Thư mở lòng hơn với Hoàng, than thở về bài vở hoặc là một chút mệt nhọc khi dọn dẹp quá nhiều ly đĩa. Lâu lắc lại đăm chiêu suy nghĩ và hoài nghi vì sao tới bây giờ chưa hề biết mặt chủ quán. Mỗi lần như vậy Hoàng chỉ khẽ cười, cốc vào đầu Thư cho nàng tỉnh ngộ, rồi lại chọc Thư mỗi lúc nổi hứng. Duy chỉ có điều, chuyện ngày hôm đó, chuyện của Phương, về cái ôm ấm áp mà Hoàng đã giành cho Thư, thì chưa một lần nào được nhắc tới. Đơn giản, bởi vì Thư và Hoàng vẫn nhận ra giữa hai người có một khoảng cách – một khoảng cách an toàn!
Paris cafe vẫn yên bình và trầm mặc khi khoác cho mình một vẻ cổ kính và lãng mạn ít nơi có được. Từng bản nhạc vẫn âm vang, văng vẳng vào không gian, rót vào cảnh vật những tiếng chuông gió leng keng, từng cơn gió nhẹ nhàng ghé qua cửa sổ, thổi vào quán một chút man mác. Khệ nệ ôm chiếc bảng nhỏ vào quán, Thư không khỏi oang oang cái miệng, làm vỡ hẳn nét im lìm.
- Giúp đại ca tí với anh Hoàng ơi !
- Em bưng cái gì kia? – Hoàng chạy lại đỡ lấy tấm bảng mà Thư đang khệ nệ. Mặt thoáng vẻ đăm chiêu khó hiểu.
- Cô nhóc này là ai vậy? - Người con trai ngồi cùng bàn với Hoàng cũng quay lại đột ngột.
Mặt Thư bỗng nhiên biến sắc, lẽ nào là Quản lí của quán đấy ư? Thôi chết Thư rồi, có lẽ nào, đúng cái hôm Thư tới muộn và nhí nhố nhất lại gặp quản lí. Vố này không thôi việc cũng ăn mắng cho coi, một Hoàng chứ mười cái miệng của Hoàng cũng không cứu nổi. Lấy tay đánh côm cốp vào trán mình, Thư rùng mình khi nghĩ tới cảnh hỏi cung lí do đó. Sáng ra khỏi cửa, rõ ràng Thư đã căn chính xác chân phải ra trước rồi mà nhỉ? Sao lại… Đang vẩn vơ với hàng trăm ngàn câu hỏi trong đầu, Thư giật mình bởi câu nói của Hoàng.
- Chứ còn đứng đó làm gì? Em đưa cái bảng tới đây làm gì đấy? Kiếm đâu ra mấy cái hình Paris đẹp vậy?
Người kia vẫn nhìn theo Hoàng và Thư một cách khó hiểu, cái nhíu mày hoài nghi của anh ta lại khiến Thư hoang mang.
- Em, chỉ là …!
- Sao vậy, em làm cái này à? Ơ, con bé kia, anh đang hỏi đại ka đấy !!!
- À, vâng….đại ka làm cái này để treo vào chỗ góc tường trống kia. Để những ai có kỉ niệm gì với Paris cafe hay nước Pháp của anh cũng có thể viết lại ở đây!
- Ủa, vậy hả? Đẹp đấy chứ phải không Vũ?
- Ờ, đẹp, lạ nữa. Con bé này là!
- À, là nhân viên mới của quán!
- Chà, mày từ bỏ việc làm ông chủ một mình chuyển sang nhờ vả nhân viên từ hồi nào vậy.
Vũ nhoẻn miệng cười, vậy là anh đã hiểu lí do vì sao dạo gần đây Hoàng thay đổi, cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, và cũng thoải mái hơn trước. Nhìn ánh mắt Hoàng nhìn con nhóc đấy, cái cách nói chuyện, sự hứng khởi khi nghe giọng cô bé nói, hay nụ cười tươi rói mà lâu lắm Vũ mới nhìn thấy. Vũ bật cười thành tiếng.
Còn Thư vẫn đứng thừ người ra, nghe không sót một chữ nào từ người đàn ông kia. Vậy là, xem nào “bỏ việc làm ông chủ một mình” tức là anh ta không phải quản lí, khoan đã…thế có nghĩa là….Hoàng…là chủ quán ??? Thư chớp mắt liên hồi, nhận ra một điều mà bấy lâu nàng không để ý. Thôi đúng rồi, hóa ra Hoàng là chủ quán, còn Thư lại bị Hoàng lừa, đã vậy suốt ngày Thư còn đòi bắt lỗi Hoàng rồi méc cho chủ quán nữa. Trời ơi! Sao ê mặt quá! Thư méo mặt, nhìn lên Hoàng. Sau đó nàng đổi mặt nhanh chóng, tỏ ra rất lạnh lùng và nhăn nhó, không quan tâm tới lão tên Vũ đang cười nham nhở kia.
- Nói cho đại ka biết, Anh là chủ quán đúng không?
Hoàng cười lớn, bây giờ lại tới lúc Vũ nghệt mặt ra không hiểu mô tê gì đang xảy ra.
- Ừ, anh là chủ quán, chỉ có con gà như em mới không biết thôi! Nhóc khùng ạ!
- Thôi chết em rồi!
- Sao chết, không chết đâu. Cái bảng đẹp lắm! Anh không thể không treo – Hoàng không khỏi bật cười với cái dáng vẻ rất luống cuống của Thư. Anh còn giả vờ lảng lờ chẳng hiểu gì để chọc Thư nữa.
- Nhưng mà anh ơi !
- Ừ sao?
- Anh là chủ quán ý mà!
- Ừ, thì sao em?
- Thì em vẫn hay hoạnh họe anh để bắt lỗi đòi méc chủ quán ý !
- Ừ ..- Hoàng tủm tỉm cười, nhìn Thư rối rít, rõ đến tội, có ai bắt lỗi em đâu mà em cứ như con gà khờ vậy. Hoàng thầm nghĩ. Có lẽ bây giờ với Hoàng, Thư đã là một điều gì đó thân quen và gần gũi lắm. Hoàng cười nhìn Thư.
- Thì….Thì….Thì bây giờ anh nói người nông dân phải làm sao ? – Thư nhắm mắt, nuốt nước bọt nói một hơi dài có vẻ rất đau khổ, rồi sau đó thở hổn hển như kiểu vừa xông ra chiến trường giết giặc về vậy.
Cả không gian vang lên tiếng cười giòn giã của hai người đàn ông, Thư nghệt mặt ra chẳng biết chui vào đâu cho đỡ ngại. Thôi chết rồi! Thư khờ ơi là Thư khờ….rõ là khờ Thư ơi !!!
….
Dọn dẹp li dĩa phía trong, lâu lâu Thư nhìn ra bàn ngoài nơi Hoàng và Vũ đang nói chuyện, tranh thủ những lúc Vũ không để ý, Thư làm mặt giận dí dí nắm đấm nhăm nhe về phía Hoàng. Lâu lắm rồi Hoàng mới có cảm giác vui như vậy. Cái thằng Vũ lại trêu ngươi không chịu về, đứng đó mà ám Hoàng nữa .
Paris cafe vẫn đong đưa những giai điệu nhẹ nhàng, những bản tình ca muôn đời vang vọng, vẫn chạm vào những trái tim khao khát yêu thương đến nghẹn ngào.
4. Từ ngày có cái bảng con con của Thư, có nhiều vị khách ghé Paris cafe và tò mò, không ít người để lại những cái note nhỏ, hoặc có người mang theo cả những tấm hình chụp Paris của bản thân. Mới hôm nào treo lên đó mà bây giờ bảng đã chi chít giấy nhắn và hình ảnh. Paris cũng không còn trầm mặc ẩn khuất như ngày trước nữa, Paris dần lãng mạn và nên thơ hơn bởi những chiếc chuông gió mang màu tím nhẹ nhàng được Thư treo ở các cửa sổ, những lẵng hoa li ti dưới đôi tay khéo léo của Thư lan tỏa một nét gì đó rất quyến rũ riêng cho Paris cafe.
Thư vẫn hoạnh họe Hoàng như thường, duy chỉ có điều không dám mạnh mồm bắt lỗi để đòi méc quản lí như trước. Dần dần hình thành trong thói quen của cô, một góc nhở của Paris cafe có dáng người ngồi bên bàn làm việc, khẽ nhăn trán khi gặp một vãi chỗ không ưng ý, lâu lâu ngẩng mặt lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ và nở nụ cười ấm áp đến nhẹ nhàng. Hoàng, đã đi vào trái tim Thư từ lúc nào không hay biết. Liệu rằng, đây có phải là một tình yêu mà Thư có thể đưa tay ra nắm lấy ?
- Gà khờ !
- Anh gọi ai đấy? Mẹ sinh ra em có tên tuổi đàng hoàng nhé! Đọc theo em nè : Vũ Hải Thư – Thư cười khoái trá để lộ một đôi răng thỏ dễ thương.
- Dạ, anh vô cùng xin lỗi người nông dân ạ! Cho anh hỏi, người nông dân tối mai bận gì không ? - Nói xong Hoàng cười ẩn ý, đong đưa mắt nhìn Thư cố ý trêu nàng chuyện hôm bữa.
Thật là đáng ghét mà, Thư hếch cái mũi và nhăn nhó khuôn miệng nhìn Hoàng. Dù như vậy vẫn không thể giảm sự đáng yêu và nét trong sáng hồn nhiên trong đôi mắt của Thư. Nàng nguýt dài Hoàng một cái rồi đáp.
- Nhờ vả gì thì nói đi, em ghét! Anh là cái củ khoai sùng xấu hoắc!
- A được, dám nói chủ quán vậy. Anh cắt lương giờ. Láo nhá!
- Cắt đi, xem dám không? Em ghét mặt…
- Đợi đi ! Há há, mai nhớ tới quán đúng giờ đấy! Dạo này hơi bị vịn vào quản lí mà ăn lẹm giờ đó nhé! Hứng lên anh trừ lương rồi mới hỏi sao anh vừa hiền lành vừa côn đồ! - Kèm theo đó là cái nháy mắt đầy ẩn ý giành cho Thư.
…
Tối hôm sau, Thư đến Paris cafe sớm hơn thường lệ. Cũng hơn bốn tháng Thư làm việc ở đây. Paris cafe cho Thư những phút nhẹ nhàng và tránh xa những bon chen của cuộc sống sinh viên thừa thãi tự do đi đôi với quá nhiều cám dỗ. Một phần không thể thiếu của Paris cafe nữa là Hoàng, chẳng biết từ khi nào Hoàng đã trở thành một người rất lạ mà cũng rất quen. Đôi lúc chập chờn trong cơn mơ Thư vẫn thấy mình được anh ôm rất chặt, và mặc sức khóc trong vòng tay anh. Dù chưa một lần Thư dám nghĩ tới thứ tình cảm đang dần lớn lên trong tim nhưng lại không thể phủ nhận chính nơi này đã giúp cho Thư gặp anh. Một người lạ, rồi quen và bây giờ là người ở trong trái tim Thư.
Đưa tay với lấy thanh nắm cửa. Hoàng đã mở quán nhưng không hiểu vì sao lại đặt bảng Close phía trước. Bước vào quán, Thư vẫn cảm nhận được hương vị cafe ấm nồng ngào ngạt phảng phất như những ngày đầu mới tới. Phía song cửa sổ, chiếc chuông gió leng keng thả âm vang vang trong gió. Bản nhạc Pháp phát trên chiếc loa nhỏ đều đều rót những âm thanh trong trẻo chan hòa vào căn phòng. Tấm màn rèm khẽ chếnh cháo bay bay, khiến cho những vệt nắng lúc ẩn lúc hiện khiến Paris cafe thu vào tầm mắt Thư đẹp mơ màng.
- Tới rồi đó hả gà khờ ?
Hoàng xuất hiện từ lúc nào. Thư mỉm cười, Paris cafe đã ngỡ như thân thuộc lắm vậy mà có ngày cô không nghĩ mình lại lặng người đi trước vẻ đẹp này. Dù chưa một lần được đặt chân tới Pháp, lại càng không nghĩ tới ngày được bước chân trên những con đường cổ kính của Paris hiện đại. Vậy mà, từ lúc nào đó Paris đối với Thư cũng gần g
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ