“Ta sẽ đem lời ghen tị của ngươi nói với anh.”
Eric đi đến thang lầu, đột nhiên dừng lại, quay đầu kêu: “Khả Di, khi nào tìm được thời gian, ta sẽ giới thiệu người bạn kia cho ngươilàm quen.”
“Tốt nhất!”
“Vậy như vậy đi!”
Qua hồi lâu, nàng mới nhớ tới, nàng cùng Eric không có lưu lại phương thức liên lạc, xem ra nàng phải nhân cơ hội hỏi người phụ trách hoạt động một chút, có thể hay không hỗ trợ liên lạc với anh.
Tiếp theo nàng đem tâm tư vùi đầu vào sách dạy nấu ăn, nhìn kỹ phương thức chế biến nem rán, liền đem sách dạy nấu ăn trả lại, chuẩn bị đi chợ mua vật liệu làm nem rán, hôm nay buổi tối liền thử món mới nem rán đi, đúng rồi, điện thoại cho Thiệu Chi Ung, gọi anh trở về ăn cơm sớm một chút……
Bởi vì nàng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên không có phát hiện một bên góc sáng sủa, có một đôi mắt xinh đẹp đag vụng trộm nhìn nàng.
Thân ảnh biến mất đã lâu, ánh mắt của chủ nhân còn chậm chạp không có phản ứng.
Eric quay lại nói nhỏ, “Tận mắt thấy rồi, có thể yên tâm chưa?”
“Em chỉ là hy vọng nhìn nàng hạnh phúc, không cần bởi vì em mà……”
Nữ nhân bị ngăn chận đúng lúc, “Tin tưởng anh. Nàng sống tốt lắm, em như vậy thật mẫn cảm, như thế nào có thể Thiệu Chi Ung ham mê sắc đẹp?”
Ánh mắt chủ nhân im lặng, cũng kiên định. “Thư đâu?”
“Để trong giỏ của nàng ta rồi.”
“Vậy là tốt rồi, đi thôi……” Nữ nhân kéo Eric chậm rãi rời đi.
Làm Bạc Khả Di phát hiện trong giỏ mình một phong thơ, về nhàliền mở r axe,.
“Di, đây là cái gì?” Thật sự khó hiểu, nàng đem thư nhanh mở ra.
Tên của nàng được viết thật xinh đẹp trong trang mở đầu……
Khả Di:
Thực thật có lỗi, chị không chịu trách nhiệm của mình, đem cục diện rối rắm để cho em, nhưng chị không hối hận quyết định của chị, chỉ lo lắng cho em là vì chị mà liên lụy. Anh… đối với em có tốt không?
Cần phải bảo trọng chính mình, không cần lo lắng cho chị, chị sẽ sống tốt thôi.
Chị của em.
Xem thư xong, Bạc Khả Di khuôn mặt nhỏ nanh kinh ngạc — là tỷ tỷ, là tỷ tỷ viết thư cho nàng?! Vấn đề là, phong thư làm sao có thể ở trong giỏ của nàng? Nàng nhanh chóng hồi tưởng từng chỗ mình đã đi qua, tiếp xúc với mỗi người……
Tòan địa điểm đều là nàng thường đi, tiếp xúc với nhiều người, cũng đều là bình thường, duy độc anh — chẳng lẽ là……Eric?
Nếu thật là anh, đó là không phải anh biết tỷ, lại hoặc là anh chính là người kia?!
Tin tức làm cho nàng kích động không thôi, qua hồi lâu, nàng đem phong thư giấu sau túi tiền, tìn trong bóp da lý số điện thọai của người hướng dẫn mà Eric lưu cho nàng, điện thoại tìm người phụ trách quyên tiền văn phòng phẩm ở Đài Loan .
Nàng vội vàng gọi điện thoại, đáng tiếc đã đến thời gian tan tầm, trong văn phòng không có ai, nàng lại gọi một lần, người bắt điện thọai nói cho nàng Eric đi đến thái bắc, nhanh nhất chỉ sợ cũng phải hai tháng sau mới có thể về Đài Loan.
Thiệu Chi Ung nhận được điện thọai của vợ muốn anh về nhà ăn cơm sớm một chút, liền phi thường rất nhanh xử lý công sự, mà nhân viên cũng biết tính tổng tài, đem hết tốc độ mà làm việc cho xong, làm cho ông chủ có thể về nhà đúng bảy giờ.
Khi anh về đến, liền thấy nàng mặc tạp dề tự mình may thật đáng yêu, đang nấu nấu nướng nướng trong phòng bếp, anh lặng lẽ đi đến phía sau nàng, ôm lấy thắt lưng, đem nàng xoay người lại, hôn thật nhiệt tình.
Tiểu nữ nhân cố tình thực không chuyên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi đồ ăn, anh còn chưa có hôn đủ, nàng liền vội vàng đẩy anh ra, quang quác quang quác kêu đồ ăn sắp chín.
Anh bất đắc dĩ buông ra nàng, nghĩ rằng một chút nhất định phải mang lợi nhuật bắt nàng trả lại, tiếp theo anh đi trở về phòng khách cầm lấy lễ vật, trở lại bên người nàng. “Nha, tặng cho ngươi.”
“Có chuyện gì mà phải tặng em hoa?”
“Phim truyện đều không phải đều diễn như vậy sao? Chồng tốt đều phải nhớ rõ khi về nhà thì phải tặng hoa cho vợ yêu?”
“Anh quả là không xem kịch thường xuyên rồi.”
“Em xem a, anh nghĩ em thật sự thích làm nhân vật nữ chính.”
Nàng tiếp nhận bó hoa hồng phấn, vui vô cùng, liếc mắt một cái,” Cám ơn anh.” Đem mặt áp sát vào bó hoa, ngửi một ngụm thanh nhã hương khí, thật thỏa mãn ~
“Không khách khí.” Anh sủng ái xoa bóp cằm nàng.
“Anh đi tắm rửa đi kìa, quần áo em đặt ở trên giường, chờ anh tắm xong là có thể ăn bữa tối.”
“Tuân mệnh.”
Anh xoay người rời khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn vào phòng ngủ, một bước tiến đến phòng thay quần áo chuẩn bị bỏ đi âu phục, anh nhìn thấy một ví nhỏ thật dễ thương, “Cô vợ ngốc này, làm sao có thể đem ví ném xuống đất?”
Thiệu Chi Ung cúi người xuống da, anh nhịn không được cầm lấy bóp da đứng lên –
Thực rất khác biệt! Màu nâu của da tựa một đóa hoa đào màu rượu đỏ của xứ Phù Tang, bóp da bốn phía thoạt nhìn chỉ dùng mủi khâu thủ công lên, không phải bằng máy thêu, mà lại càng hiển chất tự nhiên.
Bóp da vừa thấy không phải là mua, có vẻ như là chính nàng tự tay làm. ”Thật là đẹp mắt, lần khác hẳn là cũng phải nói Khả Vân làm giúp mình một cái.” Anh muốn luôn mang theo bên người, đem theo tâm ý của vợ bên người, làm cho mỗi người đều hâm mộ anh cómột người vợ thật khéo tay vạn năng.
Đang nắn vuốt hoa văn trên bóp da, chứng minh thư ở bên trong cứ như vậy rớt ra, Thiệu Chi Ung không cần nghĩ ngợi khom người nhặt lên — Bạc Khả Di?
Chứng minh thư có tên làm cho Thiệu Chi Ung thật ngạc nhiên, Bạc Khả Di…… Là ai? Mà càng làm anh kinh ngạc là ảnh chụp chân dung, cùng bộ dạng của anh giống nhau như đúc?!
Trên đời này trừ bỏ chị em sinh đôi, không có khả năng có hai người thật giống nhau như vậy!
Chương 8.2
Rất nhanh, anh nhìn đến góc trái của chứng minh thư, nhìn đến phần đăng ký tên cha mẹ, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình, chính là, anh chưa bao giờ biết Khả Vân còn có một ngừơi em sinh đôi, phụ mẫu của mình hay là nhạc phụ nhạc mẫu cũng không đề cập qua, ngay cả Khả Vân cũng chưa nói……
Mà càng kỳ quái là, Khả Vân vì sao ở bóp da của mình lại có chứng minh thư của người khác? Trừ phi…… Nàng không phải Bạc Khả Vân, mà là Bạc Khả Di?!
Trong đầu đột nhiên hiện lên ý niệm, Thiệu Chi Ung tựa như bị sấm đánh, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Trời ạ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kết hôn cùng anh rõ ràng là Bạc Khả Vân, vì sao nàng lại có thêm một tên khác!
Anh không thở được, đầu không ngừng vận chuyển, không hiểu tột cùng ra cái gì đã sai……
Hai tay của anh nắm nhanh, anh muốn trực tiếp chất vấn nàng. Tại sao vợ anh là Bạc Khả Vân lại có chứng minh thư của Bạc Khả Di?
Nhưng là lý trí cuối cùng vẫn kéo anh lại……
Không, tỉnh táo lại, Thiệu Chi Ung, ngươi tốt nhất lập tức tỉnh táo lại!
Hiện tại không nên mù quáng xúc động, từ nhỏ anh đã được người lớn dạy, người hay xúc động là ngu xuẩn, là kẻ yếu làm không nên đại sự, chỉ có bình tĩnh, tìm hiểu mọi chuyện, mới có thể là người tanhg trận.
Cho nên anh không nên lập tức đi chất vấn nàng, mà hẳn là dùng một phương pháp khác, tìm ra chân tướng rõ ràng.
Anh hít sâu một hơi, đem trong thân thể cùng cảm xúc mạnh mẽ hoàn toàn áp chế, bình tĩnh đem chứng minh thư trả lại bóp da, sau đó rời đi phòng thay quần áo, đi vào phòng tắm, tắm rửa, làm như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Dòng nước khỏng lồ cọ rửa thân thể to lớn, Thiệu Chi Ung nắm tay lại, hung hăng đánh vào phần tường phía trước, thật sự tức giận trong lòng, anh đã tính tóan hành động trong đầu.
Tắm rửa xong đi ra, anh nhìn thấy nàng đã đem hoa hồng phấn bỏ vào bình hoa trong phòng khách, không gian nhất thời trở nên mềm mại ấm áp.
Trước khi nàng xuất hiện, nơi này đối với Thiệu Chi Ung mà nói chính là một chỗ để ngủ, căn bản không hơn là một chỗ ở, trang hoàng thoải mái, nhưng vẫn là lạnh như băng, lõang như không khí.
Nhưng từ khi có nàng, gian phòng ở cũng không giống nhau, bắt đầu có cuộc sống, có bầu không khí, có cảm giác đây là nhà, làm cho anh cho dù ở công ty xử lý công việc, suy nghĩ cũng sẽ không tự chủ được luôn nhớ đến nơi này, Fiona vài lần bắt gặp được anh một người ngây ngô cười ngu xuẩn một mình.
Nếu như mọi chuyện tất cả là một âm mưu, anh nên xử lý như thế nào đây?
“Như thế nào đứng ngẩn người, mau ngồi xuống a!” Bạc Khả Di buông trong tay canh nóng, chạy nhanh tiến lên kéo anh, đưa anh ngồi ở đầu bàn.
“Hôm nay Bạc tiểu thư chuẩn bị cái gì khao thưởng chồng đây?” Anh khôi phục tinh thần, che dấu nỗi lòng lung tung lộn xộn mà cười hỏi.
Quyết khởi miệng, tự tin nói: “Mỹ vị thập cẩm nem rán cùng nhẹ nhàng khoan khoái canh gà, để em lấy cho anh ăn.”
Bàn tay nhỏ nanh của nàng cuốn cuốn “Anh xem!” Nàng cầm nem rán tiến đến miệng anh, chờ mong anh bình luận sau khi nhấm nháp.
Anh nghe lời há mồm, cúi đầu cắn một miếng — ăn ngon, thật sự ăn ngon lắm, không biết vì sao, nàng bao giờ làm đồ ăn cũng là đặc biệt hợp khẩu vị của anh....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ