Polaroid
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Đã lâu lắm rồi kể từ khi chia tay với Han – chàng trai người Hàn và cũng là người yêu của cô, cô không còn nghe thấy từ “yêu” hay “thích” của một người con trai nào khác.

1. Seoul, tháng 10. Một ngày chớm đông

Lee xoa hai tay vào nhau, khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh buổi sáng sớm. Hôm nay là ngày cậu phải dậy sớm để mua đồ ăn sáng, chạy vòng vòng quanh khu phố mà không chọn được món ngon nào vừa rẻ, vừa nhiều. Cuối cùng Lee quyết định mua khoai lang nướng, món người bạn chung phòng với cậu rất thích. Nhảy lên từng bậc cầu thang, Lee ôm túi khoai lang nướng vào người, hơi ấm và hương thơm của khoai lang cứ như một bàn tay to lớn, ôm lấy cơ thể cậu, cảm giác thật tuyệt. Lee vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa bước vào phòng.

- Dung ơi! Dậy ăn sáng, em mua thứ chị thích nhất này. – Lee gõ vài lần vào cửa phòng ngủ, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lee hắng giọng, gọi lớn hơn – Dung ơi! Có dậy không thì bảo, em phá cửa xông vào bây giờ.

- Cái thằng này bạo lực quá! Chị đang thay đồ, ra liền. Đừng có phá cửa xông vào, cẩn thận đui mắt. – Dung tung chăn, ngồi bật dậy. Mắt vẫn nhắm, nhưng cố làm ra vẻ đã tỉnh, chỉnh giọng đủ độ lớn để Lee nghĩ rằng cô thức dậy lâu rồi.

Lee hơi cau mày, quay lưng đi về bàn ăn. Đặt túi khoai còn ấm nóng xuống bàn, cậu đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ như muốn phá tung nó. Dung mở cửa bước ra, ngáp ngắn ngáp dài.

- Không thấy lạnh hả Lee? Trời bắt đầu vào đông rồi đấy!

- Mùa đông sắp đến chứ!

- Ừ thì ý chị là như vậy đấy, có cần phải bắt bẻ như vậy không? Dù gì chị cũng rành tiếng việt hơn Lee là cái chắc! - Dung vừa nó, vừa đi về phía tủ quần áo của Lee, mở tủ chọn một chiếc áo len màu ghi rồi ném lại chỗ Lee. – Mặc vào đi, lỡ bị cảm lạnh thì khổ chị lắm.

- Em bị cảm lạnh thì em khổ chứ chị thì có gì mà phải khổ.

- Ai gu! Xem thằng em tôi nó lý lẽ kìa. – Dung đặt tay lên đầu Lee, xoa nhẹ.

- Ai là thằng em của chị? – Lee hất tay Dung, cậu quay mặt, khoanh tay làm bộ giận hờn.

Dung không nói gì, mỉm cười rồi đi rửa mặt. Cô và Lee đã sống chung nhà với nhau được một năm rồi. Nhớ ngày đầu tiên Lee gõ cửa nhà, mếu máo vì vừa đi bộ một đoạn đường khá xa dưới trời tuyết, cậu nói không ra hơi bằng tiếng Hàn để xin ở nhờ một đêm. Nhìn khuôn mặt với hai má đỏ ửng, Dung không khỏi xót thương mà mở cửa cho Lee vào nhà không cần suy nghĩ. Cô mời Lee ăn tối, họ nói chuyện với nhau một lúc thì cả hai mới vỡ òa niềm hạnh phúc vì có chung một đặc điểm, họ đều là du học sinh. Dung hơn Lee bốn tuổi, Lee mang hai dòng máu Hàn – Việt. Bố Lee là người Hàn, mẹ Lee người Việt Nam, nhưng hiện giờ gia đình Lee lại đang sống ở Singapore… Lee kể một hồi cũng thấy mệt huống chi Dung là người nghe, một gia đình khá phức tạp.

Từ nhỏ, Lee đã được mẹ dạy nói tiếng Việt nên cậu giỏi cả hai ngôn ngữ. Khi học đến năm ba đại học, cậu muốn đi du học và Lee đã chọn Hàn Quốc – Quê hương thứ hai của mình. Ở Hàn Quốc, cậu không còn người thân, vì bố cậu là trẻ mồ côi. Lee rất tự hào về bố, vì ông đã kiên cường xây nên những thứ ở hiện tại bằng chính khả năng của mình, dù quá khứ của ông không được nhận đầy đủ tình yêu thương.

Cái đêm Lee gõ cửa nhà Dung vì cậu đi lạc, địa chỉ nhà trọ bị rơi mất, điện thoại hết pin… tới lúc sắp gục ngã ngoài trời tuyết vì lạnh thì cậu thấy ánh sáng ấm áp từ cửa sổ nhà Dung. Thế là đánh liều gõ cửa xin ở nhờ, Lee quen Dung. Vì chỗ ở của Dung gần trường Lee học, lại là đồng hương nên cuối cùng Dung đã chấp nhận lời năn nỉ của Lee – cho Lee ở lại cùng.

- Dù sao nam nữ ở chung nhà cũng không được tốt cho lắm. Thế nên chị sẽ ngủ trong phòng ngủ, còn em cứ dọn đồ ở góc kia, mai chị em mình đi mua giường mới, thế là xong!

- Chị yên tâm, chị cũng không phải mẫu người của em. Quyết định vậy đi!

2. Seoul, tháng 12. Tuyết rơi trắng xóa một vùng trời.

- Hôm nay chị lên thư viện, có đi cùng chị không? – Dung lay nhẹ cánh tay Lee.

Lee mắt vẫn nhắm, thều thào nói không ra hơi.

- Em lạnh quá! Chị cho em mượn thêm cái mền.

Lúc này Dung mới nhìn kỹ khuôn mặt Lee có phần tái nhợt, hai má đỏ lên, môi tím lại. Dung đưa tay đặt lên trán, thấy vẫn chưa chắc ăn, cô cúi xuống áp má vào trán Lee như mẹ cô vẫn hay làm khi cô bị ốm.

- Nóng quá! Em bị sốt rồi. Thôi chết! Thuốc trong nhà hết mất rồi, em chịu khó ở nhà một lúc, chị chạy ra hiệu thuốc mua cho em liều thuốc hạ sốt. – Nói rồi Dung kéo mền phủ kín người Lee, trừ khuôn mặt đang đỏ bừng như người say rượu. Lúc Dung định đứng lên thì bàn tay run run của Lee nắm chặt tay Dung.

- Đừng đi! Chị đừng bỏ em một mình… Em xin chị!

Nước mắt Lee chảy dài hai bên má, Dung hoảng hốt nhất thời không biết phải làm sao, cô ngồi xuống bên cạnh Lee, cũng nắm chặt tay Lee nhìn cậu lo lắng. Dung không hiểu tại sao Lee lại rơi nước mắt, nhưng thường thì khi người ta cầu xin một người khác ở bên mình, có nghĩa là họ đang gặp chuyện khó vượt qua, hoặc họ đang đau nỗi đau ở quá khứ. Lee rơi nước mắt vì mệt hay vì đang đau nỗi đau ám ảnh quá khứ, Dung thật sự muốn hỏi Lee chuyện gì xảy ra mà khiến một cậu con trai hơn hai tháng qua tỏ ra lạnh lùng với cô, giờ đây lại cầu xin cô ở bên cạnh.

- Em cứ nắm tay chị thế này thì làm sao mà khỏi ốm được, để chị đi nấu cháo cho em ăn nha.

- Chị… chị cho em đi theo với!

- Em buồn cười nhỉ? Người giờ không còn chút sức lực nào, thế mà còn đòi theo ai nữa.

Mặc kệ Dung nói như gắt, Lee vẫn dùng hết sức lực còn lại để nắm chặt lấy tay Dung. Nhưng Dung không biết một điều chỉ có Lee mới cảm nhận được, giây phút cô áp má vào trán Lee, một dòng cảm xúc mãnh liệt dồn ép trái tim Lee khiến nó muốn nổ tung khỏi lồng ngực, khiến hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn và Lee cần một thứ gì đó để ngăn những điều ấy lại. Lạ kỳ là khi nắm được tay Dung, mọi bất ổn trở về trạng thái cân bằng, chỉ còn cơn sốt vẫn hành hạ Lee, nhưng cậu có thể thở một cách dễ dàng. Lee mơ màng nhìn thấy Dung lấy điện thoại gọi cho ai đó. Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Dung cương quyết dứt mạnh tay ra rồi đi nhanh về phía cửa.

- Em đến rồi à, có mua được thuốc hạ sốt chưa?

- Đây chị ạ. Nhưng hắn là ai mà khiến em phải hao tâm tổn sức thế này? Hiếm khi chị nhờ em, trời thì đang dày tuyết. Thiệt tình!

- Thôi mà, lâu lâu chị mới nhờ, vào nhà đi rồi nói chuyện. Đó là Lee, em họ của chị, em đến trông cậu ta giúp chị, cho cậu ta uống thuốc. Để chị đi nấu nồi cháo đã.

- Em họ ư?

Kim nghĩ ngợi điều gì đó, liếc mắt nhìn về phía Lee, cô gật đầu đồng ý với Dung rồi đến bên giường Lee. Ngắm nhìn khuôn mặt lai của Lee, trong lòng Kim không khỏi thốt lên hai tiếng tuyệt vời. Mũi cao, da trắng mịn, mắt một mí nhưng lông mi rất cong, bờ môi quyến rũ, đặc biệt là cặp lông mày của cậu giống với những nam diễn viên nổi tiếng trong phim Hàn. Kim vô thức đưa ngón tay trỏ di chuyển theo đường nét trên khuôn mặt Lee, dừng lại ở đôi môi đang thở ra luồng khí ấm nóng. Kim cúi xuống, đặt nhanh lên đôi môi ấy một nụ hôn nhẹ. Mặt nóng bừng, Kim không hiểu tại sao mình có hành động vô duyên như vậy. Vội vàng đứng dậy khoác áo lên người, cô lao nhanh về phía cửa, nói vọng vào trong cho Dung nghe thấy:

- Dung ơi, em có việc gấp phải đi. Xin lỗi chị nhé!

Cánh cửa đóng lại khi gió lạnh ngoài trời chưa kịp chen vào phòng, tưởng tượng như âm thanh Kim nói và tiếng cửa đóng truyền đến tai Dung cùng một lúc, không trước, không sau. Dung vội vặn nhỏ lửa, chạy ra thì không thấy Kim đâu nữa. Nghiêng đầu nhẹ vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dung đến bên giường Lee, lấy thuốc rồi đỡ cậu dậy. Lee nặng nhọc nuốt từng viên thuốc đắng vào cổ họng, trời đông nên nước cũng lạnh như đá, nhưng uống thuốc thì không dùng nước nóng được, vì như vậy thuốc sẽ mất tác dụng. Dung đặt đầu Lee xuống gối, áp má lần nữa lên trán cậu. Nhanh như chớp, Lee lại nắm chặt tay Dung. Hành động lạ lùng này của Lee khiến Dung có phần sợ hãi, nhưng rồi lại không nỡ rút tay ra vì hơi thở nặng nhọc của Lee.

Tiếng nồi cháo sôi sùng sục đẩy nắp vung lên nghe sinh động, mãi đến khi thuốc ngấm, Lee ngủ say, Dung mới có thể đứng lên để nấu xong nồi cháo. Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi, những tia nắng yếu ớt của buổi trưa mùa đông bắt đầu xuyên qua cửa kính vào phòng.

3. Dung biết cái thân thể cao gầy của Lee sẽ không chịu nổi cái lạnh mùa đông.

Đợi lúc những người công nhân dọn bớt tuyết ngoài đường, cô khoác lên mình chiếc áo bông to dày, một mình ra cửa hàng mua thêm vài thứ đồ cần thiết. Một du học sinh đạt học bổng như Dung thì không phải lo nhiều về chi phí học hành, ăn ở. Nhưng Lee là du học sinh tự túc, vì thế có vô số thứ phải lo. Áo ấm Lee cũng không dám mua cái tốt nhất để mặc, quần áo chỉ vài bộ ít ỏi và hầu như toàn đồ phù hợp với khí hậu Việt Nam. Đôi lúc Dung tự hỏi tại sao Lee biết hoàn cảnh gia đình mình không đủ chu cấp cho cậu đi du học, vậy mà cậu vẫn đi. Nhưng cô không dám hỏi thẳng Lee, sợ cái sĩ diện của con trai làm tổn thương Lee. Có lẽ, đơn giản vì Lee cũng yêu Hàn Quốc như Dung. Có lẽ vậy....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Uk Anh Đểu,, Một Thằng Đểu Cũng Biết Yêu..!
» Truyện Ngắn: Bởi Vì Anh Đã Rung Động
» Trạm dừng của những giấc mơ
» Trái đất tròn không gì là không thể
1234...121314»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt