Mưa khiến người ta cảm thấy bực bội, khó chịu vì nó ẩm ướt, nhớp nháp và bẩn thỉu. Nhưng mưa với Hải Yên giống như niềm hạnh phúc nho nhỏ, cô đứng ở mái hiên vòm của quán, nhìn những hạt nưa rơi xuống qua mái hiên. Nước bắn vào đôi giày vải khiến nói hơi ẩm, càng thu chân về thì hạt mưa càng lấn áp. Điều đó đâu quan trọng bằng việc anh đang đứng cạnh cô lúc này, một ông chủ lơ đãng quên mang ô và quên cả chìa khóa xe ở sơ sở 1.
“Lúc chiều đi xe của bạn, giờ phải đi bộ qua vài dãy phố để lấy xe, cả đống đồ và trời thì mưa. Ngay hôm nay đúng là nhất rồi.”
Anh thở dài nhìn mưa ái ngại. Mái tóc được vuốt gel gọn gàng có vài hạt nước vương khiến càng trở lên long lanh, nước như phủ một lớp màng mỏng lên da, phản chiếu lại ánh sáng của đèn đường làm cho nó mỏng hơn và càng sáng hơn nữa.
“Một lát nữa là trời sẽ ngớt mưa thôi ạ.”
Hải Yên cố tỏ ra an ủi ông chủ của mình trong khi cô chẳng mong mưa ngớt một chút nào. Anh có giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm nhưng không ồm và nặng như những chàng thanh niên khác, giống như giọng của gió nhẹ nhàng thanh khiết. Hải Yên chẳng mong mưa ngừng rơi, chỉ muốn nó nhỏ lại để nó đừng làm ướt áo anh, ướt đống bánh mì anh đang cầm trên tay mà thôi. Sự ngại ngùng vốn có giờ tăng gấp bội khi cô chỉ dám nhìn xuống đất, nhìn ra đường và nhìn thùng bánh trên tay anh chứ không dám nhìn vào mắt anh. Cô sợ mình không thể che dấu được tình cảm của mình, và cũng sợ cái sự “thích quá” của mình bùng phát.
“Chúng ta vào quán ngồi một lát, khi nào ngớt mưa thì đi nhé, em có vội gì không?”
Câu hỏi bất chợt của anh như mở lời cho Hải Yên, còn gì bằng khi được cùng anh ở một nơi? Còn gì bằng khi giờ đây anh đang tự tay xuống bếp pha trà cho cô? Chẳng còn gì bằng khi được anh làm bánh cho ăn cả.
“Em đã uống trà Đạo Nhật Bản bao giờ chưa?”
“Dạ chưa ạ.”
“Loại trà này tôi tự nghĩ ra, chủ yếu cũng từ bột trà xanh, giống với nguyên liệu của trà Đạo, em dùng thử nhé.”
“Vâng.”
Tách trà được đặt trước mặt nóng hổi, trà màu xanh nhạt đặt trong chiếc cốc trắng tinh, phía bên trong miệng cốc có ghi một dòng chữ nhỏ tên của quán. Anh lại đặt trước mặt Hải Yên một chiếc bánh nhỏ.
“Nó có vị trà, cũng có vị việt quất, vị trà ở lớp bánh bên trên còn vị việt quất ở lớp giữa, em thử dùng nó với trà, nếu thấy ngon vài bữa nữa tôi sẽ đưa vào thực đơn chính của quán.”
Hải Yên vui mừng nhấp một ngụm trà nhỏ, vị thật nồng, thật khó uống khiến cô bị sặc nhẹ ho lụ khụ.
“Sao thế? Khó uống lắm à?”
Hải Yên cuống quýt:
“Không ạ, lần đầu tiên uống bao giờ chẳng vậy, trà xanh đâu phải ai cũng có thể uống được ngay từ lần đầu đâu ạ.”
Anh mỉm cười chờ đợi Hải Yên ăn miếng bánh đầu tiên. Vị thanh nhã của trà lan tỏa khắp khoang miệng còn vị việt quất se se chua chua nơi đầu lưỡi, miếng bánh như tan ra trong miệng. Nhân lúc vị vẫn còn đọng trong miệng, nhấp một ngụm trà hơi gắt để cái vị đắng chát hòa với vị mát mẻ chua chua của bánh, tạo nên một hương vị khó cưỡng lại cho những người yêu trà xanh.
“Nhìn em ăn như vậy tôi biết là em hạnh phúc đến nhường nào rồi.”
Anh cười nhẹ, nói nửa châm trọc. Cánh tay che đi khuôn miệng xinh xắn nhưng không thể che đi đôi mắt đen láy biết cười. Hải Yên bị món bánh của anh, tách trà của anh làm mê muội một thì bị anh làm mê muội đến mười, đến trăm lần.
Cái ảo mộng của một cô gái đang “thích quá” “yêu quá” một người càng làm cho Hải Yên trở nên điên loạn, mối quan hệ giữa sếp và nhân viên lại ngày càng tốt hơn.Tuy chỉ là một nụ cười thoáng qua, một cái chạm tay nhè nhẹ khi trao nhau chùm chìa khóa cho đến những cái xoa đầu khen ngợi vì tài làm bánh ngày càng tiến bộ của Hải Yên. Tất cả mọi hành động, cử chỉ của anh đều khiến Hải Yên lầm tưởng rằng anh dành cho cô một vị trí nào đó trong tim anh.
“Dạo này anh thấy em khác đó nhé.”-Tuấn Anh nhìn Hải Yên bằng ánh mắt dò xét tòm mò.
“Khác gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cô gái có tâm hồn hơi màu hồng một chút thôi.”-Hải Yên vừa nói vừa hướng mắt về phía anh sếp đang ngồi tiếp khách gần cửa sổ, nơi có mấy cây dây leo rung rinh trước gió. Anh hợp nhất với màu xanh của lá, nó biến anh thành một vị thần bảo vệ cho cây cối. Hải Yên nhớ lại cây trà xanh hôm bữa đặt trên bàn, vì giờ nó đã lớn hơn rất nhiều nên đã được chuyển lên ban công trên gác, nơi có nhiều ánh sáng và đất hơn, sẽ tốt hơn cho cây. Giờ thì chậu cây nhỏ cạnh bàn thanh toán đã được thay bằng một cây trà xanh mới nhỏ bé xinh xắn khác.
“Tỉnh lại đi Yên, anh nói rồi, tại sao em không chịu hiểu? Sếp không phải là người mà em có thể chấp nhận được, tuy đó là một người tốt, quan tâm đến người khác nhưng đó chỉ là sự quan tâm đến các nhân viên mà thôi. Sếp không hề có tình cảm gì với em đâu, và chắc chắn sếp cũng mong em đừng có thứ tình cảm nào khác lạ với sếp.”
Cho đến lúc này thì Hải Yên thực sự ghét cái anh chàng Tuấn Anh xấu bụng này, năm lần bảy lượt nói xấu về người khác giống như những bà tám lắm chuyện vậy.
“Anh thôi ngay đi nhé, đừng thấy em không nói là anh cho quyền nói xấu về sếp, em thế thì sao chứ? Thích một người có gì là xấu, cho dù người đó là ai, quá khứ của họ ra sao? Chỉ cần họ đối xử tốt với em và em thấy thích họ là được. Còn em, thực sự em bắt đầu không thích cách anh nói như vậy về sếp.”
“Rồi em sẽ hối hận.”
Nói rồi Tuấn Anh trở về vị trí của mình và không thèm liếc nhìn Hải Yên lấy một cái. Cô gái tên Hải Yên cũng có cái bướng bỉnh của mình, cô hoắc mắt vênh mặt nhìn lơ qua hướng khác, các cô gái luôn cho rằng tình yêu mà họ đang theo đuổi là chính xác, nhất là khi người mà họ nhìn thấy kia chẳng có một chút “bụi” nào.
3. Sự thật.
Công việc cứ vậy mà trôi qua cuối cùng cũng kết thúc một ngày thật vất vả. Hải Yên luôn là người trở về muộn nhất. Dọn dẹp đống tàn dư còn lại, lau toàn bộ cửa kính cũng như bàn ghế,cất biển quảng cáo,…xong xuôi đâu đấy, cô trở về phòng lấy đồ. Thứ gì đó giống như một chiếc ví da màu nâu sang trọng. Hải Yên nhặt lên và phát hiện ra đó là ví của anh, đó là đồ của anh, một chiếc ví nam da mềm màu nâu đậm có quai gài bên ngoài. Hải Yên đặt chiếc ví lên mặt bàn rồi lấy đồ của mình ra khỏi phòng. Nhưng trí tò mò của một cô gái đang yêu không cho phép Hải Yên để yên cho chiếc ví đó, nhất lại là ví của người đàn ông cô đang thầm thương trộm nhớ. Hải Yên lại gần chiếc ví, lấy hết dũng khí mở chiếc ví ra, bên trong là một ít tiền, vài tờ hóa đơn, một lá bùa và một tấm ảnh. Trong bức ảnh nhuốm màu năm tháng đó là một người phụ nữ đẹp đang bế trên tay một đứa trẻ xinh xắn. Người phụ nữ xinh đẹp với mốt tóc xoăn bồng bềnh của những thập niên trước bồng một đứa trẻ tươi cười trên tay mẹ, đôi môi được đánh đỏ anh đào, hai má phúng phính đáng yêu và làn da trắng ngần. Cho dù là lớn hay bé thì đôi môi đó của anh vẫn chẳng hề khác, nó không quá đầy đặn, ngược lại nó hơi mảnh và nhỏ nhắn, khi cười hơi cong cong nhìn rất duyên. Hải Yên mò mẫm một hồi nữa cho đến khi chiếc ví rơi xuống đất. Sự thật ngỡ ngàng, sự thật bàng hoàng mà Hải Yên vừa phát hiện ra khiến cô hoang mang. Cô vội vàng nhặt chiếc ví lên, cất đống giấy tờ vào ví nguyên trạng rồi đặt nó lên bàn. Đi giật lùi ra phía cửa, đầu óc Hải Yên như quay cuồng mộng mị, mọi thứ mờ dần và rơi vào trạng thái vô thức. Giờ thì cô đã hiểu những lời cảnh báo của Tuấn Anh, hiểu, hiểu tất cả.
Hải Yên không thể khóc kể từ hôm đó, cô không đi làm, đi học cũng không thể tập trung, không thể ăn ngon, không thể ngủ yên giấc.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, giọt ranh rơi nhẹ qua tám lá cây leo ngoài cửa sổ rồi dần tan biến trước khi rơi xuống mặt đất. Thỉnh thoảng những cơ gió khẽ đánh động lá cây khiến giọt mưa rơi thẳng xuống đất vỡ òa. Sao mọi thứ lại ảm đạm đến vậy? Giống như trái đất quay ngược, thời gian ngừng lại và nước mưa có vị của nước mắt vậy.
Ba ngày, Hải Yên đã nghỉ làm ba ngày nhưng không thể suy nghĩ được gì. Không biết phải làm sao đối mặt với sự thật đó. Nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian qua, Hải Yên đã cảm thấy thật vui vẻ, hạnh phúc giống như tìm được bến đỗ cuối cùng của trái tim mình. Nhưng trong một chốc lát, cái bình pha lê tuyệt đẹp màu hồng ấy vỡ tan tành, bao nhiêu mộng ảo diệu đẹp đẽ,mơ ước, hy vọng, tình yêu, cảm thương tan biến vào dĩ vãng để lại sự trống trải vắng lặng quạnh hiu và thất vọng. Búp trà non ướt hương mưa vẫn đang mơn mởn lớn ngoài ban công, vì người đó mà cô đã trồng biết bao
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ