Tối đó, bên của sổ, dưới những vì sao lấp lánh, tôi viết lá thư dài nhất mà mình từng viết. Tôi kể tất cả, ngoại trừ chuyện riêng của mình trong lá thư thứ nhất. Sáng mai, tôi dán nó ở vị trí cũ. Sáng hôm sau nữa, cậu không quay trở lại. Tôi đã đoán được như thế, nhưng vẫn buồn.
Dù Chàng trai Buổi sớm không đến nữa, nhưng tôi vân giữ thói quen dậy sớm. Vì thế, khoảng một tuần sau, tôi ngạc nhiên vô củng khi thấy cậu quay lại và đặt vào hòm thư nhà phải nhà hàng xóm.
“Tớ không giận cậu nữa. Lúc trước thì có một chút, bây giờ thì hết. Kể ra thì tớ không biết gì về người tớ đinh tặng hoa cả, ngoài việc người đó thích những bông hoa tú cầu. Tớ cũng chẳng biết gì về cậu, vậy nên có lẽ việc gửi đi nhưng bông hoa đen ấy có lẽ cũng chẳng khác nhau lắm.
Người mà tớ định tặng, tớ nghĩ, là mối tình đầu của mình. Mối tình đầu mà ai ai cũng có, ai ai cũng từng trải qua ấy. Cô bạn đó phu trách chương trình phát thanh của trường mỗi giờ giải lao. Tớ rất thích nhạc bạn ấy chọn để phát vì đó cũng là những bản nhạc mà tớ thích. Có một lần, bạn ấy hát chay bài Goodbye của Celine Dion theo yêu cầu của một bạn có mẹ bị ung thư mặc dù chương trình trước giờ chỉ phát nhạc có sẵn. Đoạn cuối, có lẽ bạn ấy đã khóc một chút vì tớ nghe thấy giọng bị nghẹn lại. Sau vụ đó, nghe đâu bạn ấy bị phạt. Từ đó tớ mờ tìm hiểu cô bạn Phát thanh viên Mười lăm phút mỗi ngày ấy là ai, quan sát bạn ấy, và có lẽ là nhiều cảm xúc hơn thế nữa. Nhung bạn ấy đã có người khác bên cạnh, nện tớ chỉ đứng ngoài vậy thôi. Một lần duy nhất, tớ tặng bài Bless on the broken road cho chính bạn ấy, trong chương trình Mười lăm phút của bạn ấy, giấu tên, vì nghĩ bạn kia đã đi du học. Nhưng chỉ thế thôi. Rồi tốt nghiệp. Sau đó, tớ nghe phong thanh họ đã chia tay. Tớ lại nghĩ, có lẽ mình nên thử đứng trước mặt bạn ấy xem sao. Nhưng rồi chuyện nhẩm lẫn đã xảy ra, như cậu đã bết.
Có lẽ việc này xảy đến là để khuyên tớ nên dừng lại”
Tôi đọc lại lá thư vài lần nữa để chắc chắn nó đang nói về... mình. Chi tiết để tôi chắc chăn điều đó là bài hát Goodbye của chương trình Mười lăm phút. Tôi đã liều mạng hát nó vì file nhạc bị hỏng, mặc kệ sau đó bị phạt quét dọn văn phòng Đoàn một tuần vì thầy bảo tôi có hơi hướng muốn "nổi loạn", và lũ bạn thì trêu chọc vui vui giọng lu bể mà hát với hò. Vì tôi có cảm giác thôi thúc mạnh mẽ rằng khi đó có người cần nghe bài hát đó.
"Đó chính là tớ'. Tôi dán lá thư siêu ngăn đó dưới đáy hòm thư nhưng Chàng trai Buổi sớm đã chẳng quay lại nữa. Sau ba ngày, tôi quyết định sẽ không ngồi đợi, tôi sẽ tự đi tìm cậu.
Những ngày sau đó, tôi đạp xe lang thang khắp các phố để tìm một cửa hàng hoa có cái tên của một Nữ thần. Và rồi tôi đã tìm thấy. Flora - Nữ thần làm mặt đất nở hoa của thần thoại Hy Lạp, xinh xắn bên góc một ngã tư. Tôi đẩy cửa, cảm thấy ngón tay mình hơi run, và gặp nhũng xô nhôm cắm đầy hoa. Chàng trai Buổi sớm đang cắm cúi chỉnh sửa những bó hoa Cẩm chướng đỏ ở cuối cửa hàng.
- Quý khách muốn mua gì?
Cậu quay lại, và có vẻ ngạc nhiên khi thấy vị khách là tôi. Cậu không biết người nhận những bông hoa tú cầu là ai, nhưng chắc chắn cậu biết tôi, cô phát thanh viên Mười lăm phút học cùng trường cấp ba với cậu. Tôi mỉm cười, cố gắng điềm tĩnh như một quỷ cô của thế kỷ 18.
- Một bông hoa tú cầu đỏ, đó là thứ tớ muốn mua. Giao hàng tận nhà nhé!
Tôi ghi nhanh địa chỉ nhà vào mảnh giấy nhỏ đặt trước quầy, đẩy về phía cậu.
- Và lần này cậu sẽ không nhầm địa chỉ của tớ nữa chứ? Mà tớ có chút tò mò, ai đã cho cậu sai địa chỉ nhà tớ thế?
Mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên. Còn tôi không ngăn được mình nở nụ cười.
Tôi không thể miêu tả cho bạn rõ ràng cảm xúc của mình lúc này, khi biết mình không phải là một hòm thư lạc, và những bông hoa tú cầu cũng chưa bao giờ đi lạc. Nó gần giống như cảm giác của một mầm cây vừa tách vỏ và trồi lên khỏi mặt đất, nhận ra mình được tưới tắm dưới ánh Mặt Trời rực rỡ. Và mọi thứ xung quanh nó tốt đẹp đến mức, hạt mầm hứa hẹn sẽ nở hoa...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ