- Mình …đi đi anh Trí…
- Hân !
Đúng là giọng nói bao năm qua em muốn nghe, càng lúc càng rõ ” Hân, đợi anh “, ” Hân, đi ăn chè giải nhiệt đi ! “, ” Hân, sao bịt bùng như đi ăn cướp thế, sợ quá ! “.
- Hân ! – Anh đứng trước mặt em, cái nhìn như xa xăm mà gần gũi. Giọng nói như mệnh lệnh khiến đôi chân đang vội vàng quay đi bỗng nhiên dừng phắt lại.
- A, anh ! Lâu ngày quá !
-….
Em cười ngô nghê. Dưới cái nắng chang chang, sống lưng em lạnh ngắt, trái tim như tê tái vì lạnh mà nhỏ đi từng chút một. Em chẳng bình tĩnh như em nghĩ. Em chẳng vui vẻ gì khi thấy anh có niềm hạnh phúc khác. Em nhận ra mình quá ngu ngốc, phải không anh ? Dường như không gian yên ắng lạ thường, chẳng có ai lên tiếng cả, chỉ có anh và em.
- Em vào Sài Gòn lâu chưa ?
- Mới.
- Vào chơi hay sao ?
- Tập huấn
- Sao không báo anh biết.
- Không cần thiết.
- Em nói vậy là sao ?
- Là không cần.
- Em…
- Nghỉ hè hay nghỉ Tết anh về cũng chẳng báo em ! Em nghĩ không nên làm phiền anh.
Những giọng điệu nhát gừng em học từ anh, giờ trả lại cho anh hết. Có lẽ em đã làm phiền đến cuộc sống của anh quá nhiều rồi. Em đã mộng tưởng quá nhiều rồi.
Cô gái nhỏ đi cùng anh đã nghiêng đầu chào em và cười nói thế này:
- Em chào chị ! Em là An Nhiên. Hay chị cùng đi chơi với chúng em nhé !
- Chị bận rồi, khi khác em nhé.- Em tự cười trào, cảm giác chua xót tràn qua miệng khiến nụ cười trở nên méo mó. An Nhiên ? Em sẽ chẳng hồn nhiền yêu anh như lúc trước nữa. – Mình đi thôi anh Trí !
- Khi nào em rảnh mình gặp nhau được không em ?- Suốt 7 năm qua anh chẳng hỏi em câu này lấy một lần. Cứ mỗi lần anh về nhà là em cứ lóng ngóng, sốt ruột hơn bao giờ hết. Đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy anh đâu cả. Sao giờ anh không thấy em làm phiền đến cuộc sống của anh nữa sao ?
- Em bận.
- Mai được không ?
- Bận.
- Mốt ?
- Em về S rồi
- Gặp nhau một tí được không em ?
- Hẹn gặp anh ở sân ga, 8 giờ sáng.
-…….
Em vội vàng cất bước, sợ mình sẽ ngã quỵ, đổ gục ngay lập tức. Đứng nhìn anh mà em chẳng dám nhìn thẳng, hai chân va vào nhau run bần bật. Sao em lại hèn nhát thế này. Giữa đám đông xa lạ không có anh, nước mắt em mới có thể ướt nhòe.
- Anh Trí ơi, em đau quá ! – Em tựa lưng vào tường, một tay đỡ tay, một tay đưa lên gạt nước mắt. Hai chân em chẳng còn sức để đứng, ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn vô hồn.
- ……..
- Em còn chưa bắt đầu nữa mà đã phải kết thúc rồi.
- Trong tình yêu cần gì phải có bắt đầu.
- Chỉ có em yêu anh ấy thôi…
- Tình yêu đâu cần phải nhận lại. Nếu đã chấp nhận cho đi thì phải biết là sẽ tổn thương…
2. Em vẫn hẹn anh ở sân ga.
Vừa nằm trên giường điện thoại đã reo liên tục. Mười mấy cuộc gọi nhỡ từ anh. Trong một ngày mà còn nhiều hơn cả 7 năm cộng lại.
- Gì vậy anh?
- Em gặp anh một chút được không ? Mình cần phải nói chuyện.
- Giữa anh và em thì có chuyện gì mà phải nói.
- Gặp nhau hãy nói ! – Giọng anh như lạc hẳn, nét mệt mỏi dường như em cũng cảm thấy được.
- Em vẫn hẹn anh ở sân ga.
Đồng nghiệp nhìn nhau chẳng nói gì. Em cười trừ bảo muốn tiết kiệm tiền, mua vé tàu lợi hơn máy bay nhiều. Ngày trả phòng chẳng một chút lưu luyến. Thành phố này vốn không thuộc về em. Ít ra em cũng biết những con đường anh đã đi qua, đã cùng hít thở một vùng trời một lúc. Em đã xuất phát tại nơi anh xuất phát. Cũng đã đến nơi anh muốn đến. Đối với em là đã quá mãn nguyện rồi. Em vẫn hẹn anh ở sân ga, nơi em đến cũng là nơi em từ bỏ. Có lẽ ai cũng phải trải qua một thời nông nổi. Em sẽ tìm về qua những chỗ em qua.
Suy nghĩ mãi mới nhắn được một tin chào tạm biệt anh Trí mà anh chẳng reply lại gì cả. Bỗng nhiên bước chân cứ chùng chình. Đến khi bác tài xế giục phải đi, em mới ngẩn người khó hiểu.
Sân ga Sài Gòn vẫy đầy nắng như ngày em đến. Em vẫn bước đi chẳng ngoái lại đằng sau, cũng chẳng nghiêng người tìm anh bên trái hay phải. Lời hẹn này em cũng chẳng ngóng trông. Em sẽ trở về bản ngã của riêng em, sẽ chẳng có anh trong những buồn vui, giận dỗi nữa. Sẽ chẳng còn gì nữa cả.
Tiếng còi báo hiệu tàu sắp về ga. Hành khách xốn xang hơn, sửa soạn hành lí chuẩn bị lên tàu. Em hít thở một hơn dài như ôm trọn bầu trời nơi này lần nữa rồi bắt đầu bước đi.
- Em nhìn gì trên trời vậy, tàu sắp chạy rồi đó .- Một giọng nói Sài Gòn rất đậm, chẳng phải tiếng quê mình mà lại rất đỗi thân thương.
- Anh…anh Trí. Anh đi tiễn em à. Em tưởng anh quên em rồi .- Mới lúc trước còn tươi tỉnh, nghe giọng nói quen thuộc này em bỗng nhiên nước mắt vỡ òa.
- Quên sao được. – Anh Trí cười trìu mến để lộ hàm trắng đều tăm tắp – Anh sẽ về S cùng em.
- Anh về làm gì. Anh hết đợt công tác rồi mà. Công ty có người đảm nhiệm rồi mà.
- Về là về, mặt mũi kèm nhèm thế này mà nói nhiều quá. Đi thôi em.
Em đã nắm lấy bàn tay ấy, trong khoảnh khắc ấy, em đã tự nắm lấy, bầu trời của riêng mình.
Thực ra ngay khi anh vừa đến sân ga, chỉ nghe hơi thở dốc của anh là em đã biết nhưng em không quay lại. Anh có bầu trời của riêng anh, em cũng có khoảng trời mộng ước. Yêu thương thật nhiều cách. Ước mơ tuổi trẻ cũng thật nhiều cách. Vậy nên, mỗi người có một cách khác nhau để yêu thương.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ