ còn có thể trả lời nữa. Hương cứ khóc, cứ khóc rồi ngất lịm đi. Khi tỉnh lại nó thấy mình đã nằm ở căn phòng quen thuộc, trong tay cô vẫn nắm chặt cuốn nhật kí của cậu và nước mắt lại rơi. Hương không tới trường, không ra ngoài, không nói chuyện với bất kì ai. Ngày nào cô cũng ngồi ôm cuốn nhật kí cùng chiếc hộp giấy đựng đĩa CD mà chỉ với vài tháng trước thôi cô đã cất xuống tận đáy tủ và khóc một mình.
Một hôm anh Hoàng xông vào phòng Hương rồi quát lên, từng lời như gáo nước lạnh rội thẳng vào người Hương: “Nếu còn như thế thì chính em sẽ hủy hoại thứ quý giá mà Nhật đã đánh đổi cả tính mạng để dành cho em.”

Hai tuần sau trước khi xách va li ra sân bay, Hương đã tới thăm Nhật. Trời đông lạnh giá, ngôi mộ cô độc trên đỉnh đồi. Những câu cuối cùng trong cuốn nhật kí: “Hương! Cậu đã từng nói tên tớ là Vĩnh Nhật – sẽ mãi là mặt trời của cậu. Vậy hãy để “Nhật” trở thành ánh sáng soi rõ con đường. Cho dù không có tớ thì cậu hãy cứ mạnh mẽ bước về phía trước vì tớ đã chuẩn bị cho cậu một món quà thật đặc biệt. Hãy nhớ rằng ở một nơi nào đó tớ luôn cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với cậu. Và còn một điều nho nhỏ mà tớ chưa kịp nói: “Tớ thích cậu, rất thích cậu… thiên thần của tớ.”
Hương sờ nhẹ lên bức ảnh và nó thấy trong tấm kính, đôi mắt nó cũng ánh lên mầu tím, mầu tím của hoa violet, mầu tím của nước biển lúc hoàng hôn.
Một năm qua đi, Hương đã đặt chân đến nhiều nơi: Vạn Lí Trường Thành cổ kính của Trung Quốc; công viên Helen ở Hồng Kông; Hương từng ngồi trên sông Sen để ngắm tháp Eiffel về đêm; Hương đã ngồi trong một quán cà phê trên con phố ngoằn nghoèo của Ý, nhấp một ngụm espresso, lắng nghe từng giọt từng giọt âm thanh của bản “Winter Sonata” rơi trên nền tuyết bên ngoài cửa kính và tưởng tượng ra một nụ cười nó chưa một lần được thấy…. Hương muốn tới thật nhiều nơi để đôi mắt hai đứa được ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới. Hương vừa đến Singapore. Nó sẽ tạm thời dừng chân ở đây, tham gia một khóa học vào đầu năm tới và đương nhiên là với thành tích trước kia thì không có lí do gì để NUS từ chối một học sinh như Hương.
Sáng sớm, đôi mắt hé mở, trong máy tính album First love đã quay lại bản Love me. Lần ấy Hương bắt Nhật bật bài này chỉ vì cái tên chứ nó chưa biết ý nghĩa của bản nhạc lại buồn đến thế. Trong lòng Hương vẫn là cuốn sổ nhật kí ấy. Đã 4 năm qua đi kể từ ngày cô biết mình mất cậu mãi mãi. Mỗi lần nhớ đến, Hương vẫn thấy nhoi nhói nhưng đã không còn khóc nữa, có lẽ vì nước mắt đã cạn, cũng có thể là vì nó đã lớn, đã đủ trưởng thành để biết cách giấu đi những cảm xúc của mình. Hương đứng dậy, vén tấm rèm mầu trắng ngà nơi cửa sổ. Mặt trời Singapore không bao giờ chịu dậy sớm. 5 giờ 30 đã có khá nhiều người xuống tập thể dục dưới sân. Hương tựa đ
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Hễ đi là đến
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
1234...373839»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt