Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Tôi thấy mình đang rơi!

Trượt dài, bất lực, tuyệt vọng!

Tôi sắp chết!

Ừ! Đứng trước cái chết mọi thứ vô nghĩa lắm. Tôi – một tổng giám đốc quyền lực với tấm bằng tốt nghiệp đại học Harvard danh giá, sở hữu một chuỗi cửa hàng siêu thị điện máy trên toàn cuốc, nắm trong tay số tài sản đáng ngưỡng mộ và ghen tị, điều khiển hàng trăm con người dưới quyền mình. Ấy vậy mà tôi vẫn phải chết.

Chết là chết! Không có mặc cả!

Vài tháng trước, tôi thấy trong người mệt mỏi vô cùng và thị lực giảm đi trông thấy. Vốn có bệnh cận thị nặng, tôi ung dung đi đo mắt và cắt một cái kính khác. Bên cạnh đó bảo người làm nấu một vài món ăn tẩm bổ vì nghĩ mình chỉ lao tâm lao lực quá mức.

Mẹ tôi thì không vô tư như thế, một mực bắt tôi đi kiểm tra tổng quát. Bà bảo tôi “để lâu mà nuôi bệnh à?”.

Ôi! Thanh niên khỏe mạnh trong độ tuổi đẹp nhất của đời người thì có bệnh gì được cơ chứ.

Tôi đã nghĩ vậy đấy.

Ấy thế mà tôi có bệnh thật, mà còn là bệnh nặng. U não – khối u vừa khéo nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật. Nó sẽ dần dần làm tôi không còn khả năng nhìn, sau đó làm thần kinh tôi xử lí thông tin chậm dần và cuối cùng là một giấc ngủ dài chìm dần vào cái chết.

Điều duy nhất mà tôi có thể làm là uống thuốc để làm chậm tốc độ phát triển của cái khối u khốn kiếp ấy. Tức là kéo dài thời gian chờ chết. Điều này còn kinh khủng hơn cái chết.

Biết rằng mình sẽ chết mà không thể làm gì, chỉ biết bất lực chờ đợi. Tôi cứ tưởng mình tài giỏi lắm, hóa ra mình cũng chỉ là thằng vô dụng.

Tôi giờ đây giống như một quả bom nổ chậm. Một khi phát nổ, tôi sẽ giết chết nhiều người và cả chính bản thân mình. Không còn tôi, mẹ biết dựa vào ai đây? Ai sẽ chăm sóc bà khi tuổi cao sức cạn? Các nhân viên của tôi sẽ như thế nào đây?

Nực cười! Bản thôi mình tôi còn chẳng cứu được, ở đó mà lo cho người khác. Tính ra tôi cũng ít có rảnh lắm.

Tôi đến công ty muộn cùng với hơi rượu và bộ quần áo từ hôm qua. Đêm qua tôi say mèm ở một quán bar quen và ngủ mất xác ở đó cho đến sáng. Dù đã tranh thủ thời gian, không về nhà mà đến thẳng công ty, ấy vậy mà tôi vẫn muộn.

Thư ký báo với tôi rằng có một cô gái đến tìm tôi từ sớm và đang đợi trong phòng làm việc.

Đó là một cô gái không đẹp nhưng dễ nhìn, gương mặt thanh tú và nụ cười răng khểnh rất duyên. Chưa đủ để làm điên đảo mọi trái tim nhưng cũng quật ngã khối cậu trai.

Tôi nhìn cô ấy.

Chưa gặp lần nào!

Thư ký mới của đối tác nào đó sao?

“Tôi là Thanh Phương.” – Cô ấy nói với tôi.

Ơ! Trùng với tên tôi.

“Tôi đến lấy lại hồ sơ bệnh. Bệnh viện họ nhầm. Họ đưa nhầm hồ sơ.” – Phương tiếp tục nói.

Niềm vui cả cuộc đời tôi cộng lại không bằng một phần lúc này. Tôi không chết, không có cái khối u nguy hiểm nào trong đầu tôi. Tôi vẫn sống, vẫn làm tổng giám đốc, vẫn là chỗ dựa của mẹ. Tóm lại là tôi khỏe, tôi ổn, tôi chẳng có cái vấn đề gì.

Ôi tôi muốn nhào đến ôm chầm lấy cô gái trước mặt như ôm một người bạn vừa cùng tôi hoàn thành một dự án khó khăn.

Kiềm chế! Kiềm chế nào! Mẹ kiếp Thanh Phương! Mày bình tĩnh lại tao coi nào!

Ôi tôi vui đến phát rồ mất!

Ơ! Mà thế có nghĩa là cô gái trước mặt tôi bị u não và cô ấy sắp chết sao?

Tôi biết cái này không phải việc của mình. Một ngày có biết bao người chết, thương làm sao hết, quản làm sao xuể. Nhưng mà... Cô ấy mang đến cho tôi một niềm vui lớn thế này còn tôi lại gián tiếp ném cô ấy xuống địa ngục tuyệt vọng sao?

Bôn ba trên thương trường đã lâu, tôi ít nhiều cũng trở nên lạnh lùng và vô cảm. Nhưng lúc này tôi quả thật không nỡ.

“Hồ sơ của anh nè. Còn của tôi đâu?” – Cô gái lấy từ trong túi sách ra tập hồ sơ đưa cho tôi.
Tôi đón lấy. Địa chỉ công ty tôi ghi ngay bên ngoài. Tôi mở ra xem. Vấn đề của tôi là làm việc quá nhiều ảnh hưởng đến thị lực.

Hồ sơ bị nhầm, ấy thế mà tôi không phát hiện ra. Sau khi bác sĩ xem hồ sơ của tôi, ông ta yêu cầu tôi cùng người nhà đến vào lần sau và ông ta sẽ nói rõ. Khi đó tôi nằng nặc nếu không nói tôi không quay lại nữa nên ông ta đành bất đắc dĩ nói cho tôi biết bệnh của mình. Nghe xong hồn phách tôi chính thức rời khỏi xác, chẳng còn đầu óc đâu xem lại hồ sơ bệnh án thêm một lần nào nữa.

Hóa ra chỉ là một sự nhầm lẫn. Bệnh với viện, làm ăn thế đấy!

“À! Hồ sơ của Phương tôi để ở nhà, không có mang đến chỗ làm.” – Tôi gãi gãi đầu nói với Phương.
“Nó không có vấn đề gì chứ?” – Phương nhăn nhăn mặt.

“À không. Vậy nên tôi đem bỏ đi luôn rồi.” – Tôi nói dối trơn tru.

Không lẽ giờ tôi bảo có đó, cô bị u não. Ôi thôi tôi thà nói dối. Quả thật không có đủ can đảm nói cho người ta biết bệnh của mình. Giờ mới hiểu nỗi khổ của bác sỹ.

Phương ra về, xem ra không nghi ngờ gì câu trả lời của tôi.

Còn lại một mình trong văn phòng, tôi rõ ràng đang có chuyện vui mà lòng bỗng buồn ghê gớm. Tôi làm vậy là đúng hay sai? Lẽ ra tôi nên nói để người ta còn biết đường uống thuốc chứ.

***

Nhà Phương hóa ra gần công ty tôi. Đi qua một con phố là tới.

Tôi cũng chả hiểu mình tới làm gì, chỉ là từ cái hôm nhận lại hồ sơ bệnh của mình, tôi cứ thất thần và nghĩ về cô gái kém may mắn ấy.

Mở cửa cho tôi là một bé trai kháu khỉnh tầm sáu bảy tuổi. Cậu bé có đôi mắt giống Phương.

Tôi chưa kịp nói gì cậu bé đã chạy vù vào nhà la lớn “mẹ ơi có khách”.

Không lâu sau thì Phương đi ra. Cô ấy nhận ra tôi, mời tôi vào nhà. Chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ về căn nhà nhỏ của Phương, về công việc của tôi. Cô ấy chẳng chút mảy may hỏi lí do tôi đến, nếu không tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Nhà của Phương nhỏ nhắn, lọt thỏm giữa Đà Lạt phồn hoa. Dàn hoa tím trước cửa u uất một màu hoài niệm. Ngôi nhà dễ thương nhưng cũng buồn bã thế nào ấy.

Chắc vì nó dễ thương nên tôi thích đến.

Chuyện đến nhà Phương trở thành một phần trong thời gian biểu của tôi. Dù bận rộn đến mấy tôi cũng dành ra một tuần ba đến bốn buổi đến đây chơi sau khi đi làm về. Giờ đó cô ấy cũng đã đi làm về.

Mỗi lần đến tôi đều mua cho cu Phúc một món đồ chơi. Cậu bé thích lắm, cũng rất quý tôi. Có điều tôi chưa bao giờ gặp ba thằng bé.

Ban đầu tôi cũng thấy ngại khi cứ đến nhà “gia đình người ta”, nhưng đến vài lần mà không thấy “trụ cột gia đình” đâu, tôi dằn vặt vài ngày rồi lại chịu thua, tự vác xác đến ngồi uống trà Phương pha.
“Sao Phương không hỏi ba thằng Phúc đâu.” – Có một lần cô ấy hỏi tôi như thế.

Chúng tôi bằng tuổi nhau nên xưng tên, có điều trùng nhau cả họ lẫn tên nên nghe cứ buồn cười làm sao ấy.

“Ừ, tại sợ hỏi Phương không nói.” – Tôi cười cười xoa đầu, nhìn mặt chắc ngố lắm.

Phương mỉm cười lộ răng khểnh rất duyên, quả nhiên không nói.

Tôi bắt đầu nghĩ rằng ba cu Phúc đã mất. Giống ba tôi.

Tôi vẫn tiếp tục đến nhà Phương cùng một vài món đồ chơi và thêm một vài vật dụng gia đình. Cũng không có gì to tát, có khi là cái bóng đèn để đó phòng khi đèn hư bất ngờ, có khi là một vài gia vị mà lần trước tôi để ý sắp hết. Phương hay cười bảo tôi chu đáo, ai lấy được tôi chắc có phúc lắm.

Những lúc như thế tôi chỉ cười ngây ngốc. Ôi ở nhà tôi lười chảy thây ra ấy.

Mỗi lần đến đó, tôi dùng bữa với mẹ con Phương rồi mới ra về. Và không phải về tay không.

Tôi về mang theo nỗi nhớ em.

Càng ngày tôi nghĩ về em càng nhiều, có lúc còn vu vơ mỉm cười khi nghĩ đến một câu nói đùa nào đó mà em từng nói với tôi.

Nhưng mà bên cạnh nỗi nhớ ấy là sự dày vò khủng khiếp. Sao tôi lại đưa mình vào một tình yêu không lối thoát thế này?

Em có chồng rồi.

Em có con rồi.

Kinh khủng hơn là em sắp chết rồi.

Đáng sợ lắm! Nghĩ thôi đã rùng mình. Giờ mà sống không có em, tôi sợ mình sống không nổi. Tôi chết mất!

Khi bạn yêu thương một người, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ vĩnh viễn mất họ thôi bạn đã nghẹt thở rồi. Không còn được thấy người mình yêu thương nữa là cả một nỗi sợ kinh hoàng.

***

Tôi đến nhà em cùng với một số trái cây, sữa và “thuốc bổ”. Gần đây em chán ăn, sức khỏe cũng đã xấu đi nhiều lắm.

Vừa đến cửa nhà đã nghe tiếng cu Phúc khóc ầm ỹ gọi mẹ, tôi hoảng quá mở cửa đại mà không gõ. Cửa không chốt trong.

Chạy đến chỗ phát ra tiếng khóc, tôi thấy em nằm dưới đất, tay khùa khoạng trong không trung, đôi mắt dại đi nhưng vẫn nổi rõ vẻ hoang mang sợ hãi.

Tiếng khóc của Phúc càng làm tôi phát hoảng.

Tôi lao đến đỡ em dậy.

“Ai! Ai đấy.” – Em dãy dụa, tránh tay tôi.

“Phương đây, Phương nè Phương.”

“Phương ơi, Phương không nhìn thấy gì hết. Làm sao? Làm sao đây Phương?” – Nước mắt em bắt đầu chảy dàn dụa....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Hễ đi là đến
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Đứng lên và đi
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
1234...404142»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Insane