- Đoán ra rồi à? Cô bạn nhỏ! Tôi là Trần Tuấn Huy- anh ta nháy mắt.
- Tôi muốn mua xương rồng - lắp bắp nói từng chữ không ăn nhập- bao nhiêu tiền chậu cây kia?
- 60K, nhưng cô bạn là người đặc biệt, tôi tặng đấy- anh ta khẽ cười.
Nhận chậu cây từ người đối diện. tôi đi thẳng, không ngoái lại nhìn.
Cuộc sống đúng là đã sắp sắp đặt. Sắp đặt những thứ ngẫu nhiên đến lạ lùng…
*HUY*
5. Người cũ
Tôi biết Nguyên qua một dịp rất tình cờ. Em học chung trường với tôi. Ấn tượng ban đầu về em khá là sướt mướt. Hôm 20-11, em viết tặng các thầy cô giáo một bài thơ, mà đọc lên cả trường ai cũng rơm rớm nước mắt. Tôi yêu thơ của em từ đó. Quả thật, cả con người lẫn thơ của em rất đặc biệt. Nhìn cách em ngồi sau cánh gà, uống cafe ừng ực với đôi mắt hơi quầng thâm, tôi biết đích thị em hay bị mất ngủ và là dân nghiện cafe. Hơn nữa uống cafe mà bỏ thêm socola vào thì đúng là rất kì lạ. Tôi cũng đã từng thử uống như vậy, nhưng nó làm tôi cảm thấy buồn nôn. Đúng là ai sinh ra cũng có những sở thích thật khác người.
“Hẫng” là quán cafe của anh họ tôi. Thường thì tôi đến đây để tìm lạ những phút giây bình yên trong cuộc sống. Tôi hay chui vào nơi pha đồ uống. Chỗ đó khá thoáng, nhìn ra bên ngoài cũng rất đẹp hơn nữa có thể ngửi thấy mùi của nhiều loại hạt khác nhau. Nhưng cafe vẫn luôn là thứ hạt hấp dẫn nhất. Mùi vị thơm đậm, nhất là lúc mới chuyện đến, vẫn còn nhuộm hơi sương của vùng đất đỏ bazan. Không biết lần này là tình cờ hay không, nhưng tôi lại bắt gặp Nguyên ở đây. Anh họ tôi nói, Nguyên là khách quen của quán, đến đây ít nhât 2 lần/ ngày, 6 ngày/ tuần, lúc nào cũng ngồi tại cái bàn cạnh cửa sổ và luôn gọi cafe đắng. Tôi tận dụng cơ hội đó để ngắm nhìn em kĩ càng hơn. Khác với Nguyên ở ngoài đời đầy năng lượng và tự tin. Nguyên ở đây lại rất khác. Em mang một vẻ dửng dưng với tất cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc tỉa mỏng ôm sát làm nổi bật lên đôi mắt của em. Mắt Nguyên có màu nâu, như màu của cafe vậy. Ít khi thấy Nguyên nhìn ra chỗ khác ( hoặc có thì chắc là lúc tôi không để ý ), chỉ thấy em tập trung vào laptop và ly cafe. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc đó, tôi lại cảm thấy trông Nguyên thật cô độc, luôn là như vậy.
Tôi đến “Hẫng” nhiều hơn, chỉ là không lộ mặt và lặng im quan sát em từ phòng đồ uống. Ngày nào cũng vậy, như một thói quen. Anh Khang chỉ nhìn tôi mỉm cười.
- Dạo này em hay đến đây nhỉ?
- Vâng. Tại dạo này em hơi bộn bề và luôn muốn tìm lại cảm giác yên tĩnh.
- Hay là yêu ai rôi?
- Chắc không phải như thế chứ ạ?
Anh Khang lại cười. Tôi không thích kiểu cười nửa miệng của anh Khang. Nó luôn mang một ẩn ý mà tôi không thể đoán được ý nghĩa của nó.
- Mang giúp anh ly cafe ra bàn số 9 nhé – anh khang đập nhẹ vào người tôi.
- Em không làm part-time ở đây đâu đấy – tôi đùa lại.
- Phục vụ chỗ anh về rồi, anh thì đang bận kiểm hàng. Giúp anh đi, sẽ tốt cho em đấy –lại nụ cười khó hiểu đó.
Tôi chợt nhận ra bàn số 9 là bàn của Nguyên. Anh Khang thật tinh ý, biết ngay Nguyên chính là vấn đề mà tôi đang quan tâm. Phẩy tay, tôi tiến đến bàn số 9.
- Của em đây! Tôi đặt nhẹ ly cafe xuống bàn.
- Vâng. Cảm ơn anh! Nguyên trả lời, không ngước lên.
Tôi liếc mắt vào màn hình máy tính. Nguyên đang oln FB, xem lại các bài đăng, stt cũng như các comment của page. Tôi quay lưng bước về phòng đồ uống, mở máy tính. Mạng ở đây khá ổn. Tôi lên FB, cùng lúc đó, Nguyên đăng một bài thơ mới lên. Nhanh chóng để lại comment đầu tiên, khẳng định chắc chắn Nguyên sẽ đặt cho tôi một câu hỏi. Bạn bè bảo tôi có cách nới gây hứng thú với người đối thoại mà. Lần này, Nguyên cũng không phải ngoại lệ. Em đã gửi cho tôi một câu hỏi trên tường. Khẽ cười nhìn về phía em, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên mơ hồ. Tôi nhấn like, không comment bất kì một câu trả lời nào.
À, nói qua về vụ vì sao tôi biết nick FB cũng như page của Nguyên nhỉ? Sau vụ 20-11, tôi tìm kiếm thông tin của em trên trang web của trường và biết được em có dùng FB. Wall em không có một bài thơ nào, tôi thấy vô cùng chán ngán. Một người có khả năng như em mà không có thêm bất kì bài viết nào. Không bỏ cuộc, tôi nhấn vào phần thông tin cá nhân, đập vào mắt tôi là dòng “boss của Khoảng Lặng”. Lập tức ấn like. Đọc tất cả các bài viết của hội, nhưng tôi đã suýt bật khóc trước những dòng văn, thơ của em. Giọng văn phóng khoáng, nhưng mang màu sắc đau thương, càng đọc càng bị cuốn hút. Tôi để lại comment vào một status gần nhất. Tin chắc đọc xong Nguyên sẽ add friend. Lần này tôi đã đúng, tôi nhận được yêu cầu kết bạn sau 20 phút.
Tối, tôi trở về nhà sau buổi ăn uống với đám bạn. Mở máy tính, đăng nhập lại FB. Đúng lúc Nguyên vừa thử một trò bói toán. Tôi gửi đi tin nhắn về số điện thoại và giới tính của mình. Cũng không hiểu sao tôi lại chú thích như vậy. Tôi đoán sẽ mất khoảng 10ph để em nhắn tin cho tôi, và 20 phút sau, điện thoại báo có tin nhắn đến.
“Bạn là ai?” Tôi lại cười, đúng là một cô gái thú vị. Nói chuyện đến tin nhắn thứ 3. Tôi bất ngờ trước lối ăn nói sắc sảo của Nguyên, nhưng cũng đầy kín đáo đối với một người xa lạ. Kết thúc cuộc nói chuyện với tin nhắn thứ 5. Đôi khi, cũng cần để một cô gái hụt hẫng một chút khi mà thắc mắc của bản thân chưa được giải đáp chứ nhỉ? Đột nhiên, tôi thấy thật thú thích thú với những điều tôi vừa tạo ra.
6. Xương rồng
Tôi rất thích xương rồng và nhà tôi cũng bán loại cây này. Ngoài thời gian học và đến “Hẫng” , hầu hết tôi ở cửa hàng. Vừa trông coi việc buôn bán, vừa có thể ngắm nhìn loài hoa bé nhỏ này. Tôi khâm phục sức sống mãnh liệt của chúng, mạnh mẽ vươn lên dưới mọi thời tiết. Tôi chợt nhớ tới Nguyên. Phải chăng cô bé này sống dưới lớp vỏ bọc bận rộn, còn trong tiềm thức, vẫn luôn lẻ loi, dù biết mình đơn độc, nhưng luôn lớn lên với một sức sống thật sự kinh ngạc. Tôi đăng lên một stt về xương rồng, nhưng ẩn ý trong đó, dành cho Nguyên.
Thứ 6, phố hoa lúc này rất đông, vì khoảng thời gian này sinh viên chưa phải đi học, hơn nữa cũng đang trong tuần lễ hoa. Uể oải sau một đêm mất ngủ. Trời hôm nay cũng không đến nỗi âm u, định leo lên giường tìm lại giấc ngủ thì có tiếng gọi bên ngoài. Bực mình thật. Tôi đi ra và đón khách bằng một tâm trạng không thể tệ hơn. Chỉ khi đủ tỉnh táo nhận ra người đứng đối diện là Nguyên thì lúc đó tôi ngạc nhiên thật sự. Tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng như thế này không phải do sắp đặt thì gọi là gì? Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, sâu thẳm. Tôi đã bật cười trước hành động đó và gọi em bằng hai chữ “Mèo Nhỏ”. Lần thứ 2 tôi được chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên của em. Đôi mắt cafe mở to, hai gò má ửng hồng, nhìn bộ dạng em lúc đó khiến ai cũng phải phì cười. Nguyên nhận vội chậu xương rồng rồi bỏ đi, cái bóng bé nhỏ, đơn độc biến mất trong biển người.
Số phận luôn chơi một trò chơi hấp dẫn, phải không nhỉ?
7. Phải chăng ta yêu nhau??
- Huy
Hai hôm sau, tôi vẫn bị ám ảnh bởi đôi mắt và hình bóng của Nguyên. Tôi muốn che chở cho cô gái nhỏ đó, muốn ôm em mỗi khi em cô độc trên những đoạn đường dài, hát ru em trong những đêm em mất ngủ và làm bạn với cafe. Tôi tự pha cho mình một cốc cafe thật đặc. Kì lạ thay, tôi bỏ thêm vào đó một chút socola sữa và uống. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vị cafe hôm nay thật đặc biệt. Ngọt và đắng phả vào nhau, hấp dẫn đến lạ thường. Tôi thích Nguyên thật rồi, thích cả cafe em uống. Nhưng liệu Nguyên có biết và chấp nhận tình cảm của tôi?
-Nguyên
Kể từ ngày tôi gặp Huy ở cửa hàng xương rồng, tôi chợi nhận ra, mình rất quan tâm tới Huy. Lần mò lại tất cả các bài viết của anh trên FB. Cứ nghĩ đến khuôn mặt anh ngày hôm đấy, tôi lại thấy nhớ kihn khủng. Ừ thì tôi thừa nhận là tôi có thích Huy, tôi thích cách anh viết và trả lời comment, ấm áp và đầy tin tưởng. Không hẳn tôi chưa từng thích ai. Hồi THPT tôi đơn phương thích một cầu bạn cùng lớp. Tôi cứ giữ mãi tình cảm đó trong lòng mà không ai hay. Để rồi khi lời yêu chưa kịp nói, tình cảm chưa được thổ lộ, cậu bạn đó đã đi đến một đất nước khác, hoàn toàn xa lạ. Người ta nói tình đầu thường khó quên, tôi cũng thấy thế. Phải mất một thời gian khá dài, tôi mới có thể quay lại với nhịp sống của bản thân. Đến bay giờ, tôi luôn sợ hãi một điều: Nếu một ngày tôi yêu lại, liệu người tôi yêu có BỎ ĐI lần nữa không? Chậu xương rồng Huy tặng hôm trước đã trổ những bông hoa màu đỏ đầu tiên. Mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bỗng đột nhiên xanh thẩm. Phải chăng….?
8. Hẹn gặp
*Huy
Chủ nhật, tôi quyết định sẽ nói thẳng tình cảm của mình, dù Nguyên có chấp nhận hay không? Tôi soạn một bài thơ, đăng lên FB
Anh gặp em giữa bộn bề cuộc sống
Giây phút đó ánh mắt bắt gặp nhau
Và anh tin mình đã tìm thấy được
Là em - một nửa của đời anh.
P/s: Gửi đến xương rồng mắt nâu. Hẹn gặp em ở “Hẫng” tại bàn số 9, lúc 2h nhé!
*Nguyên
Tôi quyết định không lên F
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ