watch sexy videos at nza-vids!
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Nghĩ đến Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm rất cảm kích, có lẽ biết điều kiện kinh tế của nhà cô không tốt, anh bảo Vĩ Vĩ nói với cô, có khó khăn gì cứ nói với anh. Hơn nữa anh còn thanh toán trước cho cô một phần tiền lương đúng lúc cô cần nộp tiền nhà.

Lúc Viên Nhược Hồng về đến nhà, chân của anh đã tê cứng.

Duyệt Tâm nghe thấy tiếng người mở cửa, vội vàng chạy ra.

Viên Nhược Hồng vẫn nghĩ trong nhà không có người nên vừa tìm chìa khóa mở cửa vừa tựa chân lên tường chửi khẽ.

Duyệt Tâm nghe thấy tiếng nói, từ trong nhà mở cửa ra, cô đỏ mặt đứng bên cửa: "Tôi...Tôi đến dọn dẹp...vừa xong..."

Viên Nhược Hồng giật mình, yên lặng một lúc mới nhớ ra cô là người giúp việc cho anh.

Anh chống tay lên khung cửa, nói với cô: "Đỡ tôi một lát, chân tôi bị thương, đau quá."

Duyệt Tâm nghe lời ghé đôi vai gầy đỡ anh: "Được chưa, anh cẩn thận."

Từ nhỏ cô đã gầy yếu, không đủ sức, nhưng thái độ kiên định của cô khiến người khác tin tưởng, cho dù thế nào, chắc chắn cô có thể đưa anh từ cửa vào ghế sô pha trong phòng khách.

Mặc dù Viên Nhược Hồng không to béo, nhưng anh khá cao nên cũng không nhẹ cân, hơn nữa chân càng lúc càng đau nên anh không dám chạm chân xuống nền, vì vậy hầu hết trọng lượng cơ thể anh đều dồn lên vai Duyệt Tâm.

Một đoạn đường ngắn nhưng Duyệt Tâm cảm thấy rất mệt, trán cô lấm tấm mồ hôi.

Nhìn thấy Viên Nhược Hồng nằm trên ghế sô pha, chân đau đến mức cắn chặt răng, Duyệt Tâm vội lấy khăn bọc đá lạnh chườm cho anh.

Thấy cô mặc dù hốt hoảng nhưng vẫn biết cách xử lý vấn đề, Viên Nhược Hồng thấy yên tâm, anh nói với cô: "Cô ra hiệu thuốc mua một ít thuốc Voltaren về đây."

Duyệt Tâm không tin vào tác dụng của thuốc Voltaren, đề nghị: "Hay đi bệnh viện?"

Viên Nhược Hồng cắn răng, lắc đầu: "Không cần, chỉ vì tôi không cẩn thận nên bị ngã, không có vấn đề gì."

Nhưng Duyệt Tâm nhìn thấy anh toát mồ hôi, thái độ của cô trở nên kiên quyết, cô nói với anh: "Có thể lúc đó không sao nhưng nhìn tình trạng anh bây giờ, e rằng đã bị thương vào xương hoặc dây chằng, không đi bệnh viện không được."

Viên Nhược Hồng chỉ vào chân mình, "Bây giờ tôi đi không được, làm sao tới bệnh viện?"

Duyệt Tâm tháo tạp dề, tỏ vẻ dũng cảm: "Tôi dìu anh đi!"

Vậy là buổi chiều muộn hôm đó, Duyệt Tâm dùng tấm vai bé nhỏ của mình dìu Viên Nhược Hồng, họ đi rất lâu mới bắt được xe.

Mặc dù chân rất đau nhưng anh vẫn chú ý đến sự cố gắng của cô.

Anh nói với cô: "Hà Duyệt Tâm, trông cô rất gầy nhưng sức khỏe cũng không tồi."

Lần đó, đúng là vết thương ở chân của Viên Nhược Hồng không nhẹ, anh bị dãn dây chằng, bác sĩ đề nghị phải nhập viện ngay.

Duyệt Tâm rướn mày, lau mồ hôi trán, nhún vai nói với Viên Nhược Hồng: "Rất nghiêm trọng, may mà đến bệnh viện."

Viên Nhược Hồng cố gắng nở một nụ cười, chân thành nói với Duyệt Tâm: "Cảm ơn!" Anh nói cảm ơn cô là thật lòng.

Bố mẹ Viên Nhược Hồng ly hôn khi anh còn nhỏ, sau đó bố anh đi theo một người phụ nữ Indonesia, bỏ lại anh và mẹ. lúc anh hai mươi tuổi, mẹ và bố dượng di cư sang Mỹ. Bên cạnh anh không còn người thân, có người tận tình chăm sóc anh như thế này, anh rất cảm động.

Giúp Viên Nhược Hồng ổn định ở bệnh viện, trời đã tối, Duyệt Tâm phải về đi học nên cô mua cho Viên Nhược Hồng một hộp cơm ở nhà ăn gần bệnh viện.

Lúc sắp đi, cô không quên dặn dò Viên Nhược Hồng: "Anh đừng quên nhờ y tá bôi thuốc lên chân."

Duyệt Tâm lọt vào mắt của Viên Nhược Hồng như thế, cô chân thật, e lệ và hơi tự ti.

Sau đó Thẩm Vĩ Vĩ biết tin chân Viên Nhược Hồng bị thương phải vào viện, Hà Duyệt Tâm bị cô lôi kéo đến bệnh viện.

Đứng bên cạnh Vĩ Vĩ, Duyệt Tâm trở thành một cô gái ít nói, cô khẽ hỏi Viên Nhược Hồng: "Giám đốc Viên, anh đã khá hơn chưa?"

Viên Nhược Hồng giả bộ chau mày, nói với cô: "Hà Duyệt Tâm, cô thích vẻ bề ngoài hay sự chân thành? Cô và Vĩ Vĩ là bạn thân, cô nên gọi tên tôi giống như Vĩ Vĩ, hay gọi anh Viên cũng được."

Duyệt Tâm thấy hơi ngại khi gọi trực tiếp tên người khác như thế, cô nói khẽ: "Anh Viên."

Khi Vĩ Vĩ báo cáo sơ qua tình hình công ty trong mấy ngày qua, có một người đến thăm anh.

Đó là một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và ôm một bó hoa tươi, trên người toát lên một vẻ xinh đẹp và trẻ trung. Cô ấy nhìn thấy Viên Nhược Hồng liền lao đến, hét to một cách khoa trương: "Mới vài ngày không gặp, anh đã làm thay đổi cả bệnh viện."

Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm nhìn thấy thái độ khoa trương như thế đều cảm thấy không thoải mái, hai người không nói gì nữa.

Không biết vì sao, lúc đó Viên Nhược Hồng lại rất vui vẻ. Anh cười rồi thân mật gọi cô ấy lại giới thiệu với mọi người: "Đây là Dương Dương, giám đốc kinh doanh của một công ty."

Vĩ Vĩ tiến đến chào, Duyệt Tâm lùi lại phía sau, cô kéo áo Vĩ Vĩ, "Chúng ta cũng về thôi, không nên làm phiền anh Viên nữa để anh ấy còn nghỉ ngơi."

Thấy Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm muốn đi, Viên Nhược Hồng cũng không giữ, anh chỉ bảo Duyệt Tâm nếu cuối tuần rảnh rỗi mua giúp anh ít đồ ăn.

Viên Nhược Hồng rất yên tâm bởi sự chu đáo của Duyệt Tâm.

Sau khi bị thương, anh dần dần tin tưởng cô, để cô giúp anh làm một số việc khác.

Đương nhiên, Duyệt Tâm có thể làm tốt công việc của mình.

Viên Nhược Hồng tăng lương cho Duyệt Tâm, ngoài ra còn đưa thêm phong bao cho cô nhưng Duyệt Tâm chỉ cầm số tiền mà mình có thể nhận.

Cô dần dần thân quen với anh, có lúc cô còn trêu anh: "Có phải anh sợ tôi nói xấu sau lưng anh ngược đãi nhân viên nên mới đưa phong bao cho tôi không?"

Anh bật cười hỏi lại cô: "Lẽ nào trong công ty có người chửi tôi thế thật sao?"

Cô nhắc nhở anh: "Noel này anh nhớ mời mọi người tụ tập ăn uống một bữa, tôi nghe Vĩ Vĩ kể, gần đây mọi người đều rất vất vả."

Viên Nhược Hồng nghĩ một lát rồi hỏi cô: "Đây là ý kiến của cô sao?"

Duyệt Tâm gật đầu, Viên Nhược Hồng lại bật cười: "Vậy tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu!"

Lễ Noel năm đó là lần đầu tiên Viên Nhược Hồng mời mọi người ăn uống, đương nhiên anh mời cả nhân viên làm thêm giờ là Vĩ Vĩ và Duyệt Tâm đến.

Mọi người đều vô cùng thích thú, uống hết vài két bia, lần đầu tiên anh biết tửu lượng của các anh chàng trong công ty, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra mọi người trong công ty đáng yêu đến thế. Hóa ra những bận rộn thường ngày đã khiến anh đánh mất rất nhiều thứ.

Cuối cùng, Viên Nhược Hồng uống say không còn phân biệt được phương hướng nữa mà vẫn có người muốn cạn cốc với anh.

Sau khi ăn uống, mọi người đề nghị đi hát. Viên Nhược Hồng uống nhiều rượu nên đau đầu, anh muốn Duyệt Tâm đưa về nhà. Lúc đi anh vẫn không quên dặn: "Mọi người cứ vui chơi thoải mái, mọi kinh phí công ty sẽ trả."

Mọi người hoan hô rồi hét lên: "Nhất định phải chơi thâu đêm!"

Duyệt Tâm bắt một chiếc taxi, khắp người Viên Nhược Hồng toàn mùi rượu, anh ngủ không biết gì nhưng lại làm khổ Duyệt Tâm.

Đầu anh dựa trên ghế nhưng lúc xe hơi nghiêng, anh lại dựa đầu lên người Duyệt Tâm. Duyệt Tâm khẽ đẩy anh ra, được một lát, anh lại dựa vào cô, Duyệt Tâm lại đẩy ra. Vài lần như thế, Duyệt Tâm đành đầu hàng, để anh tựa đầu.

Hai người dựa vào nhau, cách một lớp áo dầy, nhưng Duyệt Tâm vẫn cảm thấy hơi ấm trên người anh cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ khiến người ta không thể không có một cảm giác giống như đang say.

Dần dần, tim cô đập mạnh, trong lòng cô bỗng nhiên có mong muốn con đường sẽ dài thêm mãi.

Thật ra Viên Nhược Hồng không nhớ được rốt cuộc vì sao anh lại để ý đến Duyệt Tâm, những sự việc nho nhỏ tích tụ lại, dần dần hình thành nên một thói quen.

Anh quen với việc cô xuất hiện bên cạnh anh, nói với anh điều này điều kia, khuyên anh nên làm thế nào, anh cũng quen với việc nhìn thấy cô nhìn anh với ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ.

Đêm trước ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng năm đó, Duyệt Tâm hỏi ý kiến Thẩm Vĩ Vĩ xem Viên Nhược Hồng có thể thích gì?

Lúc đó, Vĩ Vĩ thấy rất lạ vì sao Duyệt Tâm hỏi như thế. Cô cảm thấy Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng không hề có chung một thế giới, cuộc sống của họ ở đẳng cấp khác nhau, mãi mãi là hai đường thẳng song song. Dù như vậy, Vĩ Vĩ vẫn cho Duyệt Tâm một lời gợi ý chân thành nhất.

"Anh Viên thích hút thuốc, làm bạn bè hay nhân viên cấp dưới, tặng một chiếc bật lửa là khá thích hợp."

Duyệt Tâm gật đầu, hỏi Vĩ Vĩ có thể đi xem cùng cô ở cửa hàng bách hóa không?

Vĩ Vĩ thấy Duyệt Tâm không do dự đem mấy trăm đồng mua chiếc bật lửa zippo làm quà tặng, vô cùng ngạc nhiên.

Đây là một khoản tiền rất lớn đối với một người có hoàn cảnh khó khăn như Duyệt Tâm, nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, cô tin Duyệt Tâm sẽ không làm như vậy....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Đứng lên và đi
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
1234...293031»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt