Nói rồi anh không quên nở nụ cười nhẹ nhàng. Lại một cơn gió nhẹ mang hương trà xanh thoảng qua khiến tâm hồn Hải Yên mê muội, tại sao anh lại dịu dàng đến thế, luôn khiến người khác ngây ngất.
“Nhìn cái gì thế?”
Tuấn Anh vỗ mạnh vào vai Hải Yên ra điều cô nên dọn dẹp thật nhanh đống bừa bộn mà cô vừa bày ra. Như hiểu được Hải Yên đang nhìn cái gì, Tuấn Anh khoanh tay trước ngực, ngồi xuống bên cạnh cô rồi huých mạnh một cái vào vai cô.
“Anh biết em bị sếp của anh làm cho mê mệt, nhân viên mới nào cũng vậy hết à, nhưng rồi em sẽ hối hận thôi, khi còn kịp thì hãy chuyển hướng qua anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Hắn nói xong cười nham nhở, không để ý đến Hải Yên đã thủ sẵn một mảnh cốc vỡ lớn chỉ trực chờ hắn vượt quá giới hạt rồi găm cho hắn một nhát, kết liễu “ cái nồi hơi tự sướng đang sôi sục” là hắn. Tuấn Anh hiểu rõ vấn đề rồi tự động rút quân trong im lặng.
Hải Yên chẳng tin vào những lời Tuấn Anh nói, cô tin vào trực giác của mình, trực giác của một cô gái hơn là miệng lưỡi của lũ con trai sặc mùi ghen tị. Hải Yên không giống các cô nhân viên mới khác, họ thích anh sau khi trở thành nhân viên còn cô, cô thích anh rồi mới quyết định trở thành nhân viên. Cho dù không thể bày tỏ ngay lúc này, thì ít ra cô cũng được nhìn thấy anh hàng ngày, được thấy anh cười nói, chỉ cần như vậy thôi là đủ lắm rồi.
Một tuần sau công việc của Hải Yên vẫn vậy, cô không còn làm vỡ cốc, công việc cũng đã quen hơn. Duy chỉ có một điều khiến cô phiền não, thời gian anh ở quán ngày càng ít hơn. Một cửa hàng lớn hơn sẽ được khánh thành trong năm nay, chính vì điều này mà công việc của anh trở nên tất bật. Trở về quán muộn nhất và cũng thường xuyên xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi. Mỗi tối Hải Yên đều chờ anh chở về quán, giao cho anh sổ sách của ngày hôm đó rồi mới ra về, mỗi ngày gặp anh sau một ngày làm việc, Hải Yên lại càng yêu con người này hơn. Cho đến thời điểm này, cô thích cả những hạt bụi bám bờ trên vai áo anh mỗi khi anh từ công trường về, mùi thuốc lá bám trên người anh mỗi khi anh tiếp chuyện với công nhân xây dựng, mùi dầu gió từ miếng cao dán trên vai anh cho đến mùi mồ hôi nhè nhẹ phảng phất. Anh bận rộn nhưng chưa một lần anh quên nói câu : “ Em vất vả rồi, về nhà nghỉ sớm đi nhé.” Chỉ cần một câu nói mỗi ngày dành riêng cho Hải Yên thôi, cũng đã đủ để cô cảm thấy hạnh phúc và ngon giấc mỗi đêm.
Trở về từ trường sau giờ học, hôm nay tiết học tan sớm hơn mọi khi, còn 15 phút nữa mới tới giờ đi làm. Hải Yên tự thưởng cho mình một vòng dạo qua khuôn viên trường. Ngôi trường cổ kính với hàng cây cổ thụ đang mùa rụng lá, con đường dải nhựa nhỏ bé ngoằn ngèo giờ được phủ một lớp áo nâu đỏ của thiên nhiên. Thỉnh thoảng những cơn gió lạ lại mang những chiếc lá chồng chéo lên nhau để lộ ra nền đất màu ghi nhạt lạnh lẽo. Lá rơi nhiều mắc cả trên tóc, Hải Yên ngúng nguẩy cho lá rơi khỏi đầu. Bất chợt ánh mắt chạm phải một dáng người nho nhỏ đang ngồi gật gù trên ghế đá. Là Anh. Anh đang ngồi như ngủ trên chiếc ghế dưới một tán cây to. Làn da anh vẫn trắng như thế, mái tóc màu nâu rực rỡ trong ánh nắng, vẫn là những chiếc somi đơn giản, hợp với vẻ dịu dàng của anh. Ngay cả những chiếc lá cũng thích anh, chúng rơi xuống ghế cạnh anh, xuống vai anh, chân anh, tóc anh., cho dù gió có thổi, chúng vẫn ở đó nhưng quyến luyến, bin rịn không lỡ rời đi. Có vài nữ sinh cũng đang ngắm nhìn anh như Hải Yên, phải rồi, anh đẹp như một thiên thần nhỏ bước ra từ trong tranh, một thiên thần có thể tự phát sáng, thu hút mọi thứ kể cả lá cây vô chi vô giác.
Hải Yến bẽn lẽn tiến lại gần rồi ngồi cúi xuống phủi đi đám lá vương trên ghế, nhẹ nhàng lấy những chiếc lá trên vai anh rồi rụt rè chạm vào tóc anh. Chưa bao giờ tim cô đập nhanh đến thế, nhìn từ góc độ này, anh nom như một nàng công chúa với hàng mi dài cong vút, sống mũi thẳng và đôi môi màu cam tự nhiên. Là do nắng, nắng thích anh nên nắng ưu ái chiếu sáng anh, khiến anh trong mắt những người mến mộ anh tỏa sáng như một vị thần. Một thoáng chốc Hải Yên nghĩ rằng anh tới để tìm cô, cô gái với mối tình đầu vui biết nhường nào với những ý nghĩ của riêng mình. Anh tỉnh giấc và giật mình khi nhìn thấy cô, nhưng trong chốc lát, anh lại nhẹ nhàng cười rồi vươn vai.
“Chắc tôi đã ngủ quá lâu.”
Anh vươn vai vài lần rồi đứng dậy, anh không cao hơn cô là mấy nhưng điều đó không quan trọng, quan trong là trong lòng cô chẳng có ai thay thế được anh lúc này cả.
“Sếp tới trường đại học để làm gì vậy?”
“Tôi đang đợi.”
Chờ đợi ư? 50% của cái suy nghĩ ảo tưởng đó dường như đã chính xác. Khóe miệng Hải Yên khẽ nhoẻn cười.
“Nhưng người bạn đó thực sự là rất lâu, tôi đã đợi cả buổi chiều mà giờ cô ấy vẫn chưa tới.”
Phút chốc, 50% còn lại vụt tắt. Cô ấy? Cô ấy là ai? Phải chăng là bạn gái của anh? Ai lại có thể khiến anh chờ cả một buổi chiều trong khi anh ngày nào cũng bận rộn? Cô ấy là ai mà lại có diễm phúc chiếm trọn trái tim anh như thế?Bao nhiêu ý nghĩ nảy sinh trong đầu Hải Yên, cô buồn bã tạm biệt anh rồi trở về quán làm việc.
Ngày thứ 15….
Hải Yên buồn bã lau dọn bàn. Tuấn Anh lau dọn sàn nhà lởn vởn quanh quất cô giống như chú cún con. Để ý thấy tinh thần cô đồng nghiệp có vẻ sa sút, hắn mon men tiếng lại gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách đề phòng cú đá bất chợt của Hải Yên.
“Này, dạo này em làm sao thế? Phải học lại hả? Hay là thi học kỳ không làm được bài? Có cần lót thầy cô nào không?Nói với sếp đi, sếp quen nhiều giáo viên xinh đẹp ở trường em lắm đấy.”
Cụm từ “giáo viên xinh đẹp” như “mồi lửa”châm cái “ngòi nổ” đang kìm nén trong lòng Hải Yên. Cô tức giận quát lớn.
“Này nhé, em học hành rất ổn, không có môn nào thi lại hay học lại cả, điểm thi cũng rất tốt và em cũng biết một người như sếp của chúng ta được hàng tá cô gái xinh đẹp vây quanh cũng là điều đương nhiên. Việc gì anh phải nói ra như thế.”
Tướng tá anh đồng nghiệp tẽn tò nhìn Hải Yên mắt nổ mắt xịt như không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nhún vai một cái rồi lại tiếp tục đẩy chiếc gậy lau nhà.
“Đó là anh chỉ nói vậy thôi, mà em vẫn chưa bỏ cái ý định thích sếp đi hả?”
“Thích thì có làm sao chứ? Mặc dù em biết sếp đã có người yêu, dù cho đó chỉ là tình đơn phương cũng mặc kệ em đi.”
Anh đồng nghiệp lại dừng cây gậy, một tay chống lên gậy một tay giơ ngón trỏ tỏ vẻ không đồng tình.
“Sếp làm gì có người yêu, hơn nữa chẳng ai yêu người như sếp đâu. Tuy sếp là một người rất tốt nhưng để tìm được người yêu, đối với sếp là rất khó.”
Hải Yên như được mở cờ trong bụng khi nghe thấy tin tức từ miệng của Tuấn Anh.
“Có thật là vậy chứ? Không đúng, hôm nọ em gặp sếp ở trường và sếp nói đang đợi một cô gái nào đó.”
“No no no…đó là một người bạn của sếp, cô hiện là giảng viên khoa kiến trúc của trường đại học đó, chắc họ gặp nhau để trao đổi về bản thiết kế.”
Tâm trạng của Hải Yên bình thường trở lại, cô vui vẻ hẳn lên khi nghe thấy Tuấn Anh nói giữa họ chẳng có chuyện gì hết và anh vẫn chưa có người yêu.
Nhìn dáng vẻ mở cờ trong bụng của Hải Yên, Tuấn Anh một lần nữa cảnh báo:
“Anh cảnh báo em rồi đó nha, cảnh báo thêm lần nữa là tránh xa sếp ra không người chịu tổn thương sẽ là em đó.”
Hải Yên bĩu môi rồi đẩy Tuấn Anh ra chỗ khác, bản thân cô đã chấp nhận chịu tổn thương ngay từ khi bắt đầu thích anh. Một người hoàn hảo, sao có thể tránh khỏi hàng núi vệ tinh xung quanh, một người luôn toát ra sự ấm áp, luôn thanh nhã như trà xanh thì sao có thể tránh khỏi việc đốn ngã tim các cô gái. Hải Yên mặc kệ, bỏ ngoài tai những gì Tuấn Anh nói, bản thân cô cho rằng cô đang đi trên con đường đúng đắn và cô sẽ kiên trì cho đến cùng.
Ba tháng…..
Ngày khánh thành quán mới, Tuấn Anh và Hải Yên được chuyển tới quán mới làm việc, nơi có cả một phòng lớn dành để dạy làm bánh, một phòng để đồ của nhận viên. Một quán được thiết kế thật tinh tế và tỉ mỉ. Có thể thấy tâm huyết của anh trong ba tháng qua không phải nhỏ bé.
“Sếp, liệu em có thể học làm bánh được không?”
Anh đang quấy đều hỗn hợp kem trong tô, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn Hải Yên. Gương mặt trắng hồng của anh có dính chút bột càng khiến anh trông dễ thương hơn, nhất là khi anh đang mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng tinh khôi.
“Được chứ, nhưng em vẫn phải làm việc, tôi sẽ dạy em khi có thời gian rảnh vào buổi tối.”
Hải Yên gật đầu, chẳng có điều gì vui bằng được ở cùng anh trong căn bếp này. Chưa một lần cô được nắm tay anh, chưa một lần được nhìn ngắm anh thật lâu trong suốt ba tháng qua. Giờ đây khi mong muốn sắp thành hiện thực, cô lại nhớ đế những gì Tuấn Anh nói trước đây, một giây phút nào đó ánh mắt thất vọng của Tuấn Anh khiến nụ cười của Hải Yên vụt tắt. Nhưng lắc đầu gạt phắt đi những suy nghĩ vẩn vơ đó, Hải Yên vui vẻ trở lại với công việc của mình.
“Tình yêu luôn khiến người ta lạc lối rồi lầm lỡ. Họ khiến người yêu nhiều hơn trở nên mù quáng, biến họ thành những kẻ tàn tật. Không nghe được, không thấy được. Họ không cần suy nghĩ mà đâm về mục tiếu phía trước như một con thiêu thân và dần dần họ quen với việc chịu đựng tổn thương. Nhưng khi họ có thể nghe và thấy, họ lại không thể thoát ra được những tổn thương họ đã và đang chịu đựng. Yêu nhiều hơn, đau nhiều hơn.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ