Cũng vào lúc đó, Vĩ Vĩ nhận ra Duyệt Tâm có tình cảm với Viên Nhược Hồng, cô không thể hiện ra ngoài nhưng không thể lọt qua cuồng nhiệt như thế.
Ngày sinh nhật của Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm nấu những món ngon nhất, mua một chai rượu vang đắt tiền đối với cô.
Buổi tối phải đi học, cô không thể không xin nghỉ, kiên nhẫn chờ anh về nhà.
Đối với tình cảm của Duyệt Tâm, thái độ của Viên Nhược Hồng không rõ ràng, anh biết cô sẽ chuẩn bị sinh nhật cho anh. Nhưng anh quá ích kỷ, hoặc anh cho rằng sức hấp dẫn của mình quá lớn đủ để cô làm những điều này, vì thế đương nhiên anh có quyền đón nhận.
Duyệt Tâm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, chúc mừng anh bằng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh, mặc dù còn hơi ngượng nghịu nhưng rất tình cảm, cô nói: "Nhược Hồng, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Dưới ánh nến, cô mỉm cười e lệ, má hồng như quả táo chín đỏ.
Viên Nhược Hồng không kìềm chế được ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, anh muốn...
Nhưng hành động của anh rất lạ lẫm đối với Duyệt Tâm, cô sợ hãi lùi lại và hơi run rẩy, tránh né anh: "Đừng, đừng như thế..." Cô giữ cúc áo trước ngực như muốn giữ lấy tình cảm trong lòng của mình.
Cuối cùng Viên Nhược Hồng lấy lại bình tĩnh, anh bối rối cười nói: "Tôi vẫn nghĩ cô...cô..." Anh không thể nói ra được suy nghĩ của mình.
Hôm đó, Duyệt Tâm muốn chúc mừng sinh nhật anh, giống như rất nhiều đôi bạn yêu nhau ở trường học, chia xẻ những giây phút ngọt ngào và lãng mạng giữa hai người nhưng Viên Nhược Hồng không tỏ vẻ vui mừng. Duyệt Tâm không hiểu rốt cuộc giữa hai người có điều gì khác lạ? Ai đã phá vỡ không khí đầm ấm đó? Cuối cùng cô tìm cớ rời khỏi nhà anh.
Đó là thời kỳ viên mãn nhất của Viên Nhược Hồng, anh tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của một cô gái.
Người anh yêu quá nhiều, người yêu anh càng không thể đếm hết. Vì thế, tình cảm của Duyệt Tâm trở nên quá nhỏ bé đối với anh.
Sự tồn tại của Dương Dương là một thách thức rất lớn đối với Duyệt Tâm.
Một cô gái xinh đẹp như thế có thể nói chuyện phiếm với Viên Nhược Hồng, thường xuyên đi ăn, đi xem phim cùng anh. Duyệt Tâm biết giữa họ không có quan hệ bạn bè bình thường, cho dù như vậy cô vẫn không từ bỏ mong ước của mình.
Cô mong đợi đến một ngày nào đó, Viên Nhược Hồng có thể cảm thấy tình yêu thầm lặng của cô.
Viên Nhược Hồng cũng từng kể cho cô nghe về Dương Dương. Khi nói về cô ấy, anh dùng lời lẽ rất thân mật: "Dương Dương là bạn rất thân của tôi."
Thân thiết đến mức nào, Duyệt Tâm đã tận mắt chứng kiến.
Có một chiều Duyệt Tâm đến nhà anh dọn dẹp, Dương Dương mặc áo sơ mi của Viên Nhược Hồng đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô, giọng điệu khinh khỉnh ra lệnh cho cô: "Ồ, Hà Duyệt Tâm, tôi đau họng, cô giúp tôi đun một ít nước lê."
Hà Duyệt Tâm thẳng thắn lắc đầu: "Anh Viên chỉ yêu cầu tôi đến quét dọn vệ sinh."
Lúc đó, Viên Nhược Hồng đang cầm chiếc bật lửa cô tặng hút thuốc lá ngoài ban công, anh cười như đang thấy điều gì đó rất thú vị.
Không lâu sau, Dương Dương không còn thấy xuất hiện trước mặt Duyệt Tâm nữa.
Nhưng Dương Dương đi rồi, liệu đã thật sự kết thúc chưa?
Khi trong cuộc sống của Viên Nhược Hồng xuất hiện một cô gái khác, lòng Duyệt Tâm thắt lại. Cô không thể bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng cô tìm cơ hội nói với anh tình cảm của mình, lần đầu tiên cô dũng cảm nói với một người: "Viên Nhược Hồng, tôi yêu anh!"
Viên Nhược Hồng cười đắc ý nhưng thái độ trên nét mặt khá điềm tĩnh.
Anh ôm lấy vai cô, muốn tiến xa thêm một bước. Khi môi anh chỉ cách cô một milimet, cô lùi lại.
Anh buông cô ra, thở dài một tiếng rồi cười lớn và bỏ đi, để lại cô với sự tuyệt vọng.
Sau đó, Viên Nhược Hồng lại thay bạn gái. Thời gian các mối tình của anh thường không dài.
Cuối cùng Duyệt Tâm nhận ra Viên Nhược Hồng không theo đuổi một tình cảm lâu dài. Anh luôn tỏ thái độ nửa vời với bất kỳ cô gái nào, anh không thể dừng bước bên bất kỳ ai.
Mặc dù vậy cô vẫn yêu anh, dũng cảm dành cho anh tất cả những gì có thể, thậm chí là chờ đợi trong đau khổ.
Duyệt Tâm lúc đó quá trẻ và quá non nớt, cô nghĩ yêu là yêu, không tiếc đánh đổi bằng bất kỳ giá nào để nhận được thái độ dịu dàng và tình cảm của anh.
Chỉ Vĩ Vĩ hiểu, có một số chuyện rất khó khăn cho Duyệt Tâm. Cô cần khắc phục lòng tự ti, xấu hổ và rất nhiều tính cách của mình để đối mặt với Viên Nhược Hồng. Cô cần giẫm đạp lên lòng tự tôn của mình.
Duyệt Tâm nói: "Nếu anh ấy thích mình chỉ vì cơ thể của mình, mình cũng không tiếc."
Vĩ Vĩ không hiểu vì sao Duyệt Tâm lại có dũng khí mạnh mẽ đến thế.
Nhưng Vĩ Vĩ vẫn nhận ra, cho dù tình cảm của Duyệt Tâm trong mắt của anh chàng công tử phiêu lãng như Viên Nhược Hồng vô cùng nhỏ bé, nhưng anh đối xử với cô không giống như những người khác.
Rất nhiều lần anh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô. Anh chủ động quan tâm đến cuộc sống của cô, có lúc hỏi thăm, có lúc ngọt ngào.
Đôi khi Duyệt Tâm đắm chìm trong sự lãng mạng của anh, không thể dứt ra được.
Cô tận hưởng cảnh hai người ngồi bên nhau trên ghế sô pha yên lặng đọc báo, có lúc anh hỏi cô có khát không rồi đứng dậy rót nước hoa quả cho cô.
Có vài lần, Viên Nhược Hồng cười nói: "Hà Duyệt Tâm, em luôn khiến người khác cảm thấy yêu quý!"
Lúc đó, tim Duyệt Tâm đập mạnh, đỏ mặt tía tai mím miệng không nói gì.
Viên Nhược Hồng đối xử với cô khác những người khác nhưng anh cũng không cho cô một lời hứa hẹn về tương lai.
Lúc đó, không phải anh không thể, mà là anh không muốn. Có lẽ anh cảm thấy một lời hứa hẹn không quá quan trọng, có lẽ ngay cả anh cũng không hiểu mình muốn gì, càng không muốn mang đến cho người khác điều họ mong muốn.
Lúc Viên Nhược Hồng có quá nhiều các cô gái khác, giấc mộng trong lòng Duyệt Tâm hoàn toàn bị phá vỡ, cô cảm thấy yêu một người là quá mệt mỏi, đó là một trải nghiệm cô không sao chịu đựng nổi.
Đúng lúc đó, Cố Nam xuất hiện, vết thương lòng của cô dường như ngừng chảy máu.
Gặp Cố Nam khiến Duyệt Tâm cảm thấy yêu và dễ yêu hơn. Cô bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với anh và thích vẻ đẹp trai, sáng sủa của anh.
Tình cảm của Duyệt Tâm với Viên Nhược Hồng thay đổi, đương nhiên Viên Nhược Hồng có thể cảm nhận thấy điều đó.
Con người vẫn như vậy, điều gì không có mới cảm thấy tốt đẹp, sau khi mất mát mới biết trân trọng. Lúc Duyệt Tâm xin nghỉ việc, Viên Nhược Hồng đã nhận ra, Duyệt Tâm đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của anh.
Anh không muốn cô rời xa anh như thế, thậm chí anh muốn nói bắt đầu lại tình yêu với cô để tiến tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Không chỉ Vĩ Vĩ nhớ những gì xảy ra ngày hôm đó, cô tin rằng bất cứ ai có mặt cũng không thể quên.
Sáng hôm đó, Vĩ Vĩ đến công ty rất sớm, vừa sắp xếp lại giấy tờ vừa nghe đài, dự báo thời tiết nói trời lạnh âm mười mấy độ.
Lúc đó Viên Nhược Hồng cũng đến công ty, anh vừa thay chiếc áo lông vũ dày nặng, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Cô chào anh và nói hôm nay trời rất lạnh.
Khi Duyệt Tâm gọi điện đến công ty, Viên Nhược Hồng đích thân nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng Duyệt Tâm, anh yên lặng một lát rồi hỏi: "Vì sao cô muốn nghỉ việc?"
Duyệt Tâm không trả lời, cô chỉ nói cảm ơn anh đã đối xử rất tốt với cô trong thời gian qua, cũng cảm ơn đồng nghiệp trong công ty đã chăm sóc cô, cô đã tìm được một công việc mới.
Viên Nhược Hồng không ngốc, anh hỏi dồn: "Công việc gì? Ở đâu?"
Duyệt Tâm không trả lời được.
Lúc đó, Thẩm Vĩ Vĩ đang ở cạnh Viên Nhược Hồng, cô nghe thấy rất rõ ràng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Viên Nhược Hồng lo lắng như thế, anh nói to trong điện thoại: "Hà Duyệt Tâm, cô không được tắt máy."
Duyệt Tâm vẫn nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, trong ống nghe vang lên tiếng: "Tút...tút. . tút"
Viên Nhược Hồng thẫn thờ ngồi trên ghế, hồi lâu không động đậy.
Cho đến khi Vĩ Vĩ hỏi: "Anh sao thế? Có chuyện gì à?" Anh mới định thần trở lại.
Viên Nhược Hồng không mặc áo khoác, lao ra khỏi văn phòng, miệng lẩm bẩm: "Hà Duyệt Tâm, cô không được nghỉ việc!"Anh chạy về phía trước, Vĩ Vĩ cầm áo khoác lông chạy theo sau. Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xúm lại hỏi Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ không buồn giải thích, đưa chiếc áo khoác lông cho một đồng nghiệp nam trẻ, chỉ ra ngoài nói: "Nhanh, mau đuổi theo anh Hồng, bảo anh ấy mặc áo khoác rồi hãy ra ngoài."
Nhưng khi anh chàng đó đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Viên Nhược Hồng đâu nữa.
Hôm đó Vĩ Vĩ không biết Viên Nhược Hồng có tìm thấy Duyệt Tâm không, cô chỉ biết lúc anh quay về, người anh lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh tái.
Ngày hôm sau anh bị ốm và bị sốt trong thời gian rất dài....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ