_ Trơì ạ, bộ ngoài đây mát đến nỗi có người muốn ngủ ngoài đường lun hả chời….- nó lầm bầm trong miệng rồi định ngoải bước vào nhà thì nó trông thấy đôi khuyên tai bạc đang lấp lánh bên đường
_ Vương…- nó hốt hoảng chạy lại đỡ Vương zậy.
Thật thảm hại, nó không biết Vương đã nằm ở đây bao lâu rồi nữa, nếu biết chuyện này xảy ra nó sẽ kêu Vương vào nhà luôn cho rồi. Nó mở máy gọi đt cho bác wản ja
_ Bác Lý à, bác ra ngoài júp tôi cái này với.
_ Biết zậy, tui lôi anh vào nhà cho rồi…- nó càu nhàu nói rồi bước vội đỡ Vương zậy.
Thấy bác Lý và nó đỡ người lạ mặt vào nhà thì hơi thắc mắc
_ Ai zậy Thanh?-ba nó lên tiếng
_ Là bạn con , ba cho bạn con ở đây một đêm nha- nó nhở nhẹ nói
Hơi chút khó chịu, ba nó nghiêng đầu nhìn Vương rồi mỉm cười
_ Là cậu Khương mới nãy mà? Mau đỡ anh ta vào nhà đi
_ Khương?- nó thắc mắc nhìn ba nó rồi nhìn xuống Vương, mọi người lầm Vương với Khương là đúng rồi. Mỉm cười nhìn Vương nó đỡ Vương lên phòng khách.
_ Này, ông thấy không? Con bé Thanh nó cười kìa, lần đầu tiên tôi thấy nó cười đó- mẹ nó nhìn nó rồi nói
_ ….- không trả lời mẹ nó, ba nó trầm ngâm suy nghĩ rồi nhẹ lắc đầu bỏ vào phòng
Đỡ Vương lên jường nó way lại nói với bác Lý
_ Bác mời bác sĩ jùm tôi.
_ Dạ- bác Lý gật đầu rồi bước ra ngoài
Lấy khăn nóng áp lên trán Vương, nó bước ra ngoài để bác sĩ kiểm tra cho Vương.
_ Lần đầu tiên tôi thấy cô dẫn bạn vào nhà- bác Lý ân cần hỏi
_ ……….- nó không nói j chỉ im lặng nhìn vào trong phòng , trong lòng hơi lo lắng
Thấy bác sĩ vừa ra ngoài nó vội chạy vào hỏi
_ Anh ta có sao không ông Sur( tên bác sĩ)?
_ Anh ta không sao nhưg do dầm mưa khá lâu cộng thêm việc xỉu bên ngoài ko đc phát hiện sớm nên phổi bị nhiễm trùng nhưng tôi đã chữa cho anh ta chắc không có vấn đề j đâu, cô chủ khỏi lo.
Thấy ông Sur( bác sĩ) nói như zậy, nó cũng thấy phần yên tâm, liếc nhẹ đôi mắt nhìn Vương rồi gật đầu zới ông Sur.
_ Bác Lý, bác chăm sóc cậu ta dùm tôi.- nói rồi nó nhẹ nhàng đóng cửa và trở vào phòng mình
_ Nguyệt Anh…….Nguyệt Anh……
Vương vội bật dậy, một lần nữa Vương lại trông thấy Nguyệt Anh chỉ tiếc là ở trong mơ thôi, lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán Vương mới thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, hơi chút tò mò Vương bỏ xuống jường và bước ra ngoài.
Nhà hơi tối, xung wanh Vương toàn là những ngọn đèn mờ mờ ảo ảo
XOẢNG
Tay Vương hình như vơ trúng cái j thì phải, đột nhiên căn phòng sáng lên, mọi thứ rõ ràng hơn trong mắt của Vương, mọi con mắt của mọi người dồn vào Vương, từ người hầu đến ba mẹ nó và cả đến bà dì đang nhìn Vương với một cặp mắt khó chịu nữa.
Nhíu đôi lông mày nhìn Vương bà dì nói như ra lệnh
_ Tại sao lại có người lạ trong nhà, đem hắn ra ngoài phòng khách đi- dứt câu bà dì bỏ ra ngoài chỉ còn mình Vương và bác Lý đang cuối gầm mặt xuống vì sợ
_ Ngươi tên j?- bà dì khó chịu hỏi
_ Vương
_ Nhìn ngươi rất wen hình như đã thấy ở đâu rồi?
_ Anh ta tên Vương sao?, tôi còn tưởng anh ta tên Khương?- mẹ nó way sang hỏi bác Lý
_ Cái này…..tôi cũng không rõ thưa bà..- bác Lý cuối đầu đáp
_ Sao tên đó lại ở trong nhà này- bà liếc nhìn nửa con mắt như muốn hỏi ông Đoàn
_ chuyện này……….- ông Đoàn không biết nói như thế nào….
Đầu Vương ong ong lên, mỗi tiếng nói của những người trong nhà này jống như âm của búa bổ vào đầu Vương từng chút từg chút một.
_ Là bạn của tôi……
Nghe tiếng nói phát ra từ phía sau mình Vương kịp way lại nhìn rồi từ từ ngã xuống, trong một lúc bên tai Vương dường như nghe tiếng nói của Nguyệt Anh………
_ Bác Lý đưa anh ta lên phòng dùm tôi đi- nó lạnh lùng nói
Liếc đôi mắt về phía bà dì, nó kính kẩn cuối đầu chào mọi người rồi bỏ lên phòng. Nó cũng cảm thấy đầu đau nhức hơn, nếu như bác Lý không chạy kịp thời vào phòng nói nó thì chắc xảy ra chuyện lớn rồi, đã zậy còn bị hiểu lầm tùm lum hết nó thấy khó chịu lắm.
6a.m tại nhà nó
Không khí nặng nề bao trùm khắp nhà nó, ai cũng nhìn nó với cặp mắt dè chừng nhưng nó không wan tâm và ngay cả Vương cũng không wan tâm, nó với Vương chăm chú ăn như chưa có j xảy ra.
Mới sáng sớm, Vương đã bị kêu zậy mà còn ở một nơi lạ lùng như zậy nữa nên Vương kũng ko thích thú cho mấy Vương chỉ muốn ăn thật nhanh để về nhà, nếu không phải bị mẹ nó bắt ở lại chắc Vương đã về nhà lâu rồi.
CỘP
Tiếng bát đũa được đặt xuống sàn một cách mạnh bạo, bà dì chầm chậm nhìn nó và Vương
_ Tôi không thích có người lạ trong nhà…- nói rồi bà dì đứng zậy bỏ đi
Vương không wan tâm lời bà dì trước mặt mình, ăn lẹ chén cơm rồi Vương đứng zậy bước ra ngoài ko wên chào hỏi ba mẹ nó, và nó cũng đứng zậy sách cặp ra ngoài.
_ Ê, đợi tôi với tôi có chuyên muốn nói- nó nhón chạy theo Vương
Đút tay vào túi wần, Vương bỏ đi một mạch mặc kệ nó í ới chạy phía sau.
_ Anh không sao chứ?
_ko sao- V lạnh lùng đáp nó
_ Ờ….
Trời hum nay đẹp thiệt, trong và mát mẻ đến thế chắc là nhờ cơn mưa hum wa , liếc nhìn xung wanh vội thở dài rồi cũng bước nhanh theo V, mong sao mọi chuyện ở nhà sẽ dễ thở hơn vì có bà dì.
Bốp
đang suy nghĩ nên nó không để ý là V đã dừng lại và hậu wả là đầu nó đập zô lưng V, không hiểu cái lưng đó làm bằng j nữa, không chờ V nói nó ngiêng đầu lên phía trước xem ai đã ngáng người nó.
_ Khương!
Đôi mắt Vương nhíu lại khi thấy miệng nó thốt lên từ Khương, sao bỗng nhiên Vương thấy ghét Khương hơn, làm j mà thân thiết đến mức độ đó.
Nhìn thấy nó, Khương nhoẻn miệng cười và vẫy tay gọi đôi mắt Khương zẫn zậy vẫn ấm áp và mang cho nó cảm jác an toàn , ko hiểu sao bản thân nó cũng cười lại với Khương điều mà trước đây nó chưa bao h làm thì đột nhiên lại vì Khương mà xuất hiện.
_ Tôi chở Thanh đi học, em lên xe đi- Khương vẫn cười hiền nói với nó
_ Không được, cô ta đi phải đi với tôi- Vương đứng đó cũng lạnh lùng , và nhẹ nhàng cầm tay nó nhưng có chút thô bạo lôi nó đi ngang wa mặt Khương.
Một mình Khương đứng đó, phải, chri duy nhất một mình Khương, lần đầu tiên Khương cảm thấy hụt hẫng và mất dần thứ j đó, phải chăng Khương đang đợi thứ j đó đến từ nó và cả Khương nữa.
7a.m tại trường
Nó dường như cảm nhận được không khí xung wanh mình, tuy nó không được đẹp cũng có thể wá bình thường và xấu xí trong mắt mọi người nhưng chắc cũng ko đến nỗi nhiều người trong trường cứ liên tục xăm xoi về nó như thế, cảm jác khó chịu thật, nãy jờ trong đầu nó toàn đầy hình ảnh về bà dì nên không nhớ nhữg j đang xảy ra xung wanh mình, đến khi tỉnh lại nó chỉ thấy Vương cầm tay nó, đi t
_ Khươnghật nhanh , thật nhanh, chả trách đám con gái cứ nhìn nó chỉ trích trong đó có vị hôn thê của Vương nữa.
Dừng lại, nó lạnh lùng hỏi
_ Anh bỏ tay tôi ra được chưa?
Vương cũng dừng lại theo nó, tay bỗng chốc buông ra, mắt hướng xa xăm và cũng trầm ngâm nói
_ Cô đã là bạn gái tôi, tốt nhất đừng đi với tên đó.
_ Tên nào?
_ Tại sao?
_ Vì tôi ghét.- Vương nhìn nó sắc lạnh rồi vụt đi về phía trước bro lại sau lưng nó bao nhiêu điều không hiểu
_ Ê cái mới nãy mình thấy là nhìn nhầm hả mày?
_ Tao không biết nữa, hình như là nắm tay đó
_ Nắm j mày ơi, Vương ghét nó muốn chết nghĩ sao nắm tay zạ?
_ Đúng rồi đó, hôm bữa tao còn thấy Vương tát nó mà.
_ Mày không nghe đồn hả, Vương còn kêu mấy người khác đánh nó nữa đó.
_….
Mặc dù im lặng đi ngang wa đám nữ sinh nhiều chuyện nhưng nó vẫn không thể nào không để ý được, mới sáng sớm mà chuyện đã nháo nhào rồi, cái j mà tát, cái j mà kêu đánh, nó còn không biết tại sao lại có mấy tin đồn đó nữa. Lắc đầu ngao ngán, nó chầm chậm bước vào lớp.
_ Ê nhỏ, chuyện là thật hả?
Chưa kịp bước vào lớp 1 bước nó đã bị nhỏ My lôi một mạch đến đám bạn hỏi
_ …? – mặt nó ngớ ra như chả hiểu chuyện j hết
_ Đừg dấu tụi này nha, tin tức tụi này là số zách đó- Ánh vỗ ngực tự đắc
Vẫn không hiểu đám bạn nói j, nó vẫn lắc đầ không hiểu
_ Không ngờ thiệt, zậy mà tụi này còn tưởng bà bị tên đó mần thịt rồi.- Vy chép miệng nói ra vẻ rất tinh đời , còn nó vẫn chẳng hiểu đám bạn đang đề cập đến vấn đề j?
_ Mấy bà đang nói j zạ? tui chả hiểu.
_ Đừng xạo nữa nhá, tụi này bik rồi đó- Như vừa ăn vừa nhìn nó nói
Nheo mắt lại nhìn đám bạn, nó không màng nữa mà ngồi xuống gế, dù sao cũng chả đáng bận tâm j cho lắm, chắc lại là chuyện mà nó cho là tào lao thôi.
Tiết học trôi wa chầm chậm, đối với nó mấy môn đó không khó nhai cho lắm nhưng nghe nhiều chắc nó chán chết mất, way đầu nhìn ra cửa sổ, nó hít lấy một bầu không khí trong lòng, mắt đung đưa nhìn mọi thứ xung wanh rồi bất chợt dừng lại, nó cố xoa mắt thật kĩ xem là nó có nhìn lầm không, hình như có một người đang nằm trên cây thỳ phải, đôi khuyên tai khuyếch bạc lấp lánh như đang nằm trên lá chíu thẳng vào mắt nó. Chắc nhiu đó thôi cũng đủ để nó nhận ra người đang ở trên cây. Như thấy một gánh nặng đè người , nó way đầu lên bục jảng coi như chưa từng thấy thứ ở trước mặt....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ