Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Người hơi buồn, nhưng không thất vọng. Người lại gần hai chúng tôi, tim tôi lúc đó lại đập nhanh và mạnh. Tôi nhìn người, người không nhìn tôi. Người chỉ nhìn anh tôi! Hình như, điều tôi sợ hãi thực sự đã đến.

“Anh quên rồi sao?” Người hỏi.

“Ừ, thực sự đã quên rồi.” Anh trả lời.

Người cười buồn, toan quay người bước đi. Tôi thì chỉ muốn giữ người lại, nhưng tự biết mình không có đủ sức lực và dũng khí để làm điều đó.

Lúc người dợm hai bước đi, nhưng liền quay quay lại ngay sau đó và nói: “Em vẫn nhớ. Nhưng nếu anh đã quên, thì em cũng không muốn nhắc lại. Chỉ là, trong em vẫn còn yêu anh vô hạn. Chỉ là, em đã chuyển đến đây để chờ gặp anh từng ngày. Và chỉ là, nếu người con gái đó không là bạn thân của em, em sẽ không vì thế mà chia tay anh đâu.”

À, hóa ra là thế. Hóa ra người là của anh tôi. Hóa ra người yêu anh tôi vô hạn. Hóa ra người chuyển đến đây là vì anh. Và hóa ra, người vì anh tôi yêu người khác mà chia tay. Tôi bỗng nhiên muốn cười cho những ngây ngốc trước đó của bản thân. Tại sao tôi lại giữ hình ảnh người như giữ dịt một bí mật cho riêng mình? Tôi còn sợ anh trai sẽ gặp được người và lại cướp mất người đi. Nhưng ngoảnh lại, tất cả đã quá muộn. Tôi vẫn chỉ là người đến sau. Và mọi thứ vẫn thuộc về anh tôi như muôn đời đời vẫn thế.

Anh trai và tôi đứng nhìn người bỏ đi, dáng người gầy gò như một nhành cỏ dại mà kiên cường. Tôi nhìn hoa hồng vứt dưới đất, máu trên tay tôi cũng đã khô lại, nhưng tim tôi đã mang một vết thương không bao giờ lành.

“Cô ấy là bạn gái của anh à?” Tôi đã định hỏi anh câu đó, nhưng rồi thấy mọi chuyện đã quá rõ ràng nên đành giữ lại cho riêng mình.

“Về thôi nhóc!” Anh cười buồn rồi nói với tôi.

Ngày hôm đó nắng gắt muốn cháy da, tôi thấy mình như người say nắng bước đi giữa sa mạc. Không thể tìm thấy được một giọt nước cứu sống lấy bản thân mình.

Tôi ngồi trên chiếc xe lăn, ngắm nhìn góc phố tàn qua ô cửa sổ. Chẳng hiểu vì sao từ hôm đó tôi không thấy người ngang qua nhà nữa.

Thực sự đã không thấy nữa.



Anh tôi trở lại thành phố. Ngày anh đi, mẹ tôi lại rơm rớm nước mắt và bảo anh mau chóng đưa một nàng dâu thảo về cho mẹ. Tôi thì vẫn ở lì trên gác, cố tìm ai đó trong dòng người dưới kia. Tôi không quan tâm anh, vì tôi biết anh ghét tôi. Tôi chỉ là một thằng em trai bị câm, bệnh tật của anh. Mọi giao tiếp đều qua cử chỉ, nên dù tôi muốn biểu đạt nhiều thì người ta cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Tôi đã từng ước vọng sẽ yêu được người, nhưng đến tột cùng bản thân vẫn chậm một bước. Người đã yêu anh tôi. Là yêu thương vô hạn.

Anh trai tôi ghét tôi.

Và bây giờ thì tôi ghét anh!

Không phải vì anh là tình yêu của người, mà vì anh đã vứt bỏ người trong nỗi cô đơn. Tôi hiểu được nỗi cô đơn ấy, vì tôi, ngay chính tôi lúc này đang phải chịu đựng nó. Anh trai tôi liệu có hiểu được không?

Anh tôi đi mà không để lại cho tôi một lời chào. Từ trên ô cửa sổ tầng hai nhìn xuống, tôi thấy dáng anh cô độc rời khỏi đây. Chẳng hiểu vì sao, tôi có cảm giác anh không phải là anh mà tôi đã từng biết. Anh có một nỗi buồn giấu kín, giấu kín trong mỗi bước chân. Và phải đến tận khi anh đi rồi thì tôi mới nhận ra.

Nhưng đã là quá muộn, vì tôi trót ghét anh rồi.



Người lại đi ngang qua phố, ngang qua tôi, nhưng lần này, người đã ngẩng lên nhìn. Lần đầu tiên trong hơn một tháng vắng bóng, người đã nhìn tôi. Tôi giật mình rồi tránh đi theo phản xạ. Tôi không có đủ dũng khí để đối mặt với người, tôi chỉ dám nhìn người từ phía xa, trong thầm lặng như vậy mà thôi.

Người mỉm cười, bước vào gõ cửa nhà tôi. Tim tôi lúc đó gần như bùng nổ, y như cái lần tôi cầm nhành hoa hồng định tặng người.

Mẹ tôi hỏi người tìm ai? Tôi đã nghĩ, người tìm anh trai tôi, nhưng thật không ngờ, người lại tìm tôi.

Tôi đã nói, trên đời này đôi khi có rất nhiều chuyện kỳ quái. Và cho dù có đi hết cả một đời, thì ta cũng không thể giải mã được những điều kỳ quái ấy.

Mẹ dẫn người đến gặp tôi, bà nhìn người vẻ ái ngại và nói: “Thằng bé không được bình thường cho lắm. Năm mười tuổi, nó bị cảm rồi chạy vào não. Từ đó mất luôn giọng nói, còn ý thức thì chỉ như một cậu bé mười tuổi mà thôi.”

Người gật đầu, không hề bất ngờ về điều này khiến mẹ tôi ngạc nhiên. Lần đầu tiên có một ai đó nhìn tôi bằng đôi mắt bình thường nhất có thể. Vì thế nên tôi hiểu sự ngạc nhiên của mẹ.

Mẹ tôi xuống nhà, để tôi và người trong một không gian rộng lớn của căn phòng. Đâu đó vẫn còn lưu lại mùi hương gỗ ấm của anh trai tôi. Vẫn còn những bức ảnh, những giải thưởng của anh thời còn niên thiếu. Tôi ghét chúng, muốn vứt chúng đi. Nhưng vì anh tôi bảo không được động vào, nên tôi cũng chẳng dám làm vậy.

“Cậu là Tuấn phải không?” Người hỏi tôi.

Tôi gật đầu, ánh mắt mở to đầy mong chờ.

“Tôi hơn cậu hai tuổi nên cho phép tôi được xưng chị với cậu nhé!” Người mỉm cười. Nụ cười mà tôi vẫn mong chờ đêm đêm.

Tôi lại gật đầu, không biết phải làm thế nào để biểu đạt cảm xúc cũng như những lời nói đang không ngừng hiện lên trong lòng lúc này. Tôi phải làm sao? Yêu người nhưng không thể nói cho người biết, không thể chạm được vào người và hơn hết, không thể khiến người dành tình cảm cho tôi như đã từng dành tình cảm cho anh tôi.

Người ngồi xuống, ngay cạnh tôi. Ánh mắt mông lung mơ hồ vào một khoảng không gian xa xăm. Người bắt đầu kể: “Chị quen anh cậu vài năm trước, khi anh cậu chưa thành đạt như ngày hôm nay. Nhưng cậu biết vì sao anh cậu lại giàu có đến vậy không? Vì anh ấy đã yêu cô bạn thân của chị. Nhà cô ấy giàu lắm, giàu đến nỗi anh trai cậu chỉ cần đồng ý yêu cô ấy, thì cô ấy nhất định sẽ khiến anh trở thành người không bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc.”

Tôi im lặng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

“Chị đã chia tay anh cậu ngay sau đó. Mà, anh ấy cũng không giữ chị lại. Anh ấy bảo anh không xứng đâu, nên chị hãy đi tìm người con trai khác đi.” Người hơi ngừng lại, như để suy tư chút gì đó, rồi tiếp tục nói: “Ừ, thì chị đi yêu người khác. Yêu đến hai anh chàng còn giàu có gấp mấy lần cô bạn thân. Nhưng chị không tìm được hạnh phúc từ họ. Vì họ quá giàu, cậu có hiểu không?”

Tôi gật đầu, cho dù không hiểu.

“Anh cậu là một kẻ bạc tình. Nhưng sao chị vẫn yêu anh vô điều kiện?
Tôi lắc đầu. Tôi không biết, làm sao mà tôi biết được vì sao chị yêu anh nhiều đến vậy?

“Vì anh cậu là một người ngốc nghếch. Một kẻ si tình – vọng tưởng – ngốc nghếch.” Nói đến đây, chẳng hiểu sao người lại òa lên nức nở. Những giọt nước mắt như pha lê rơi xuống, khiến tôi phải xót xa. Tôi đưa tay ra lau nhẹ cho người, mà chạm nhẹ vào nó đã vỡ òa trên đầu ngón tay tôi.

Người mong manh thật đấy. Ước gì, tôi có thể ôm người vào lòng mà ghì lấy, mà hôn lấy. Để người bớt hoang mang.

Rồi người lấy trong túi xách ra một bức thư, đưa cho tôi và bảo tôi đọc. Tôi biết chữ, nhưng không đọc nhanh được nên đã lắc đầu. Tôi vụng về ra hiệu bảo người hãy đọc cho tôi nghe. Người im lặng hồi lâu, nhưng rồi vẫn đồng ý mở thư ra đọc, dù nước mắt đã chèn lấy giọng của người rồi.

“Gửi em.

Những ngày này, anh đang sống trong sự khủng hoảng hơn bao giờ hết. Bác sĩ bảo, khối u đã di căn đi rồi, đồng nghĩa với việc, sự sống của anh sẽ chẳng còn được bao lâu.

Anh biết em sẽ bất ngờ và sẽ khóc sau khi đọc xong những dòng trên. Anh cũng định dù có chết cũng không nói cho em biết, nhưng vì còn em trai anh, nên anh không thể yên tâm khi cứ ra đi như vậy.

Anh đã về nhà lần cuối rồi, nên sẽ không bao giờ quay lại nữa. Và Tâm, em biết đấy, những năm qua anh đã đau khổ thế nào khi để mất em. Một lời xin lỗi muộn màng chẳng có nghĩa lý gì nữa cả, nên anh sẽ không nói xin lỗi em đâu. Anh cũng không nói yêu em, vì tình yêu của anh không đáng để trao gửi vào một tâm hồn rộng mở, khoan dung và đầy sự thương yêu như em. Anh viết thư này, trên danh nghĩa là một người đã cũ với em. Với tình yêu của em. Và của chúng ta.

Tâm, em biết không? Bạn em đã cho anh số tiền để chữa bệnh cho em trai, anh chẳng biết bệnh nó có chữa nổi không. Nhưng mà, có được hy vọng là tốt rồi. Anh biết, nó yêu em! Anh hiểu nó, hơn cả ba mẹ mà. Nó yêu em, rất yêu em Tâm ạ. Anh có cảm giác, nó như anh hồi trước, yêu em vô hạn và vô điều kiện. Chỉ có điều, anh không có quyền lựa chọn cuộc sống cũng như tình yêu cho riêng mình.

Xin em đừng giận nó, vì nếu không có nó, anh vẫn sẽ bị cám dỗ bởi đồng tiền mà thôi. Xin em đừng ghét nó, hãy yêu nó được không em? Hoặc, chăm sóc nó như anh đã từng cũng được. Một ngày nào đó, em sẽ thấy bản thân mình tìm được anh trong nó thôi.

Anh sẽ gửi cho em một khoản tiền để đưa Tuấn đi chữa bệnh. Dù không khỏi, nhưng em hãy cố gắng chữa hết s
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Hễ đi là đến
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
1234...252627»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Swatch Watches