LÀ Vương, Vương đang ngồi một mình ở góc khuất đó, không gế không nơi để đi, trông Vương thật tội nghiệp, jống như thế jới này cái thế jới nó đang thật sự thích đây đang bỏ mặc Vương vậy, một mình Vương chỉ một mình Vương……
Vương nhắm nghiền đôi măt để cảm nhận khung cảnh xung wanh mình, mặc mọi ngừoi nói j mặc người ta xỉa xói ra sao, Vương vẫn cứ ngồi đó, đầu Vương dựa vào nền gạch nhà của người ta, Vương đang nghĩ đến Nguyệt Anh, cũng chính nơi này Vương đã để vuột mất Anh…..Giá như lúc đó Vương dũng cảm hơn một chút, dũng cảm để nói ra tình cảm của mình thỳ phải chăng Anh sẽ way lại nhìn Vương? Vương vẫn chờ Anh , đến tận bi jờ cũng thế và mãi về sau cũng sẽ thế. Vương yêu Anh nhưng lại không thể nói, cảm jác đó dày vò Vương từng chút một từng chút một.
_ A…- Vương khẽ rên nhẹ một tiếng khi thấy cái j đó lạnh lạnh đang áp trên mặt mình. Thì ra là nó đang cầm lon sting lạnh áp lên má Vương.
_ Cô bi điên hả?- Vương càu nhàu đáp
_ Uống đi- nó không màng đến lời Vương nói chỉ cầm lon sting đưa lên trước mặt Vương.
_ Không cần- Vương lạnh lùng gạt tay nó ra rồi đứng lên lặng lẽ đi vào con hẻm
Nó dõi theo Vương rồi cũng bước theo sau, đôi tay nó lạnh cóng đan vào nhau thi thoảng lại bấu chặt vào cấu váy để bớt căng thẳng hơn. Nếu nó đoán không lầm, chắc đây là nơi dẫn đến cánh đồng hoa mặt trời.
Ban đêm nơi đây nhiều đom đóm hơn, Vương vẫn ngồi một mình ở góc cây đại thụ to đó, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại. Thật uổng công nó đã nói dối Khương để chạy lại xem coi Vương có bị j không. Hoá ra lại là vô ích rồi.
Những đám mây đen đang bao phủ trái tim đôi ta
Anh chăm chú lắng nghe những cảm xúc bị lãng wên từ lâu
Thật khác biệt và rõ ràng
Tựa như bức tranh tươi đẹp
Chỉ có thể ngắm nhìn nơi hồi ức của một người
Trái tim đau đớn bị tổn thương còn có thể tiếp tục yêu em?
Anh đã cố găng rất nhiều để nắm lấy bàn tay em lạnh já……
……..
Những nốt nhạc nơi cửa miệng Vương thốt ra, nó ngeh rõ từng lời từng lời một, jai điệu thật hay nhưng lại buồn, Vương hát rất hay rất thành tâm, thành tâm đến nỗi khoé mắt của Vương đã bắt đầu ươn ướt. Nhìn Vương đau đớn, bản thân nó chỉ biết lặng câm dõi theo Vương.
Mưa lất phất rơi trên con hẻm nó đi, nó nhìn thấy mưa rõ hơn wa ánh đèn phản chíếu xuống đường, khu này vắng vẻ wá nhưng không hiểu sao nó không hề sợ, nó ít khi nào đi một mình vào ban đêm lắm nhưng jờ khi đi bên cạnh Vương thì không hiểu sao nó lại thấy nhẹ lòng hẳn, liếc nhanh nhin Vương rồi lại nhìn về phía trước. Mới nãy nghe Vương hát, nó thấy trong lòng nó có thứ cảm jác rất khác lạ, vừa chút khó chịu nhưng vừa có sự thương cảm, nó thấy bản thấy mình ghen tỵ với cô gái mà Vương thích, được một người con trai thích mình đến zậy, nếu là nó chắc nó sẽ không bỏ một người như Vương mà đi, nhưng lý do tại sao Vương và cô gái đó không ở chung với nhau, thì nó không biết…..
Vương thấy nó im lặng hồi lâu thì hơi bực mình. Thật sự là Vương không thích im lặng wá, im lặng wá khiến Vương có cảm jác như mình đang bỏ lại một mình, Vương không thích cảm jác đó lắm, nó làm Vương thấy nghẹt thở. Dường như không chịu được Vương way sang thúc mạnh vào vai nó
_ Nói j đi- Vương nhăn mặt nói nhưng mắt vẫn hướng về phía trước
Hơi jật mình vì cú thúc mạnh của Vương, nó ngước lên nhìn Vương rồi lảng
_ Hôm nay trời đẹp nhỉ
Thấy nó nói một câu không ăn nhập chủ đề, Vương nhìn dáo dác xung wanh lên trời xuống đất rồi way sang nhìn nó.
_ Cô không thấy mưa lất phất hả, đẹp j mà đẹp, tối thui kia kìa- Vương cau có đáp
_ ờ thì…….. ý tui nói trời mưa đẹp…….- nó cười trừ nhìn Vương
_ Trời mưa đẹp?…….đâu, đẹp chỗ nào đâu, cô chỉ tui coi coi- Vương lại nhìn xung wanh tìm cái đẹp mà nó nói
_ Sao tui biết nó đẹp chỗ nào mà chỉ, đẹp thì đẹp thôi……- nó hơi bực
_ Cô…….. hôm nay cô ăn gan hùm rồi mới dám trả treo tui đó- Vương chặn đường nó khoanh tay nhìn nó
_ Vớ vẩn thật, anh né ra đi để tui đi về nhà nhanh nữa, tối rồi..
Nó né sang chỗ khác để đi, mỗi bước đi của nó càng lúc càng nhanh hơn, vì trời mưa ko lất phất nữa mà hạt nào hạt nấy đã bắt đầu nặng trĩu, rớt mạnh xuống đầu nó, vai nó và lấm tấm trên mặt, thật khó chịu khi cứ phải đi ngoài trời mưa, nước mắt nước mũi nó lẫn vào nhau vì lạnh.
_ Sao chân cô ngắn mà cô đi nhanh thế.- Vương chạy kế bên nó, mặt cũng ướt sũng mưa như nó
_ Anh không thấy lạnh hả?- nó vừa chạy vừa hỏi Vương
_ Bộ cô lạnh lắm sao
_………..
Nó không thể trả lời Vương nữa, vì mưa phả vào mặt nó càng lúc càng mạnh, nó thấy rát cả miệng, nó đuối sức lắm rồi, nếu không chạy về kịp chắc nó té xỉu lun mất…Đang bận với suy nghĩ của mình, nó chợt cảm thấy hình như trời không còn mưa nữa, tạnh rồi thì phải . mưa không phả vào mặt nó, cũng đột ngột dừng lại, bộ có hiện tượng lạ hả? Mà đúng thật, hiện tượng lạ xuất hiện, mà còn xuất hiện ngay trên đầu nó nữa. Thì ra là Vương lấy áo khoác che trên đầu nó rồi người Vương chỉ mặc một áo mỏng manh có khi mỏng hơn nó ấy chứ, zậy mà lại mở áo khoác che cho nó. Ngước mắt lên nhìn Vương, nó đã ngừng chạy, Vương cũng ngừng chạy, chỉ có nó và Vương dưới ánh đèn đường màu vàng. Nó im lặng nhìn Vương có chút thắc mắc
_ Sao không chạy nữa, đứng đây làm j?.
_……..
_ Ê, tui đang hỏi cô đó- Vương nheo mắt nhìn nó
_………- nó vẫn im lặng nhìn Vương, mắt không hề chớp
_ Ê, CON NHỎ KIA, CÔ BỊ CÂM HẢ- Vương wát lớn vào mặt nó
_ Anh không lạnh hả?
Thấy nó hỏi câu hỏi ngớ ngẩn, Vương phì cười một hồi rồi nói
_ Đó là chuyện của tui, cô lo làm j, đi thôi.- vừa nói vừa vừa kéo nó sát vào Vương rồi cùng chạy nhanh về nhà.
Dựa vào người Vương, nó thấy tim mình đạp liên tục, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ở bên Vương nó thấy ấm áp hơn nhìu, mỉm cười nhìn Vương rồi nó cùng Vương chạy tiếp.
10.30 p.m, trước cổng nhà nó
_ Anh lỡ đưa tui đến nhà rồi, hay là anh ở đây nàh tui đi rồi sáng mai hẳn về.- nó ngây thơ hỏi
Chớp mắt liên tục nhìn nó, Vương cốc vào cái trán nó thật mạnh
_ Đau, anh bị thần kinh hả- nó vừa xoa đầu vừa liếc Vương
_ Cô là con gái, có bao jờ có đứa con gái nào mời con trai vào nhà wa đêm không?
_ ơ hay, là tui tội nghiệp anh nên mới kêu anh vào nhà tui, bộ anh tưởng tui muốn chứa anh hả?- nó nhăn mặt wát Vương rồi way đầu bước thẳng vào nhà, mặc kệ Vương đứng như trời trồng như nhìn nó.
Không nhìn Vương một chút nó bước một mạch vào sân nhà, mặt nó còn có chút bực dọc vì lời nói của Vương, thật tình là nó không có ý j với Vương mà, đơn thuần là bạn bè mời vô nhà thôi, hắn làm cái wái j mà phản ứng mạnh zậy chứ.
Nó khó chịu vào nhà mà wên mất có 3 người nhìn nó không chớp mắt
_ E…hèm…..
_………- nó không chú ý lắm vẫn cặm cụi đi tiếp
_ưhmmmm……..
Nghe tiếng wen wen nó nhìn sang phải thì liền thấy ba mẹ nó đang ngồi hay bên gế, và chính jữa là bà cô đang chiễm chệ ngồi……
Hoảng hồn, nó cuối gầm mặt xuống khuôn mặt đanh lại rồi tiến thẳng tới chỗ 3 người, cung kính wỳ xuống và thưa
_ Con chào dì và be mẹ.
_ Hưm…….. đi chơi về rồi sao? Tôi thấy cô không coi ai trong mắt mình nữa thì phải? Ngay cả tôi cô cũng dám bỏ đi một nước.
_…. con không dám..- nó nhỏ nhẹ đáp nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm
_ Đừng tưởng mình là thánh nữ, muốn làm j thì làm, chưa chắc cô là thánh nữ đâu, còn phải đợi một đợt kiểm tra nữa mà………- bà dì nghiêm mặt nhìn thẳng vào nó- ja đình không có jáo dục dẫn đến có đứa con ******* đến thế, thấy người lớn không thèm chào….- bà dì liếc mắt nhìn ba mẹ nó rồi nhfin xuống người đang wỳ dứới chân bà…- ngươi biến đi đừng để ta thấy ngươi nữa.
Gật đầu nhẹ, nó way đầu bỏ đi, một lần nữa khuôn mặt không có cảm xúc, đối với nó nó đã wá wen với việc ngày nào cũng bị bà j` móc méo, và càng vô cảm hơn khi ba mẹ nó- một người cúi gầm mặt xuống xấu hổ, còn một người ngồi ôm mặt khóc, nó thật không biết mẹ nó khóc là vì bị bà dì nói vậy mẹ mới khóc hay mẹ nó khóc cho nó nữa. Nuốt nước đắng vào cổ, nó bước lên cầu thang và không một lần nhìn lại……
Vương đứng dưới nhà nó một hồi rồi định way đầu đi thì đầu Vương cảm thấy đau buốt, tay Vương xoa nhẹ lên đầu rồi dựa vào tường
_ Đau wá….chắc là dầm mưa nên đau đầu wá……- Vương vò lấy tay vò đầu thật mạnh
Vương thấy xung wanh toàn màu trắng, trắng wá đến nỗi Vương không thấy j cả, mắt Vương díu lại giãn ra , chân Vương dường như không chịu đựng được sức nặng của thân thể và Vương khuỵa xuống.
Nằm một mình trên lầu, nó cảm lại cảm thấy xung wanh 4 bức tường không khác j nhà là tù, nếu cho nó lựa chọn chắc chắc nó sẽ lựa chọn không bao jờ vô chính căn phòng này nữa, nó cảm thấy khó thở và mún khóc, lòng nó nặng trĩu nặng đến nỗi nó thấy như cả thế jới này nó đang gánh trên vai vậy. chớp mắt 15’ nó không tài nào ngủ được, khoác nhẹ áo khoác, nó mở cửa đi ra ngoài sân, hum hỉu sao nó cảm thấy không yên tâm vê Vương cho mấy, mưa đã tạnh, đường mát mẻ hơn nhìu, hít thở một hơi thật sâu, nó đi định đi dòng dòng thì nó trông thấy có jáng người đang nằm ngoài kia....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ